Sau khi trình bày xong phần của mình bọn họ lần lượt bước xuống. Nàng gieo bước thông thả bước đến vị trí cai nhất ngồi xuống kế bên hắn,hắn nhìn sang nàng rồi đưa cho nàng một tách trà nàng cười rồi uống cạn.
Thấy nàng đã uống xong hắn mới nói:
“ Hôm nay nàng quả thật làm ta bất ngờ vô cùng”
Nàng nhìn hắn vẽ mặt hơi đắc ý nói:
“ Ta đã ra tay thì sau không tạo bất ngờ chứ; hơn nữa bất ngờ sẽ chưa chấm dứt đâu. Du nhìn đi sắp có bất ngờ nữa kìa“.
Theo ánh mắt của nàng hắn nhìn qua phía bên kia chính là vị trí của Hạ Tiêu Phi, hắn thấy người bí ẩn khi nảy giúp nàng đang dần đi lên tới nơi của hắn(HTP). Hắn(LBD) thấy hắn(HTP) đã không còn ngồi yên trên ghế mà đã đứng lên trong đợi cái gì đó:
“ Lại có bất ngờ gì nữa đây”
Thấy hắn nghi hoặc nhìn nàng kẽ nói:
“ sắp bắt đầu rồi“.
Thời gian nghĩ ngơi sau trận này rất dài khoảng hai canh giờ nên mọi người điều đã tản ra làm việc,dù sao thời gian còn khá dài họ tranh thủ một chút lát nữa lại đến. Vì đám đông đã tản ra nên không ai thấy được cảnh cảm động tiếp theo.
Người bí ẩn đó tháo khăn cho mặt xuống hiên ra dung nhan chân thật. Mày liễu, mắt bồ câu, khuôn mặt xinh đẹp có năm phần giống Tiêu Phi. Đó chính là Hạ Bích Xuyên bí mật món quà tặng hắn của nàng.
Bích Xuyên nhào vào lòng Tiêu Phi nức nở:
“ Hu hu muội nhớ huynh lắm,muội rất muốn gặp huynh nhưng không dám về”
Thấy Bích Xuyên khóc nức nở như thế Tiêu phi đau lòng vô cùng vỗ về an ủi:
“ Muội muội ngoan của ta đừng khóc ảnh hưởng sức khỏe đó”hắn vừa nói vừa dùng tay áo lau nước mắt.
Nhưng lau thế nào nước mặt cũng không hết đua nhau rơi ra từ hóc mắt xinh đẹp kia,khóc đã rồi thì cuối cùng Bích Xuyên cũng chịu nín:
“ hức hức...huynh yên tâm đi bệnh của muội đã được trị khỏi rồi,giờ muội khỏe lắm hức hức...”
Tiêu Phi ngạc nhiên hỏi lại giọng điệu vui mừng:
“Muội nói thật chứ”
Bích Xuyên gật đầu,kể lại câu chuyện nhưng không có nói đếm cát chủ Phụng Tiêu sát là nàng cái này là nang nhờ Bích Xuyên dấu không được nói.
Tiêu Phi nhìn nàng cảm kích nói:
“ Cảm ơn hoàng hậu giúp đỡ muội muội của ta””
Nàng cười nhẹ nhìn Bích Xuyên:
“ Không có gì ta chỉ tiện tay,với lại có một chút giao tình với người của Phụng Tiêu sát nên mới đưa Bích Xuyên về được”
Tiêu Phi tin thật rối rích cảm ơn, song nhi đứng bên này nhìn mà thám phục:
“ Tỷ nói dối cứ như thật,một chút giao tình sao nếu tỷ muốn thả hết người còn được nữa là nói vậy mà không biểu cảm bái phục bái phục”
Màn nhận người thân đã xong mọi người vui vẻ ngồi trò truyện thì phía bên kia đang như lúc ngồi trên chảo dầu.
Bên kia Thanh Lam và Lam Tú vẻ mặt xấu vô cùng, bọn họ tức giận khi đã thua nàng liên tiếp 3 trận. Thanh Lam đập bàn thật mạnh' rắc 'bàn rảy làm hai tay ả cũng rướn máu:
“ Sao ta lại thua được chứ ta là người tài giỏi nhất Lưu Thanh Quốc mà sao không thắng được nàng”
Lam Tú cũng chẳng khá hơn:
“ Ta không phục rõ ràng lúc trước trong phủ ai không biết đến này ta cầm kì thi họa gì cũng không biết,rõ ràng là phế vật giờ sao lại thay đổi như thế”
Thanh Lam ngạc nhiên:
“ Thật”
Lam Tú gật đầu chắc nịch
Thanh Lam tỏ ra hồ nghi vô cùng,dù sao cũng chỉ còn vòng cuối cùng thắng thua gì họ cũng không được gì cả chi bằng....mắt lóe lên tia thâm độc.
Nàng rời khỏi một chút chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng,đang đi bỗng đâu xuất hiên mười tên bịch mặt. Nàng nhìn là biết đây chính là sát thủ cấp cao ai lại đối xử tốt đặt biệt với nàng như thế.
