Sau khi về tới hoàng cung nàng phân phó cho mọi người trở về ai cần làm gì thì làm, giờ chỉ còn lại nàng, song nhi và Mị Hồ.( kêu Mị Hồ mình thấy hay hơn Tiểu Xuân).
Khi mọi người đã lần lượt rời đi và khuất khỏi tầm mắt nàng mới quay lại bảo với ba người bọn họ, nàng liếc mắt qua Mị Hồ giới thiệu Song nhi với Mị Hồ
Nàng:“ Đây là nha hoàn tùy thân của ta tên là Tuyết Nhi và Lệ Nhi bọn họ cũng là phó cát chủ của Phụng Tiêu Sát“.
Mị Hồ nghe nàng giới thiệu ngỡ ngàng hai nha hoàn của Số 1 đúng là không tầm thường, chợt đầu óc thông hiểu đưa ra một câu khẳng định:“ Họ được ngươi huấn luyện qua“.
Nàng gật đầu.
Mị Hồ quay sang Song Nhi chìa tay ra tự giới thiệu mình:“ À Ta giới thiệu luôn ta tên Mị Hồ, bình thường cứ gọi ta là Tiểu Xuân đi”
Hai người song nhi ngờ nghệch nhìn nhau có vẽ không hiểu cho lắm với hành động của Mị Hồ, nàng tốt bụng giải thích:“ Ý nàng muốn bắt tat với hai ngươi“.
Song Nhi hiểu rõ cả hai lần lượt bắt tay với Mị Hồ, Tuyết Nhi hơi tò mò về thân phận của Mị Hồ. Mị Hồ vô cùng tin mắt nhận ra sự tò mò đó nên tốt bụng giải thích:“ Thân thế của ta và chủ nhân ngươi giống nhau, phức tạp nó ra có chút hoang tưởng nói các ngươi cũng không hiểu. Ta và Chủ Nhân của ngươi cùng một loại người, về sau các ngươi sẽ hiểu“.
Nghe thế Tuyết Nhi có chút không biết nói gì, rắc rối như thế nàng không cần biết đâu đau cả đầu.
Khi kết thúc màng giới thiệu nàng mới phân phó cho bọn họ:“ Mị Hồ ngươi giúp ta đến Từ Ninh Cung đi”
Mị Hồ:“ Sau đó”
Nàng hạ giọng xuống:“ Dịch dung cho hoàng tổ mẫu rồi đưa đến chỗ của Ngũ hoàng tử, sau đó ngươi dịch dung trở thành hoàng tổ mẫu ở lại Trường Thu cung“.
Mị Hồ:“ Ta không biết chỗ đó”
Nàng:“ Ta cũng đâu có biết”
Mị Hồ:“?????”
Nàng:“ Haha ta sẽ bảo song nhi đi thăm dò, họ sẽ đến từ Ninh Cung báo với ngươi”
Mị Hồ:“ Được ta đi trước“.
Mị Hồ đi xa tới lượt Lệ Nhi hỏi:“ Còn bọn muội”
Nàng:“ muội đi thăm dò chỗ ở của Ngũ hoàng tử đi, sau đó đến Từ Ninh Cung phối hợp với Mị Hồ, nàng nói gì thì muộil phải phối hợp coi như đó là lời của ta“.
Lệ Nhi gật đầu rời đi. Nàng thấy họ đã đi làm việc của mình, nên nàng cũng quay sang Tuyết Nhi:“ Muội đi với ta” hai người họ hướng ngự thư phòng đi tới.
Trong lúc nữ chính di chuyển ta hãy đến Ngự Thư phòng với nam9 trước.
~~~~~~~~ Ngự Thư phòng~~~~~~~
Ngự Thư phòng không khí lúc này vô cùng ngột ngạt, im ắng có vẻ như chỉ một cây kim nhỏ rơi xuống cũng có thể nghe được.
