Khi Lệ Nhi rời đi, nhìn theo bóng dáng đó Tử Bạch nhất thời chìm đắm, cảm giác của hắn bây giờ vô cùng hỗn loạn chẳng thể miêu tả thành lời, cảm giác này là gì sao hắn cảm thấy đau không thở nổi.
Tử Bạch ngồi trên phiến đá ngón tay theo nhịp điệu dây đàn âm khác buồn bã vang lên, nghe thê lương u oán, nghe tiếng đàn ai cũng cảm nhận được tâm trạng của người đánh đàn mà buồn bã theo.
Lệ Nhi rời đi chưa xa nghe tiếng đàn buồn bã thì lập tức dừng lại, trong lòng dâng lên một nỗi niềm chua xót bùi ngùi, tim như rất đau rất đau, tại sao tại sao nàng lại cảm thấy đau. Chẳng qua là chỉ nghe tiếng đàn của người mới gặp gỡ lần đầu, nhưng sao cảm xúc vô vàn khó tả.
Lệ Nhi quyết định dừng lại quay lại Trúc Ký Cung, nàng cảm giác mình phải đi lại đó một chút, trước khi đi quay lại nàng đã truyền âm tới tai Mị Hồ nơi cần đến.
Trong lúc Mị Hồ đang trò chuyện cùng hoàng tổ mẫu thì trong tai vang lên âm thanh của Lệ Nhi:“ Mị Hồ tỷ đưa hoàng tổ mẫu đến Trúc Ký Cung đi, hướng bắc đi tới sẽ gặp, muội cần xử lí một vài việc“.
Mị Hồ lập tức truyền âm đáp trả:“ Được, ta sẽ đến đó“.
Lệ Nhi im lặng không đáp trả nữa, sau khi chấm dứt cuộc đối thoại Mị Hồ quay sang bảo với hoàng tổ mẫu:“ Bà hay là chúng ta đi dạo một chút đi, không khí ở ngoài rất tốt đó“.
Hoàng tổ mẫu gật đầu, một lão ma ma bên cạnh định đến đỡ bà cùng đi nhưng Mị Hồ ngăn cảm:“ Trần ma ma hai bà cháu ta lâu ngày gặp nhau còn nhiều chuyện để nói, ta sẽ tự đưa bà đi rồi cùng trò chuyện không làm phiền ngươi, trước hoàng hôn ta sẽ đưa người về“.
Trần ma ma thấy khó xử vội nói:“ Nhưng.........”
Câu chưa nói ra thì hoàng tổ mẫu đã nói:“ Xuân Nhi nói đúng bà cháu ta cần tâm sự một vài điều, ngươi không cần đi theo đâu“.
Trần ma ma cặp mắt khẽ đảo rồi gật đầu lui xuống, Mị Hồ tỏ vẻ thông hiểu khẽ nhìn sang Trần ma ma cười lạnh.
Mị Hồ đưa Hoàng tổ mẫu theo hướng bắc, đi thẳng vừa đi hai người cùng đàm đạo, Mị Hồ chắc chắn không ai theo dỗi thì mới đi tiếp. Nhưng thật ra chính là có người theo dõi họ nhưng Mị Hồ không lo sợ vì sẽ có sát thủ cao cấp của Phụng Tiêu Sát theo sau giải quyết đám ruồi nhặng đó.
Trong một hóc cây có một người bịch mặt đang theo dõi bọn họ, bỗng một luồng sáng nhỏ chớp lên rồi vụt tắt chứng tỏ ruồi đã bị diệt, Mị Hồ tiếp tục đi.
Quay lại Trúc Ký Cung chỗ của Tử Bạch.
Lệ Nhi sau khi truyền âm cho Mị Hồ xong thì lại quay người trở vào, lại đứng sau lưng nhìn thân ảnh cô đơn ngồi rải đàn trên phiến đá. Lệ Nhi đứng sau lưng người đó nhắm mắt nghe đàn cả hai điều đang chìm đắm trong nỗi buồn, Tử Bạch đang chìm đắm trong đau thương nên cũng không hay Lệ Nhi quay trở lại.
