Một phen kinh diễm lúc nảy Cổ Lục Truy chưa kịp hoàn hồn thì lại cho hắn thấy một phen kinh diễm khác làm hắn đứng hình, mắt trừng to tựa như không tin những gì tai nghe mắt thấy. Nàng chẳng mảy may để ý tới hắn, tựa như một nàng lúc nãy chưa từng tồn tại. Mắt nàng tràn ngập ý cười tâm tình thì đang dậy sóng muốn biết kẻ to gan đứng sau hết tất cả mọi việc.
Nàng khẽ hắng giọng, Cổ Lục Truy tựa như bừng tỉnh trong ảo cảnh, con ngươi tràn đầy kiếp sợ xem lẫn sùng bái về phía nàng. Người trước mặt hắn đích thị là người cường đại trong truyền thuyết. Nàng giương lên một chút đắt ý vì ánh mắt sùng bái của người trước mặt, nhưng mọi việc có một chút ngoài dự định của nàng là hắn quỳ xuống cầu xin nàng.
“Cổ Lục Truy có mắt không tròng không biết người là chủ nhân nơi này có ý mạo phạm xin cát chủ bỏ qua” nói xong giương mắt nhìn lên thấy nàng không có ý định làm khó mình thở ra một hơi. Nàng cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi hắn là vì lo cho nương tử nên hơi mất kiểm soát làm sao nàng có thể trách hắn, nếu người bị bắt đi là Du nàng cũng sẽ rất đau lòng. Nàng nghĩ tới hắn là một cổ tức giận lại xông lên:“ tên nam nhân đáng ghét đó sao nàng lại nhớ tới hắn chứ, thấy nữ nhân người ta bị ức hiếp mà bỏ rơi nàng, hừ hừ hắn không đến dỗ nàng xem nàng có tha cho hắn không“. Trong lòng nàng không người chửi rủa tên xấu xa kia mà khuôn mặt vẫn giữ trạng thái lạnh nhất có thể hờ hững lạnh lùng.
“ Ngươi lập tức đứng lên ta là quân tử không nhớ thù xưa” hắn nghe lời nàng đứng dậy nhìn nàng bằng ánh mắt không thể miêu tả khó khăn thốt ra câu nói:“ còn về chuyện....... “ hắn ngập ngừng không thốt ra lời. nhưng nàng nghe hiểu ý của hắn cười cười:“ ta đã nói là sẽ giúp ngươi mà, yên tâm ta xưa nay đã hứa ất làm nhưng chung quy người thiếu ta một ân tình“. Cổ Lục Truy gật đầu nói:“ sau này cát chủ có chuyện muốn ta giúp ta sẽ hết lòng giúp đở“.
Nghe được một câu của hắn nàng không nói gì thêm, nàng cười nhẹ chung quy nàng chỉ thuận tay giúp đỡ nhưng nếu hắn đã nó thế sau này nàng sẽ không khách khí tìm hắn. Nàng quay sang bảo bọn Thanh Long:“ Chuyện ở đây ta giao cho các người, theo sự giúp đở của hắn mà làm”, đám người bọn họ gật đầu đã hiểu trong lòng thầm oán' chủ tử của bọn họ đúng là sợ bọn họ không có việc làm' chung quy đây chỉ là suy nghĩ trong lòng.
Không lâu sau Tuyết Nhi trở về khuôn mặt lạnh lùng so với lúc đi thật khác xa, nhìn Tuyết Nhi như vậy nàng đã đại khái đoán được sẽ có một chuyện vui xảy ra với chính mình rồi. Nàng không nói không rằng kéo Tuyết Nhi rời đi trước khi đi còn để lại câu nói:“ chuyện còn lại các người tự định đoạt ta đi trước” bóng dáng hai người khuất xa.
Trúc Ký Cung
Bên ngoài một vẻ ảm đạm lạ lùng, trong đây vắng vẻ tựa như không có một bóng người. Bỗng từ trong một cái ngõ nhỏ có một bóng dáng mảnh mai bước vào, thân áo lam nhìn rất phiêu dạt, ẩn khí trên người cũng không phải tầm thường người đó không ai khác là Lệ Nhi, Lệ Nhi đến tiếp tục giải độc cho Lăng Tử Bạch. Người ở đây từ hôm nàng đến đã bị đuổi đi hết nơi vẫn yên tĩnh lại yên tĩnh hơn bao giờ hết.Lệ Nhi cất bước đi trên lối mòn phủ đá đi vào, xuyên qua rừng trúc xanh đến biệt viện tách biệt của Tử Bạch, trong lúc Lệ nhi ung dung như thế thì người kia không biết đã đợi nàng đến nóng nảy rồi.