Bên trong có hai nam nhân tuấn tú đang ngồi đối mặt trầm tư, họ có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Hai người này khí chất vô cùng tương phản nhau, một người lạnh lùng đạm mạc, một người hòa nhã ấm áp.Hai người đó điều có thân phận không hề nhỏ, người lạnh lùng đó là hắn hoàng thượng Phong Thiên quốc, người ấm áp kia là Tễ tướng tre tuổi nhất trong lịch sữ kiêm luôn bằng hữu tốt của hắn Hàn Tiêu.
Hàn Tiêu sau một hồi trầm tư mới cất giọng hỏi:“ Tình hình ở ở phía bắc vô cùng không ổn, tình trạng hạn hán kéo dài như thế thì cuộc sống người dân sẽ vô cùng cực nhọc, ta nên tìm biện pháp giải quyết“.
Hắn:“ Đúng vậy, năm nào ta cũng lấy ngân sách ra trợ giúp, nhưng đây chỉ là biện pháp nhất thời, muốn về lâu dài ta e không ổn”
Hàn Tiêu:“ Ta có một biện pháp, nhưng....”
Hắn:“ nói thử đi có gì mà ấp úng”
Hàn Tiêu:“ ở thành Đông có một cái thôn tên là thôn Vĩ Dạ, trước đây cũng sảy ra tình trạng hạn hán tương tự nhưng bây giờ nghe nói đất đai ở đó rất tốt, nếu chúng ta biết biện pháp của họ thì có thể.....”( Cái tên thôn do nàng đặt, chắc các nàng chẳng xa lạ đâu nhỉ).
Hắn:“ Vậy tại sao không sai người đi tìm hiểu biện pháp“.
Hàn Tiêu:“ Ta đã thử nhưng không có biện pháp, thôn đó không cho ngoại nhân vào, còn được những cao thủ bảo vệ muốn vào là rất khó”
Hắn trầm tư, cái thôn này đúng thật bí ẩn:“ không có biện pháp sao“.
Hàn Tiêu lắc đầu.
Bổng từ ngoài cửa phát ra giọng nói của một nữ nhân:“ Sao không có cách chứ“.
Hắn và Hàn Tiêu nhìn ra hướng ngoài cửa, xem ai to gan dám cắt ngang cuộc trò chuyện của họ mà đi vào đây.
Trước tầm mắt họ bây giờ là thân ảnh mền mại của hai nữ tử bước vào, một nữ tử bạch y một nữ tử hồng y. Nữ tử bạch y tà mị câu hồn đoạt phách, nữ tử hồng y trong sáng pha xinh đẹp, Hàn Tiêu tự hỏi họ là ai có thể tùy tiện vào đây, trong cung khi nào có nữ nhân đẹp như vậy”
Hàn Tiêu mới từ Phía Bắc về nên căn bản không biết chuyện xảy ra ở đâu, chợt hắn thấy hành động bất ngờ của hoàng thượng kiêm luôn bằng hữu của hắn(HT)
Hắn( LBD) sau khi nhìn rõ người đến là ai, thì lập tức kéo tay tay người đó, nàng không phòng bị nên bị hắn kéo ngã vào lòng ôm lấy.
Hàn Tiêu không hiểu tình hình gì, chỉ thấy vẻ mặt của người bằng hữu không còn phiền muộn mà toàn sủng nịnh.
Hàn Tiêu khẽ ho, lúc này nàng để ý có người muốn đứng lên nhưng hắn nào cho nàng vừa ý, hết cách nàng ngồi trong lòng hắn luôn.
Hàn Tiêu:“ Vị này là.....”
Không để nàng mở miệng hắn thay nàng trả lời:“ Nữ nhân của ta”, nàng á khẩu.
Hàn Tiêu hứng chí nói:“ Từ khi nào ngươi có nữ nhân đẹp như thế bên cạnh vậy, còn cái mụ hoàng hậu chanh chua của ngươi đâu ời, bị tống vào lãnh cung chưa thế” (1 phút mật niệm cho Tiêu Ca chút Ca toàn thai“.