Lệ Nhi dường như không chịu nỗi khúc nhạc oai oán này nữa nên ngắt một chiếc lá thổi lên một điệu trái lập tiếng đàn, vui vẻ và tràn đây sức sống, Tử Bạch bất ngờ nghe thấy giật mình tưởng ảo giác của bản thân lại ngừng đàn gục đầu xuống buồn bã.” hắn làm sao thế lại bị ảo giác à, cuộc đời hắn đâu bao giờ nghe được một khúc nhach vui như thế chứ”
Hắn cố gắng bình tĩnh nhưng tiếng nhạc vui tươi đó vẫn vang lên” không đó không là ảo tưởng, đúng nó chính là sự thật không ngờ có một ngày hắn lại được thưởng thức khúc nhạc vui tươi này” xoay đầu ra sau nhìn thấy, tâm trạng của hắn giờ ra sao vui ư, đúng hắn vui vì nàng đã trở lại rồi.
Tử Bạch dừng khúc nhạc buồn lại, hòa theo nhịp của Lệ Nhi đàn một khúc nhau vui, đây là lần đầu tiên hắn đàn một khúc nhạc vui nhưng hắn không biết đây có phải là lần duy nhất không nữa.
Tiếng đàn nhạc hòa vào nhau vui tươi làm người nghe vui vẻ chứ chẳng còn thê lương như lúc ban đầu, tiếng nhạc chấm dứt không gian lại chìm vào bình lặng.
Tử Bạch đứng lên bước gần Lệ Nhi hơn hỏi:“ Chẳng phải nàng đã rời đi rồi sao“.
Lệ Nhi nhìn vào con người trước mặt:“ vốn ta đã rời đi nhưng tiếng đàn đã kéo ta trở lại, vì sao khúc nhạc của người luôn buồn như thế“.
Hắn không trả lời câu hỏi của Lệ Nhi nhìn về phía khoảng trời xa xâm rộng lớn mà trầm mặt, lác sau Lệ Nhi mới nghe được tiếng đáp trả:“ Cuộc đời ta chẳng có gì vui nên khúc nhạc của ta cũng không được như nàng“.
Lệ Nhi ngồi xuống hồ sen Tử Bạc cũng ngồi bên cạnh Lệ Nhi cười bảo:“ Đời không có gì vui thì tự mình tạo niềm vui đi, cần ta giúp ngươi không chia sẽ cho ta ít nổi buồn ta chia lại cho ngươi ít niềm vui“.
Tử Bạch nhìn sang Lệ Nhi trầm ngâm:“ cũng được ta sẽ kể cho nàng nghe một câu chuyện“.
Lệ Nhi:“ Được ngươi kể đi”
Tử Bạch bắt đầy kể:“ hai mươi năm trước vào một đêm mưa lớn đã có một sinh linh chào đời, ngay lúc cậu bé cất tiếng khóc đầu tiên thì cũng là lúc mẹ cậu bé cất hơi thở sau cùng, lúc đó cậu bé đã cười ngô nghê nhìn về phía người mẹ. Cậu bé lớn lên dưới sự bảo bọc của bà và đại ca và sự câm thù của của cha và các anh em khác, cũng đúng thôi vì cậu bé đó không sinh ra thì chắc hẳn người mà họ yêu thương sẽ không chết. Nhưng ông trời đã không cho thế là đủ ông lại tiếp tục lấy đi thứ khác đó chính là sức khỏe cậu bé, từ nhỏ đã đau ốm triền miên thuốc thang chỉ dùng kéo dài sinh mệnh. Rốt cuộc câu cũng đủ lớn để hiểu được ý nghĩ của những ánh mắt câm ghét đó, cậu thật sự đâu có muốn như vậy. Ngày lại qua ngày cậu càng ngày càng lớn và bệnh tật càng ngày càng nặng, cậu được Đại ca đưa đến một nơi cách biệt chăm sóc, sống lối sóng khép kính những trò chơi trẻ nhỏ đó chính thứ gì đó xa xỉ với cậu.
