Sự thật dù không muốn chấp nhận thì cũng phải chấp nhận, khó vượt qua càng phải kiên cường vượt qua Lam Anh thầm nghĩ rồi chợt tươi tỉnh hẳn lên có cơ hội sống cứ sống vậy.
“ Ôi trời ạ có cần yếu đuối vậy không, chỉ xoay nhẹ tay thôi mà lại đau như vậy..... sống làm sao với cơ thể suy yếu như thế này đây” Lam Anh thực hiện một vài động tác đơn giản và kết quả tay sắp lìa ra tới nơi rồi.
Cái đau làm con người ta thanh tỉnh hẳn, bị đau làm cho Lam Anh ý thức được thân thể này yếu ớt cở nào vì thế nàng trong lòng thầm ra quyết định.. suy nghĩ hiện tại của Lam Anh là:
“Yếu như vậy chả tốt chút nào phải rèn luyện thêm mới được, khi khỏe một chút kiếm gì đó để học sẳn tiện làm một ít độc phòng thân“..
Nghĩ là làm Lam Anh bèn quay sang Lệ Nhi, nhìn Lệ Nhi một cái sắc bén không rời dù chỉ một giây làm lệ nhi mồ hôi ròng ròng chảy, trong đầu là môth mảnh bất an. Lệ Nhi sau có thể chịu nổi ánh mắt áp bức như vậy hoảng sợ quỳ xuống:
“ Nương nương có gì sai bảo người cứ giao phó, người đừng nhìn Lệ Nhi như vậy rất áp bức người” lời lẽ của lệ nhi cũng rất thẳng thắn làm nàng khá vừa lòng, nhưng có một điểm làm Lam Anh không vui.
“Người gọi ta là gì, gọi lại cho ta xem”
“ nương nương” Lệ Nhi ngây thơ gọi hai tiếng không cảm nhận có gì bất thường.
Nàng dùng sức kéo Lệ Nhi đứng lên rồi ra hiệu ngồi xuống, vốn nàng tưởng là Lệ Nhi sẽ từ chối nào ngờ nàng vừa dứt lời lệ nhi đã trược tiếp ngồi xuống có thể hình dung bởi 2 từ”” sảng khoái”“.
“ Lệ Nhi em bao nhiêu tuổi rồi”
“ em 17 tuổi có việc gì không nương nương” chính Lệ Nhi dùng từ em thay vì từ nô tì để xưng hô làm bàn có hảo cảm với Lệ nhi hơn, nhưng 2 từ kia nàng không thích.
“ em có thấy kêu ta là nương nương rất già hay không, ta còn trẻ như vậy em lại nhỏ tuổi hơn ta chi bằng ta xưng tỷ muội đi”
“ không được nương nương tha mạng trong cung em không dám làm càng đâu“..
Lam Anh suy ngẫm lúc lâu:“ thật sự là không dám gọi à, vậy ta chịu thiệt gọi em là tỷ tỷ có được không”
Lệ Nhi khóc không ra nước mắt trong lòng thầm bảo mình bình tĩnh không bị nương nương làm cho tức mà ngất đi:“ hai cách gọi đó có khác nhau sao, cách gọi trước còn đỡ cách gọi sau thì...... e là gọi xong chả còn mạng mang về”
“Nương nương người làm khó nô tì”
Lam Anh hết cách với Lệ nhi bèn lạnh lùng phun ra một câu:“ Em gọi ta bằng tỷ tỷ đó là mệnh lệnh“.
Lệ Nhi vẫn không dám gọi dùng bộ dạng đáng thương mở miệng:“ Nhưng....”
Lần này Lam Anh quả quyết đến cùng, khẳng định chắc nịch một câu:“ Mệnh lệnh của ta không có chuyện để người khác bác bỏ trừ khi....'', Lam Anh nói lấp lửng rồi kéo dài hơi ra làm Lệ Nhi cảm thấy lo lắng hỏi:'' Trừ khi làm sao ạ?”
''Trừ khi người đó chết''
Nghe xong câu nói lòng Lệ Nhi cảm thấy từng cơn rét buốt thầm nghĩ:“ thay đổi rồi nương nương thay đổi rồi, quá ác độc quá cường đại và làm người ta sợ hãi“.
“Ngươi hiểu ta nói gì chứ”
Lệ Nhi gật đầu nghe theo dù sao nghe theo lệnh chủ tử cũng là bình thường, đâu có xem như là có tội từ đó về sau Lệ Nhi và một người nô tì nữa đều kêu Lam Anh là tỷ tỷ.