Nàng nghe hắn nói cũng không tức giận hứng chí hỏi thêm:“ Chẳng qua vị hoàng hậu đó ra sao”
Hàn Tiêu không nhận ra nguy hiểm cận kề nói:“ ta nghe đồn ả ta vô cùng xấu xí, ham hư vinh danh lợi, tính tình chanh chua, tài năng không có là một người vô dụng“.
Nàng nghe hắn nói cười càng hoa lệ rực rở, tuyết Nhi dồn nén cười đến khuôn mặt đỏ bừng, nàng tốt bụng khuyên:“ cười đi dồn nén không tốt đâu“.
Được nàng khích lệ Tuyết nhi không khách khí cười to:“ Haha...haha....haha..mm.hhhaaaaaa”
Hàn Tiêu nhìn sang mà không hiểu gì, hắn đảo mắt về phía Hàn Tiêu ý nói:“ Chút ngươi toàn thây“.
Nàng nụ cười vẫn không tắt nhẹ nhàng hỏi:“ Thế ngươi có muốn biết người đó hiện giờ ở đâu không”
Hàn Tiêu:“ ta cũng rất tò mò ngươi có thể chỉ ta không”
Nàng:“ Người đó đang ngồi trước mặt ngươi nè”
Hàn Tiêu á khẩu, sai lầm lớn rồi.
Nàng không nói đến chuyện đó nữa đổi chủ đề, Du chàng muốn đi tới đó.
Hắn gật đầu.
Nàng:“được ta dẫn chàng đi, nhưng khi về chàng cho ta mượn người này tí nha“.
Hàn Tiêu dùng ánh mắt cầu khẩn hắn đừng chấp nhận, nhưng rất nhanh tinh thần hắn( HT) suy sụp khi hắn(LBD)nói:“ ta giao hắn toàn quyền cho nàng đó“.
Nàng cười như hoa, quỷ dị nhìn Hàn Tiêu làm hắn nổi lên rùng mình, bây giờ hắn cảm nhận sâu sắc được câu nói:“ Cái miệng làm hại cái thân“.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đọc nx để cho mình có hứng thú viết truyện nha, mình định viết một truyện xuyên không nữa ở một nick khác ai ủng hộ hk nè.
Khi mọi người đã lần lượt rời đi và khuất khỏi tầm mắt nàng mới quay lại bảo với ba người bọn họ, nàng liếc mắt qua Mị Hồ giới thiệu Song nhi với Mị Hồ
Nàng:“ Đây là nha hoàn tùy thân của ta tên là Tuyết Nhi và Lệ Nhi bọn họ cũng là phó cát chủ của Phụng Tiêu Sát“.
Mị Hồ nghe nàng giới thiệu ngỡ ngàng hai nha hoàn của Số 1 đúng là không tầm thường, chợt đầu óc thông hiểu đưa ra một câu khẳng định:“ Họ được ngươi huấn luyện qua“.
Nàng gật đầu.
Mị Hồ quay sang Song Nhi chìa tay ra tự giới thiệu mình:“ À Ta giới thiệu luôn ta tên Mị Hồ, bình thường cứ gọi ta là Tiểu Xuân đi”
Hai người song nhi ngờ nghệch nhìn nhau có vẽ không hiểu cho lắm với hành động của Mị Hồ, nàng tốt bụng giải thích:“ Ý nàng muốn bắt tat với hai ngươi“.
Song Nhi hiểu rõ cả hai lần lượt bắt tay với Mị Hồ, Tuyết Nhi hơi tò mò về thân phận của Mị Hồ. Mị Hồ vô cùng tin mắt nhận ra sự tò mò đó nên tốt bụng giải thích:“ Thân thế của ta và chủ nhân ngươi giống nhau, phức tạp nó ra có chút hoang tưởng nói các ngươi cũng không hiểu. Ta và Chủ Nhân của ngươi cùng một loại người, về sau các ngươi sẽ hiểu“.
Nghe thế Tuyết Nhi có chút không biết nói gì, rắc rối như thế nàng không cần biết đâu đau cả đầu.