Nàng cũng muốn thư giản một chút sẳn tiện có cái để luyện tập nên nàng ra vẻ sợ sệt:
“ Các người là ai tại sao lại chăn đường ta chứ”
“ Giết ngươi”
“ a cứu mạng cứu mạng”
Nàng la vừa phải,để không bị người khác nghe được với lại giờ này người đi lại ít nên không ai để ý:
“Giết”
Bọn chúng xong lên về phía nàng,từ lâu vẻ mặt đã thay đổi sát khí bùng lên:
“ Đúng là tốt thật ta đang chán đây xong lên nhanh đi”
Bọn chúng bất ngờ nhưng vẫn xong lên kết quả là chẳng mấy chóc người sống đã thành cái xác không hồn chết không nhắm mắt. Nàng lấy trong người lọ dung dịch cho một giọt vào những cái xác,khói trắng bốc lên mười cái xác biến mất. Nàng làm như không có chuyện gì cất cái lọ tay áo thông thả bước đi.
Quay lại trường thi đấu mọi người đã tập hợp đầy đủ Thanh Lam vẻ mặt đắt ý vô cùng,lần này nàng ta không tin nàng không bị gì.
Và ả ta đã vô cùng bất ngờ khi nàng xuất hiên không thương tích không biến sắc,bọn họ làm việc sau thế vô dụng.
Nàng bước đến giả vờ đi qua Thanh Lam nói vào tai ả đủ để hai người nghe:
“ Chuẩn bị trả giá đi”
Thanh Lam lạnh người:
“ Lẽ nào.....”
Như quy định trận đấu cuối cùng do hắn ra đề, mọi người suy đón không biết hắn sẽ ra đề gì đây:
“ ta nghĩ là đối thơ”
“ ta nghĩ luận võ”
“ ta nghĩ......”
“...”
Hắn bước lên mọi người tưởng hắn sẽ tuyên bố trận cuối nào ngờ:
“ Trận cuối cung không cần thi”
Mọi người xì xào:
“ Là sao”
“ Chuyện gì”
“....”
Trận cuối ta ra đề và đề của ta là,mọi người nín thở nghe hắn nói:
“ Hiên giờ ai là hoàng hậu của ta là người thắng”
Xỉu tập đoàn
Khéo môi nàng “giật giật” đề gì đây chứ chả phải lạm dụng quyền hành à.
Kết quả chung cuộc nàng chiến thắng với cái vòng bốn kia làm nàng toàn thắng, bây giờ cảm xúc hai người kia.... sẽ ra sao.
Thấy nàng đã uống xong hắn mới nói:
“ Hôm nay nàng quả thật làm ta bất ngờ vô cùng”
Nàng nhìn hắn vẽ mặt hơi đắc ý nói:
“ Ta đã ra tay thì sau không tạo bất ngờ chứ; hơn nữa bất ngờ sẽ chưa chấm dứt đâu. Du nhìn đi sắp có bất ngờ nữa kìa“.
Theo ánh mắt của nàng hắn nhìn qua phía bên kia chính là vị trí của Hạ Tiêu Phi, hắn thấy người bí ẩn khi nảy giúp nàng đang dần đi lên tới nơi của hắn(HTP). Hắn(LBD) thấy hắn(HTP) đã không còn ngồi yên trên ghế mà đã đứng lên trong đợi cái gì đó:
“ Lại có bất ngờ gì nữa đây”
Thấy hắn nghi hoặc nhìn nàng kẽ nói:
“ sắp bắt đầu rồi“.
Thời gian nghĩ ngơi sau trận này rất dài khoảng hai canh giờ nên mọi người điều đã tản ra làm việc,dù sao thời gian còn khá dài họ tranh thủ một chút lát nữa lại đến. Vì đám đông đã tản ra nên không ai thấy được cảnh cảm động tiếp theo.
Người bí ẩn đó tháo khăn cho mặt xuống hiên ra dung nhan chân thật. Mày liễu, mắt bồ câu, khuôn mặt xinh đẹp có năm phần giống Tiêu Phi. Đó chính là Hạ Bích Xuyên bí mật món quà tặng hắn của nàng.
Bích Xuyên nhào vào lòng Tiêu Phi nức nở:
“ Hu hu muội nhớ huynh lắm,muội rất muốn gặp huynh nhưng không dám về”
Thấy Bích Xuyên khóc nức nở như thế Tiêu phi đau lòng vô cùng vỗ về an ủi:
“ Muội muội ngoan của ta đừng khóc ảnh hưởng sức khỏe đó”hắn vừa nói vừa dùng tay áo lau nước mắt.
Nhưng lau thế nào nước mặt cũng không hết đua nhau rơi ra từ hóc mắt xinh đẹp kia,khóc đã rồi thì cuối cùng Bích Xuyên cũng chịu nín:
“ hức hức...huynh yên tâm đi bệnh của muội đã được trị khỏi rồi,giờ muội khỏe lắm hức hức...”