Lam Anh sau một thời gian gian quyết vấn đề xưng hô với Lệ Nhi xong rồi mới bắt đầu nói vào chuyện chính:'' Ta muốn nhờ em giúp ta một vài chuyện“.,'' Tỷ cần gì cứ nói em sẽ đi làm dù gì chấp hành mệnh lệnh là nhiệm vụ của em” lần này Lệ Nhi xưng hô thoải mái nghe suông tai hơn.
“Em lấy giấy bút lại cho ta, ta liệt kê ra những món đồ cần mua''
Lệ Nhi nhanh chóng lấy giấy mực đến, sau đó đọc một tràng những đồ mình cần cho Lệ Nhi ghi. Lệ Nhi ghi chép xong thì đi ngay bởi vì tiền của cung điều do Lệ Nhi tiếp quản nên Lam Anh chẳng cần lo chuyện tiền bạc.
Sau Khi Lệ Nhi đi Lam Anh bèn vớ lấy cái gương trên bàn mà xem dung mạo hiện tại, dung nhan trong gương hơi tiều tụy vẻ đẹp bị son phấn che mờ làm Nàng trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống nhưng cũng nhìn ra trong gương là một thiếu nữ xinh đẹp dung mạo thì xem ra có bốn phần giống dung mạo trước kia của nàng nhưng trong sắc xảo đường nét hơn dung mạo lúc xưa.
Sau khi đã xem mình chán chê Lam Anh bắt đầu xếp bằng ngồi thiền an dưỡng cơ thể, vốn dĩ khi xưa nàng rất có hứng thú với võ thuật Phương đông nên cũng có tìm hiểu võ thuật cổ đại,, cộng thêm ở hiện đại chẳng biết cách tu luyện nội lực coi như đến cổ đại là một cơ duyên. Nàng vì đã có tập luyện thân thể rất nhanh thích ứng, nhanh chóng hòa mình vào không khí cổ đại.
Khoảng 2 khắc sau Lệ Nhi trở về trên tay là một đống đồ mà Nàng liệt kê, từ lúc đó mọi chuyện bước qua một trang mới mà sắc hơn cho cả hai người.... Lệ Nhi cường hãn, Lam Anh là bá chủ của những kẻ cường hãn.
“ Ôi trời ạ có cần yếu đuối vậy không, chỉ xoay nhẹ tay thôi mà lại đau như vậy..... sống làm sao với cơ thể suy yếu như thế này đây” Lam Anh thực hiện một vài động tác đơn giản và kết quả tay sắp lìa ra tới nơi rồi.
Cái đau làm con người ta thanh tỉnh hẳn, bị đau làm cho Lam Anh ý thức được thân thể này yếu ớt cở nào vì thế nàng trong lòng thầm ra quyết định.. suy nghĩ hiện tại của Lam Anh là:
“Yếu như vậy chả tốt chút nào phải rèn luyện thêm mới được, khi khỏe một chút kiếm gì đó để học sẳn tiện làm một ít độc phòng thân“..
Nghĩ là làm Lam Anh bèn quay sang Lệ Nhi, nhìn Lệ Nhi một cái sắc bén không rời dù chỉ một giây làm lệ nhi mồ hôi ròng ròng chảy, trong đầu là môth mảnh bất an. Lệ Nhi sau có thể chịu nổi ánh mắt áp bức như vậy hoảng sợ quỳ xuống:
“ Nương nương có gì sai bảo người cứ giao phó, người đừng nhìn Lệ Nhi như vậy rất áp bức người” lời lẽ của lệ nhi cũng rất thẳng thắn làm nàng khá vừa lòng, nhưng có một điểm làm Lam Anh không vui.
“Người gọi ta là gì, gọi lại cho ta xem”
“ nương nương” Lệ Nhi ngây thơ gọi hai tiếng không cảm nhận có gì bất thường.
Nàng dùng sức kéo Lệ Nhi đứng lên rồi ra hiệu ngồi xuống, vốn nàng tưởng là Lệ Nhi sẽ từ chối nào ngờ nàng vừa dứt lời lệ nhi đã trược tiếp ngồi xuống có thể hình dung bởi 2 từ”” sảng khoái”“.