Thời gian sau mọi người dường như bỏ quên sự có mặt của cậu, xem như cậu chưa tồn tại kể cả Đại ca của mình. Đến một ngày câu nhận ra đại ca mình vẫn còn quan tâm mình trong thần lặng thì cậu cảm thấy an ủi vô cùng, nhưng cậu lại phải đối mặt với một sự thật là thời gian sống của cậu không còn nhiều nữa....”
Lệ Nhi trầm ngâm nghe câu chuyên rồi nói lên:“ cậu nhóc đó là người“.
Tử Bạch gật đầu:“ đúng đó chính là ta”
Lệ Nhi lại trầm ngâm suy nghĩ thứ gì đó rồi cầm lấy tay Tử Bạch, Tử Bạch giật mình nói Lệ Nhi cười rút tay lại:“ xin lỗi thói quen thôi, nổi buồn của người đã chia sẽ cho ta rồi ta cho ngươi một niềm vui nhé”
Tử Bạch thấy nụ cười trong sáng đó lòng nhẹ tênh hỏi:“ còn có niềm vui gì khi ta không sống được bao lâu“.
Lệ Nhi cười nhẹ:“ vậy ta sẽ chữa trị cho ngươi nhé“.
Tử Bạch:“ Chữa trị sao nàng có thể”
Lệ Nhi:“có thể ta không thể nhưng sẽ có một người có thể đó”
Tử Bạch ngạc nhiên:“ Ai lại có thể chứ”
Lệ Nhi không đáp lời nữa ôn hòa nhìn hồ sen, là ai ngươi ngây lập tức sẽ biết thôi, cứ chờ đi.
~~~~~~~~~~
Đáng lẽ hôm qua đăng truyện nhưng mệt wa ngủ sớm, nên bữa nay ta đăng bù đây. Mn đọc chuyện vui vẻ nn nha.
Nội gián ở Từ Ninh Cung là ai vậy mấy nàng, chắc au cũng biết rồi hem.
Ta cần thêm ý tưởng viết chương mới ai có ý zi hay góp ý cho ta nhe. Thương mí nàng.
Tử Bạch ngồi trên phiến đá ngón tay theo nhịp điệu dây đàn âm khác buồn bã vang lên, nghe thê lương u oán, nghe tiếng đàn ai cũng cảm nhận được tâm trạng của người đánh đàn mà buồn bã theo.
Lệ Nhi rời đi chưa xa nghe tiếng đàn buồn bã thì lập tức dừng lại, trong lòng dâng lên một nỗi niềm chua xót bùi ngùi, tim như rất đau rất đau, tại sao tại sao nàng lại cảm thấy đau. Chẳng qua là chỉ nghe tiếng đàn của người mới gặp gỡ lần đầu, nhưng sao cảm xúc vô vàn khó tả.
Lệ Nhi quyết định dừng lại quay lại Trúc Ký Cung, nàng cảm giác mình phải đi lại đó một chút, trước khi đi quay lại nàng đã truyền âm tới tai Mị Hồ nơi cần đến.
Trong lúc Mị Hồ đang trò chuyện cùng hoàng tổ mẫu thì trong tai vang lên âm thanh của Lệ Nhi:“ Mị Hồ tỷ đưa hoàng tổ mẫu đến Trúc Ký Cung đi, hướng bắc đi tới sẽ gặp, muội cần xử lí một vài việc“.
Mị Hồ lập tức truyền âm đáp trả:“ Được, ta sẽ đến đó“.
Lệ Nhi im lặng không đáp trả nữa, sau khi chấm dứt cuộc đối thoại Mị Hồ quay sang bảo với hoàng tổ mẫu:“ Bà hay là chúng ta đi dạo một chút đi, không khí ở ngoài rất tốt đó“.