Tiêu Phi ngạc nhiên hỏi lại giọng điệu vui mừng:
“Muội nói thật chứ”
Bích Xuyên gật đầu,kể lại câu chuyện nhưng không có nói đếm cát chủ Phụng Tiêu sát là nàng cái này là nang nhờ Bích Xuyên dấu không được nói.
Tiêu Phi nhìn nàng cảm kích nói:
“ Cảm ơn hoàng hậu giúp đỡ muội muội của ta””
Nàng cười nhẹ nhìn Bích Xuyên:
“ Không có gì ta chỉ tiện tay,với lại có một chút giao tình với người của Phụng Tiêu sát nên mới đưa Bích Xuyên về được”
Tiêu Phi tin thật rối rích cảm ơn, song nhi đứng bên này nhìn mà thám phục:
“ Tỷ nói dối cứ như thật,một chút giao tình sao nếu tỷ muốn thả hết người còn được nữa là nói vậy mà không biểu cảm bái phục bái phục”
Màn nhận người thân đã xong mọi người vui vẻ ngồi trò truyện thì phía bên kia đang như lúc ngồi trên chảo dầu.
Bên kia Thanh Lam và Lam Tú vẻ mặt xấu vô cùng, bọn họ tức giận khi đã thua nàng liên tiếp 3 trận. Thanh Lam đập bàn thật mạnh' rắc 'bàn rảy làm hai tay ả cũng rướn máu:
“ Sao ta lại thua được chứ ta là người tài giỏi nhất Lưu Thanh Quốc mà sao không thắng được nàng”
Lam Tú cũng chẳng khá hơn:
“ Ta không phục rõ ràng lúc trước trong phủ ai không biết đến này ta cầm kì thi họa gì cũng không biết,rõ ràng là phế vật giờ sao lại thay đổi như thế”
Thanh Lam ngạc nhiên:
“ Thật”
Lam Tú gật đầu chắc nịch
Thanh Lam tỏ ra hồ nghi vô cùng,dù sao cũng chỉ còn vòng cuối cùng thắng thua gì họ cũng không được gì cả chi bằng....mắt lóe lên tia thâm độc.
Nàng rời khỏi một chút chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng,đang đi bỗng đâu xuất hiên mười tên bịch mặt. Nàng nhìn là biết đây chính là sát thủ cấp cao ai lại đối xử tốt đặt biệt với nàng như thế.
Nàng cũng muốn thư giản một chút sẳn tiện có cái để luyện tập nên nàng ra vẻ sợ sệt:
“ Các người là ai tại sao lại chăn đường ta chứ”
“ Giết ngươi”
“ a cứu mạng cứu mạng”
Nàng la vừa phải,để không bị người khác nghe được với lại giờ này người đi lại ít nên không ai để ý:
“Giết”
Bọn chúng xong lên về phía nàng,từ lâu vẻ mặt đã thay đổi sát khí bùng lên:
“ Đúng là tốt thật ta đang chán đây xong lên nhanh đi”
Bọn chúng bất ngờ nhưng vẫn xong lên kết quả là chẳng mấy chóc người sống đã thành cái xác không hồn chết không nhắm mắt. Nàng lấy trong người lọ dung dịch cho một giọt vào những cái xác,khói trắng bốc lên mười cái xác biến mất. Nàng làm như không có chuyện gì cất cái lọ tay áo thông thả bước đi.
Quay lại trường thi đấu mọi người đã tập hợp đầy đủ Thanh Lam vẻ mặt đắt ý vô cùng,lần này nàng ta không tin nàng không bị gì.
Và ả ta đã vô cùng bất ngờ khi nàng xuất hiên không thương tích không biến sắc,bọn họ làm việc sau thế vô dụng.
Nàng bước đến giả vờ đi qua Thanh Lam nói vào tai ả đủ để hai người nghe:
“ Chuẩn bị trả giá đi”
Thanh Lam lạnh người:
“ Lẽ nào.....”
Như quy định trận đấu cuối cùng do hắn ra đề, mọi người suy đón không biết hắn sẽ ra đề gì đây:
“ ta nghĩ là đối thơ”
“ ta nghĩ luận võ”
“ ta nghĩ......”
“...”
Hắn bước lên mọi người tưởng hắn sẽ tuyên bố trận cuối nào ngờ:
“ Trận cuối cung không cần thi”
Mọi người xì xào:
“ Là sao”
“ Chuyện gì”
“....”
Trận cuối ta ra đề và đề của ta là,mọi người nín thở nghe hắn nói:
“ Hiên giờ ai là hoàng hậu của ta là người thắng”
Xỉu tập đoàn
Khéo môi nàng “giật giật” đề gì đây chứ chả phải lạm dụng quyền hành à.
Kết quả chung cuộc nàng chiến thắng với cái vòng bốn kia làm nàng toàn thắng, bây giờ cảm xúc hai người kia.... sẽ ra sao.