“ Lệ Nhi em bao nhiêu tuổi rồi”
“ em 17 tuổi có việc gì không nương nương” chính Lệ Nhi dùng từ em thay vì từ nô tì để xưng hô làm bàn có hảo cảm với Lệ nhi hơn, nhưng 2 từ kia nàng không thích.
“ em có thấy kêu ta là nương nương rất già hay không, ta còn trẻ như vậy em lại nhỏ tuổi hơn ta chi bằng ta xưng tỷ muội đi”
“ không được nương nương tha mạng trong cung em không dám làm càng đâu“..
Lam Anh suy ngẫm lúc lâu:“ thật sự là không dám gọi à, vậy ta chịu thiệt gọi em là tỷ tỷ có được không”
Lệ Nhi khóc không ra nước mắt trong lòng thầm bảo mình bình tĩnh không bị nương nương làm cho tức mà ngất đi:“ hai cách gọi đó có khác nhau sao, cách gọi trước còn đỡ cách gọi sau thì...... e là gọi xong chả còn mạng mang về”
“Nương nương người làm khó nô tì”
Lam Anh hết cách với Lệ nhi bèn lạnh lùng phun ra một câu:“ Em gọi ta bằng tỷ tỷ đó là mệnh lệnh“.
Lệ Nhi vẫn không dám gọi dùng bộ dạng đáng thương mở miệng:“ Nhưng....”
Lần này Lam Anh quả quyết đến cùng, khẳng định chắc nịch một câu:“ Mệnh lệnh của ta không có chuyện để người khác bác bỏ trừ khi....'', Lam Anh nói lấp lửng rồi kéo dài hơi ra làm Lệ Nhi cảm thấy lo lắng hỏi:'' Trừ khi làm sao ạ?”
''Trừ khi người đó chết''
Nghe xong câu nói lòng Lệ Nhi cảm thấy từng cơn rét buốt thầm nghĩ:“ thay đổi rồi nương nương thay đổi rồi, quá ác độc quá cường đại và làm người ta sợ hãi“.
“Ngươi hiểu ta nói gì chứ”
Lệ Nhi gật đầu nghe theo dù sao nghe theo lệnh chủ tử cũng là bình thường, đâu có xem như là có tội từ đó về sau Lệ Nhi và một người nô tì nữa đều kêu Lam Anh là tỷ tỷ.
Lam Anh sau một thời gian gian quyết vấn đề xưng hô với Lệ Nhi xong rồi mới bắt đầu nói vào chuyện chính:'' Ta muốn nhờ em giúp ta một vài chuyện“.,'' Tỷ cần gì cứ nói em sẽ đi làm dù gì chấp hành mệnh lệnh là nhiệm vụ của em” lần này Lệ Nhi xưng hô thoải mái nghe suông tai hơn.
“Em lấy giấy bút lại cho ta, ta liệt kê ra những món đồ cần mua''
Lệ Nhi nhanh chóng lấy giấy mực đến, sau đó đọc một tràng những đồ mình cần cho Lệ Nhi ghi. Lệ Nhi ghi chép xong thì đi ngay bởi vì tiền của cung điều do Lệ Nhi tiếp quản nên Lam Anh chẳng cần lo chuyện tiền bạc.
Sau Khi Lệ Nhi đi Lam Anh bèn vớ lấy cái gương trên bàn mà xem dung mạo hiện tại, dung nhan trong gương hơi tiều tụy vẻ đẹp bị son phấn che mờ làm Nàng trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống nhưng cũng nhìn ra trong gương là một thiếu nữ xinh đẹp dung mạo thì xem ra có bốn phần giống dung mạo trước kia của nàng nhưng trong sắc xảo đường nét hơn dung mạo lúc xưa.
Sau khi đã xem mình chán chê Lam Anh bắt đầu xếp bằng ngồi thiền an dưỡng cơ thể, vốn dĩ khi xưa nàng rất có hứng thú với võ thuật Phương đông nên cũng có tìm hiểu võ thuật cổ đại,, cộng thêm ở hiện đại chẳng biết cách tu luyện nội lực coi như đến cổ đại là một cơ duyên. Nàng vì đã có tập luyện thân thể rất nhanh thích ứng, nhanh chóng hòa mình vào không khí cổ đại.
Khoảng 2 khắc sau Lệ Nhi trở về trên tay là một đống đồ mà Nàng liệt kê, từ lúc đó mọi chuyện bước qua một trang mới mà sắc hơn cho cả hai người.... Lệ Nhi cường hãn, Lam Anh là bá chủ của những kẻ cường hãn.