Hoàng tổ mẫu gật đầu, một lão ma ma bên cạnh định đến đỡ bà cùng đi nhưng Mị Hồ ngăn cảm:“ Trần ma ma hai bà cháu ta lâu ngày gặp nhau còn nhiều chuyện để nói, ta sẽ tự đưa bà đi rồi cùng trò chuyện không làm phiền ngươi, trước hoàng hôn ta sẽ đưa người về“.
Trần ma ma thấy khó xử vội nói:“ Nhưng.........”
Câu chưa nói ra thì hoàng tổ mẫu đã nói:“ Xuân Nhi nói đúng bà cháu ta cần tâm sự một vài điều, ngươi không cần đi theo đâu“.
Trần ma ma cặp mắt khẽ đảo rồi gật đầu lui xuống, Mị Hồ tỏ vẻ thông hiểu khẽ nhìn sang Trần ma ma cười lạnh.
Mị Hồ đưa Hoàng tổ mẫu theo hướng bắc, đi thẳng vừa đi hai người cùng đàm đạo, Mị Hồ chắc chắn không ai theo dỗi thì mới đi tiếp. Nhưng thật ra chính là có người theo dõi họ nhưng Mị Hồ không lo sợ vì sẽ có sát thủ cao cấp của Phụng Tiêu Sát theo sau giải quyết đám ruồi nhặng đó.
Trong một hóc cây có một người bịch mặt đang theo dõi bọn họ, bỗng một luồng sáng nhỏ chớp lên rồi vụt tắt chứng tỏ ruồi đã bị diệt, Mị Hồ tiếp tục đi.
Quay lại Trúc Ký Cung chỗ của Tử Bạch.
Lệ Nhi sau khi truyền âm cho Mị Hồ xong thì lại quay người trở vào, lại đứng sau lưng nhìn thân ảnh cô đơn ngồi rải đàn trên phiến đá. Lệ Nhi đứng sau lưng người đó nhắm mắt nghe đàn cả hai điều đang chìm đắm trong nỗi buồn, Tử Bạch đang chìm đắm trong đau thương nên cũng không hay Lệ Nhi quay trở lại.
Lệ Nhi dường như không chịu nỗi khúc nhạc oai oán này nữa nên ngắt một chiếc lá thổi lên một điệu trái lập tiếng đàn, vui vẻ và tràn đây sức sống, Tử Bạch bất ngờ nghe thấy giật mình tưởng ảo giác của bản thân lại ngừng đàn gục đầu xuống buồn bã.” hắn làm sao thế lại bị ảo giác à, cuộc đời hắn đâu bao giờ nghe được một khúc nhach vui như thế chứ”
Hắn cố gắng bình tĩnh nhưng tiếng nhạc vui tươi đó vẫn vang lên” không đó không là ảo tưởng, đúng nó chính là sự thật không ngờ có một ngày hắn lại được thưởng thức khúc nhạc vui tươi này” xoay đầu ra sau nhìn thấy, tâm trạng của hắn giờ ra sao vui ư, đúng hắn vui vì nàng đã trở lại rồi.
Tử Bạch dừng khúc nhạc buồn lại, hòa theo nhịp của Lệ Nhi đàn một khúc nhau vui, đây là lần đầu tiên hắn đàn một khúc nhạc vui nhưng hắn không biết đây có phải là lần duy nhất không nữa.
Tiếng đàn nhạc hòa vào nhau vui tươi làm người nghe vui vẻ chứ chẳng còn thê lương như lúc ban đầu, tiếng nhạc chấm dứt không gian lại chìm vào bình lặng.
Tử Bạch đứng lên bước gần Lệ Nhi hơn hỏi:“ Chẳng phải nàng đã rời đi rồi sao“.
Lệ Nhi nhìn vào con người trước mặt:“ vốn ta đã rời đi nhưng tiếng đàn đã kéo ta trở lại, vì sao khúc nhạc của người luôn buồn như thế“.
Hắn không trả lời câu hỏi của Lệ Nhi nhìn về phía khoảng trời xa xâm rộng lớn mà trầm mặt, lác sau Lệ Nhi mới nghe được tiếng đáp trả:“ Cuộc đời ta chẳng có gì vui nên khúc nhạc của ta cũng không được như nàng“.