Khi kết thúc màng giới thiệu nàng mới phân phó cho bọn họ:“ Mị Hồ ngươi giúp ta đến Từ Ninh Cung đi”
Mị Hồ:“ Sau đó”
Nàng hạ giọng xuống:“ Dịch dung cho hoàng tổ mẫu rồi đưa đến chỗ của Ngũ hoàng tử, sau đó ngươi dịch dung trở thành hoàng tổ mẫu ở lại Trường Thu cung“.
Mị Hồ:“ Ta không biết chỗ đó”
Nàng:“ Ta cũng đâu có biết”
Mị Hồ:“?????”
Nàng:“ Haha ta sẽ bảo song nhi đi thăm dò, họ sẽ đến từ Ninh Cung báo với ngươi”
Mị Hồ:“ Được ta đi trước“.
Mị Hồ đi xa tới lượt Lệ Nhi hỏi:“ Còn bọn muội”
Nàng:“ muội đi thăm dò chỗ ở của Ngũ hoàng tử đi, sau đó đến Từ Ninh Cung phối hợp với Mị Hồ, nàng nói gì thì muộil phải phối hợp coi như đó là lời của ta“.
Lệ Nhi gật đầu rời đi. Nàng thấy họ đã đi làm việc của mình, nên nàng cũng quay sang Tuyết Nhi:“ Muội đi với ta” hai người họ hướng ngự thư phòng đi tới.
Trong lúc nữ chính di chuyển ta hãy đến Ngự Thư phòng với nam9 trước.
~~~~~~~~ Ngự Thư phòng~~~~~~~
Ngự Thư phòng không khí lúc này vô cùng ngột ngạt, im ắng có vẻ như chỉ một cây kim nhỏ rơi xuống cũng có thể nghe được.
Bên trong có hai nam nhân tuấn tú đang ngồi đối mặt trầm tư, họ có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Hai người này khí chất vô cùng tương phản nhau, một người lạnh lùng đạm mạc, một người hòa nhã ấm áp.Hai người đó điều có thân phận không hề nhỏ, người lạnh lùng đó là hắn hoàng thượng Phong Thiên quốc, người ấm áp kia là Tễ tướng tre tuổi nhất trong lịch sữ kiêm luôn bằng hữu tốt của hắn Hàn Tiêu.
Hàn Tiêu sau một hồi trầm tư mới cất giọng hỏi:“ Tình hình ở ở phía bắc vô cùng không ổn, tình trạng hạn hán kéo dài như thế thì cuộc sống người dân sẽ vô cùng cực nhọc, ta nên tìm biện pháp giải quyết“.
Hắn:“ Đúng vậy, năm nào ta cũng lấy ngân sách ra trợ giúp, nhưng đây chỉ là biện pháp nhất thời, muốn về lâu dài ta e không ổn”
Hàn Tiêu:“ Ta có một biện pháp, nhưng....”
Hắn:“ nói thử đi có gì mà ấp úng”
Hàn Tiêu:“ ở thành Đông có một cái thôn tên là thôn Vĩ Dạ, trước đây cũng sảy ra tình trạng hạn hán tương tự nhưng bây giờ nghe nói đất đai ở đó rất tốt, nếu chúng ta biết biện pháp của họ thì có thể.....”( Cái tên thôn do nàng đặt, chắc các nàng chẳng xa lạ đâu nhỉ).
Hắn:“ Vậy tại sao không sai người đi tìm hiểu biện pháp“.
Hàn Tiêu:“ Ta đã thử nhưng không có biện pháp, thôn đó không cho ngoại nhân vào, còn được những cao thủ bảo vệ muốn vào là rất khó”
Hắn trầm tư, cái thôn này đúng thật bí ẩn:“ không có biện pháp sao“.
Hàn Tiêu lắc đầu.
Bổng từ ngoài cửa phát ra giọng nói của một nữ nhân:“ Sao không có cách chứ“.
Hắn và Hàn Tiêu nhìn ra hướng ngoài cửa, xem ai to gan dám cắt ngang cuộc trò chuyện của họ mà đi vào đây.