Trong giang phòng Tử Bạch đang bộ dạng trầm tĩnh uống trà nhưng trong lòng dậy sóng, nhớ đến ngày hôm qua hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng nhưng cảnh tượng sáng làm cho hắn nghĩ chung quy hôm qua chỉ là mơ, trong tâm một cổ phiền muộn. Lệ Nhi nào biết tâm tình của hắn không rõ cửa trực tiếp bước vào phòng thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn tính khí trẻ con bỗng chốc nổi lên, Lệ Nhi bước sau lưng Tử Bạch hai tay đưa lên che mắt hắn.Tử Bạch thoáng giật mình, nhưng lúc sau cảm nhận được đôi bàn tay ấm áp của ai trong tâm một dòng nước ấm chảy qua. Tử Bạch xoay người ôm Lệ nhi vào lòng, bị ôm bất ngờ Lệ Nhi la lên một tiếng âm thanh vừa phát ra khỏi miệng đã thấy Tử Bạch xông tới. Môi của Tử Bạch hạ xuống cánh môi anh đào của Lệ Nhi ngọt ngào dây dưa tham lam mút lấy, Lệ nhi có chút giật mình nhưng nhanh chóng phối hợp choàng tay qua cổ hắn làm cho hắn dễ dàng hơn. Hắn cùng Lệ Nhi dây dưa một hơi thấy Lệ nhi thiếu dưỡng khí hắn lưu luyến buông ra, Lệ nhi xụi lơ trong lòng hắn.
Sau khi hô hấp bình thường Lệ nhi mới nhìn hắn oán hận, tên nam nhân này tham lam quá làm nàng suýt không thở được. Tử Bạch chỉ cười híp mắt nhìn Lệ nhi, Lệ nhi làm lơ hắn bước đến bên thùng nước lớn pha thuốc cho hắn, sau đó bảo hắn bước vào. Tử Bạch thành thật phối hợp bước đến nhưng trước khi hắn bước vào nghe Lệ nhi nói:“ hôm nay trị liệu sẽ đau đớn lắm chàng cố nhé”, Tử Bạch tâm trạng cực tốt gật đầu bước vào.
Nàng khẽ hắng giọng, Cổ Lục Truy tựa như bừng tỉnh trong ảo cảnh, con ngươi tràn đầy kiếp sợ xem lẫn sùng bái về phía nàng. Người trước mặt hắn đích thị là người cường đại trong truyền thuyết. Nàng giương lên một chút đắt ý vì ánh mắt sùng bái của người trước mặt, nhưng mọi việc có một chút ngoài dự định của nàng là hắn quỳ xuống cầu xin nàng.
“Cổ Lục Truy có mắt không tròng không biết người là chủ nhân nơi này có ý mạo phạm xin cát chủ bỏ qua” nói xong giương mắt nhìn lên thấy nàng không có ý định làm khó mình thở ra một hơi. Nàng cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi hắn là vì lo cho nương tử nên hơi mất kiểm soát làm sao nàng có thể trách hắn, nếu người bị bắt đi là Du nàng cũng sẽ rất đau lòng. Nàng nghĩ tới hắn là một cổ tức giận lại xông lên:“ tên nam nhân đáng ghét đó sao nàng lại nhớ tới hắn chứ, thấy nữ nhân người ta bị ức hiếp mà bỏ rơi nàng, hừ hừ hắn không đến dỗ nàng xem nàng có tha cho hắn không“. Trong lòng nàng không người chửi rủa tên xấu xa kia mà khuôn mặt vẫn giữ trạng thái lạnh nhất có thể hờ hững lạnh lùng.
“ Ngươi lập tức đứng lên ta là quân tử không nhớ thù xưa” hắn nghe lời nàng đứng dậy nhìn nàng bằng ánh mắt không thể miêu tả khó khăn thốt ra câu nói:“ còn về chuyện....... “ hắn ngập ngừng không thốt ra lời. nhưng nàng nghe hiểu ý của hắn cười cười:“ ta đã nói là sẽ giúp ngươi mà, yên tâm ta xưa nay đã hứa ất làm nhưng chung quy người thiếu ta một ân tình“. Cổ Lục Truy gật đầu nói:“ sau này cát chủ có chuyện muốn ta giúp ta sẽ hết lòng giúp đở“.