Lệ Nhi ngồi xuống hồ sen Tử Bạc cũng ngồi bên cạnh Lệ Nhi cười bảo:“ Đời không có gì vui thì tự mình tạo niềm vui đi, cần ta giúp ngươi không chia sẽ cho ta ít nổi buồn ta chia lại cho ngươi ít niềm vui“.
Tử Bạch nhìn sang Lệ Nhi trầm ngâm:“ cũng được ta sẽ kể cho nàng nghe một câu chuyện“.
Lệ Nhi:“ Được ngươi kể đi”
Tử Bạch bắt đầy kể:“ hai mươi năm trước vào một đêm mưa lớn đã có một sinh linh chào đời, ngay lúc cậu bé cất tiếng khóc đầu tiên thì cũng là lúc mẹ cậu bé cất hơi thở sau cùng, lúc đó cậu bé đã cười ngô nghê nhìn về phía người mẹ. Cậu bé lớn lên dưới sự bảo bọc của bà và đại ca và sự câm thù của của cha và các anh em khác, cũng đúng thôi vì cậu bé đó không sinh ra thì chắc hẳn người mà họ yêu thương sẽ không chết. Nhưng ông trời đã không cho thế là đủ ông lại tiếp tục lấy đi thứ khác đó chính là sức khỏe cậu bé, từ nhỏ đã đau ốm triền miên thuốc thang chỉ dùng kéo dài sinh mệnh. Rốt cuộc câu cũng đủ lớn để hiểu được ý nghĩ của những ánh mắt câm ghét đó, cậu thật sự đâu có muốn như vậy. Ngày lại qua ngày cậu càng ngày càng lớn và bệnh tật càng ngày càng nặng, cậu được Đại ca đưa đến một nơi cách biệt chăm sóc, sống lối sóng khép kính những trò chơi trẻ nhỏ đó chính thứ gì đó xa xỉ với cậu.
Thời gian sau mọi người dường như bỏ quên sự có mặt của cậu, xem như cậu chưa tồn tại kể cả Đại ca của mình. Đến một ngày câu nhận ra đại ca mình vẫn còn quan tâm mình trong thần lặng thì cậu cảm thấy an ủi vô cùng, nhưng cậu lại phải đối mặt với một sự thật là thời gian sống của cậu không còn nhiều nữa....”
Lệ Nhi trầm ngâm nghe câu chuyên rồi nói lên:“ cậu nhóc đó là người“.
Tử Bạch gật đầu:“ đúng đó chính là ta”
Lệ Nhi lại trầm ngâm suy nghĩ thứ gì đó rồi cầm lấy tay Tử Bạch, Tử Bạch giật mình nói Lệ Nhi cười rút tay lại:“ xin lỗi thói quen thôi, nổi buồn của người đã chia sẽ cho ta rồi ta cho ngươi một niềm vui nhé”
Tử Bạch thấy nụ cười trong sáng đó lòng nhẹ tênh hỏi:“ còn có niềm vui gì khi ta không sống được bao lâu“.
Lệ Nhi cười nhẹ:“ vậy ta sẽ chữa trị cho ngươi nhé“.
Tử Bạch:“ Chữa trị sao nàng có thể”
Lệ Nhi:“có thể ta không thể nhưng sẽ có một người có thể đó”
Tử Bạch ngạc nhiên:“ Ai lại có thể chứ”
Lệ Nhi không đáp lời nữa ôn hòa nhìn hồ sen, là ai ngươi ngây lập tức sẽ biết thôi, cứ chờ đi.
~~~~~~~~~~
Đáng lẽ hôm qua đăng truyện nhưng mệt wa ngủ sớm, nên bữa nay ta đăng bù đây. Mn đọc chuyện vui vẻ nn nha.
Nội gián ở Từ Ninh Cung là ai vậy mấy nàng, chắc au cũng biết rồi hem.
Ta cần thêm ý tưởng viết chương mới ai có ý zi hay góp ý cho ta nhe. Thương mí nàng.