Trước tầm mắt họ bây giờ là thân ảnh mền mại của hai nữ tử bước vào, một nữ tử bạch y một nữ tử hồng y. Nữ tử bạch y tà mị câu hồn đoạt phách, nữ tử hồng y trong sáng pha xinh đẹp, Hàn Tiêu tự hỏi họ là ai có thể tùy tiện vào đây, trong cung khi nào có nữ nhân đẹp như vậy”
Hàn Tiêu mới từ Phía Bắc về nên căn bản không biết chuyện xảy ra ở đâu, chợt hắn thấy hành động bất ngờ của hoàng thượng kiêm luôn bằng hữu của hắn(HT)
Hắn( LBD) sau khi nhìn rõ người đến là ai, thì lập tức kéo tay tay người đó, nàng không phòng bị nên bị hắn kéo ngã vào lòng ôm lấy.
Hàn Tiêu không hiểu tình hình gì, chỉ thấy vẻ mặt của người bằng hữu không còn phiền muộn mà toàn sủng nịnh.
Hàn Tiêu khẽ ho, lúc này nàng để ý có người muốn đứng lên nhưng hắn nào cho nàng vừa ý, hết cách nàng ngồi trong lòng hắn luôn.
Hàn Tiêu:“ Vị này là.....”
Không để nàng mở miệng hắn thay nàng trả lời:“ Nữ nhân của ta”, nàng á khẩu.
Hàn Tiêu hứng chí nói:“ Từ khi nào ngươi có nữ nhân đẹp như thế bên cạnh vậy, còn cái mụ hoàng hậu chanh chua của ngươi đâu ời, bị tống vào lãnh cung chưa thế” (1 phút mật niệm cho Tiêu Ca chút Ca toàn thai“.
Nàng nghe hắn nói cũng không tức giận hứng chí hỏi thêm:“ Chẳng qua vị hoàng hậu đó ra sao”
Hàn Tiêu không nhận ra nguy hiểm cận kề nói:“ ta nghe đồn ả ta vô cùng xấu xí, ham hư vinh danh lợi, tính tình chanh chua, tài năng không có là một người vô dụng“.
Nàng nghe hắn nói cười càng hoa lệ rực rở, tuyết Nhi dồn nén cười đến khuôn mặt đỏ bừng, nàng tốt bụng khuyên:“ cười đi dồn nén không tốt đâu“.
Được nàng khích lệ Tuyết nhi không khách khí cười to:“ Haha...haha....haha..mm.hhhaaaaaa”
Hàn Tiêu nhìn sang mà không hiểu gì, hắn đảo mắt về phía Hàn Tiêu ý nói:“ Chút ngươi toàn thây“.
Nàng nụ cười vẫn không tắt nhẹ nhàng hỏi:“ Thế ngươi có muốn biết người đó hiện giờ ở đâu không”
Hàn Tiêu:“ ta cũng rất tò mò ngươi có thể chỉ ta không”
Nàng:“ Người đó đang ngồi trước mặt ngươi nè”
Hàn Tiêu á khẩu, sai lầm lớn rồi.
Nàng không nói đến chuyện đó nữa đổi chủ đề, Du chàng muốn đi tới đó.
Hắn gật đầu.
Nàng:“được ta dẫn chàng đi, nhưng khi về chàng cho ta mượn người này tí nha“.
Hàn Tiêu dùng ánh mắt cầu khẩn hắn đừng chấp nhận, nhưng rất nhanh tinh thần hắn( HT) suy sụp khi hắn(LBD)nói:“ ta giao hắn toàn quyền cho nàng đó“.
Nàng cười như hoa, quỷ dị nhìn Hàn Tiêu làm hắn nổi lên rùng mình, bây giờ hắn cảm nhận sâu sắc được câu nói:“ Cái miệng làm hại cái thân“.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đọc nx để cho mình có hứng thú viết truyện nha, mình định viết một truyện xuyên không nữa ở một nick khác ai ủng hộ hk nè.