Nghe được một câu của hắn nàng không nói gì thêm, nàng cười nhẹ chung quy nàng chỉ thuận tay giúp đỡ nhưng nếu hắn đã nó thế sau này nàng sẽ không khách khí tìm hắn. Nàng quay sang bảo bọn Thanh Long:“ Chuyện ở đây ta giao cho các người, theo sự giúp đở của hắn mà làm”, đám người bọn họ gật đầu đã hiểu trong lòng thầm oán' chủ tử của bọn họ đúng là sợ bọn họ không có việc làm' chung quy đây chỉ là suy nghĩ trong lòng.
Không lâu sau Tuyết Nhi trở về khuôn mặt lạnh lùng so với lúc đi thật khác xa, nhìn Tuyết Nhi như vậy nàng đã đại khái đoán được sẽ có một chuyện vui xảy ra với chính mình rồi. Nàng không nói không rằng kéo Tuyết Nhi rời đi trước khi đi còn để lại câu nói:“ chuyện còn lại các người tự định đoạt ta đi trước” bóng dáng hai người khuất xa.
Trúc Ký Cung
Bên ngoài một vẻ ảm đạm lạ lùng, trong đây vắng vẻ tựa như không có một bóng người. Bỗng từ trong một cái ngõ nhỏ có một bóng dáng mảnh mai bước vào, thân áo lam nhìn rất phiêu dạt, ẩn khí trên người cũng không phải tầm thường người đó không ai khác là Lệ Nhi, Lệ Nhi đến tiếp tục giải độc cho Lăng Tử Bạch. Người ở đây từ hôm nàng đến đã bị đuổi đi hết nơi vẫn yên tĩnh lại yên tĩnh hơn bao giờ hết.Lệ Nhi cất bước đi trên lối mòn phủ đá đi vào, xuyên qua rừng trúc xanh đến biệt viện tách biệt của Tử Bạch, trong lúc Lệ nhi ung dung như thế thì người kia không biết đã đợi nàng đến nóng nảy rồi.
Trong giang phòng Tử Bạch đang bộ dạng trầm tĩnh uống trà nhưng trong lòng dậy sóng, nhớ đến ngày hôm qua hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng nhưng cảnh tượng sáng làm cho hắn nghĩ chung quy hôm qua chỉ là mơ, trong tâm một cổ phiền muộn. Lệ Nhi nào biết tâm tình của hắn không rõ cửa trực tiếp bước vào phòng thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn tính khí trẻ con bỗng chốc nổi lên, Lệ Nhi bước sau lưng Tử Bạch hai tay đưa lên che mắt hắn.Tử Bạch thoáng giật mình, nhưng lúc sau cảm nhận được đôi bàn tay ấm áp của ai trong tâm một dòng nước ấm chảy qua. Tử Bạch xoay người ôm Lệ nhi vào lòng, bị ôm bất ngờ Lệ Nhi la lên một tiếng âm thanh vừa phát ra khỏi miệng đã thấy Tử Bạch xông tới. Môi của Tử Bạch hạ xuống cánh môi anh đào của Lệ Nhi ngọt ngào dây dưa tham lam mút lấy, Lệ nhi có chút giật mình nhưng nhanh chóng phối hợp choàng tay qua cổ hắn làm cho hắn dễ dàng hơn. Hắn cùng Lệ Nhi dây dưa một hơi thấy Lệ nhi thiếu dưỡng khí hắn lưu luyến buông ra, Lệ nhi xụi lơ trong lòng hắn.
Sau khi hô hấp bình thường Lệ nhi mới nhìn hắn oán hận, tên nam nhân này tham lam quá làm nàng suýt không thở được. Tử Bạch chỉ cười híp mắt nhìn Lệ nhi, Lệ nhi làm lơ hắn bước đến bên thùng nước lớn pha thuốc cho hắn, sau đó bảo hắn bước vào. Tử Bạch thành thật phối hợp bước đến nhưng trước khi hắn bước vào nghe Lệ nhi nói:“ hôm nay trị liệu sẽ đau đớn lắm chàng cố nhé”, Tử Bạch tâm trạng cực tốt gật đầu bước vào.