Tình cảnh trong Trúc Ký Cung nhu hoà là thế, nhưng bên ngoài dường như có gì đó không hay xảy ra......
Nàng và Tuyết Nhi trên đường quay về bọn họ không đi thẳng về hướng hoàng cung mà lúc bọn họ đi qua một con hẻm nhỏ rồi đi vào, hai người họ vốn không nổi bật không sợ người khác nhận biết nên họ đi rất tự nhiên.Ra khỏi cái hẻm nhỏ đó đi sâu vào trong họ đến một căn nhà hoang trong như đã không có ai ở vài năm, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài nàng nhận ra có người xung quanh căn nhà thậm chí toàn là cao thủ, rất bất thường.
Nàng kéo Tuyết nhi núp ở sau một tảng đá to trước căn nhà quan sát một loạt xung quanh, không động tĩnh ở đây có vẻ im ắng bất thường. Nàng nhặt một viên đá nhỏ bên cạnh dùng tốc độ cực nhanh và chuẩn xác ném vào cửa sổ của căn nhà, nhanh chóng trong nhà xuất ra một động tĩnh nhỏ làm bọn người ẩn thân xung quanh đề phòng, cánh cửa căn nhà đột nhiên mở ra khoảng mười tên áo đen xuất hiện phía sau là một cô gái đang bị trói và bịt chặt mồm.
Một trong số mười tên áo đen quét nhanh ánh mắt xung quanh rồi dừng lại ở tản đá hai người đang núp cất giọng lạnh băng:“ Không biết các hạ là cao nhân phương nào có thể hiện thân ra trò chuyện”, nàng vừa nghe người đó nói xong đột nhiên đứng lên phì cười giả vờ ngu ngốc nói:“ A Người là mấy người bạn của ta bò đi hết rồi bắt đền ngươi đó, huhu Tuyết Tuyết à bò đi hết rồi..”
Tuyết Nhi giật giật khoé môi, cái gì mà tuyết tuyết khó nghe chết đi được nhưng Tuyết nhi cũng rất phối hợp đầu lắc lắc ngờ nghệch nói:“ sao nó lại bò đi nhỉ, ta cũng chưa chào nó mà...”
Bọn áo đen xem hai nàng diễn mà mặt vẫn không cảm xúc, chỉ nghe thấy trong đám người phát ra giọng nói:“ thì ra là 2 người điên, thật là làm ta cứ tưởng nhân vật lợi hại nào“.
Nghe thế nàng âm thầm thở ra một hơi, không phải nàng sợ bọn họ mà là nàng hiện giờ không muốn đánh nhau nói trắng ra là không có hứng. Muốn đánh nhau cũng phải có hứng để đánh chứ, đây là nguyên tắc của nàng.
Nàng định quay người đi thì bất chợt tên cầm đầu hô lên:“ không được giết cho ta, thà giết nhầm hơn là bỏ xó “, nàng nghe thế không ngại ngần xuất hiện một tia cười khẽ làm việc rất sạch sẽ nàng thích. Lúc vô tình nhìn về phía bọn họ nàng thấy người bị trói phía sau trong mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh đổi thành một tia cười nhạt, bỗng nhiên nàng cảm thấy rất có hứng thú với việc này rồi nha.
Người ở phía sau nghe bọn họ nói vậy trong mắt một tia hoảng hốt, nhìn bọn họ yếu đuối như vậy sợ sẽ mất mạng trong tay 10 tên sát thủ này, bọn chú rất lợi hại, chỉ sợ chỉ sợ..... người đó vừa nghĩ vừa run rẩy.
Bọn áo đen nhất tề xông lên đánh thẳng về phía hai nàng, người phía sau nhắm mắt không dám nhìn bọn họ. Bọn áo đen đã đánh rất gần các nàng nhưng hai nàng vẻ như không phản ứng chỉ cười to:“ haha“.
Người phía sau tò mò mở mắt thấy bọn nàng vẻ nhưng sắp bị đánh tới nơi hét lớn:'' cẩn thận”
Nàng cũng vẫn giữ thái độ dửng dưng cho đến khi''rắc'' cánh tay kẻ xông về bọn nàng bị nàng nhẹ nhàng né tránh bẻ gẫy rồi trực tiếp xô hắn lùi 10 bước, mọi người có mặt một phen kinh ngạc bọn họ ra vẻ đề phòng hơn giọng của xen lẫn vài tia cảnh giác:''các người thật sự là ai“.
Nàng vẫn trung thành với im lặng không giải thích gì thêm, thấy nàng như thế bọn họ tức giận hơn đồng nhất xông lên đánh về phía nàng và Tuyết nhi. Hai tên đánh về phía Tuyết Nhi không biết từ đâu tuyết nhi lấy ra hai cây ngân châm tẩm độc, một phát trúng ngay tử huyệt hai tên trợn mắt ngã xuống. Tám người còn lại một phen kinh sợ nhưng vẫn đánh về phía nàng, nàng chỉ tiện tay búng ra một sợi chỉ ra từ chiếc nhẫn, trực tiếp hạ những tên còn lại. Vũ khí này của nàng rất lợi hại nó được làm bằng kĩ thuật tiên tiến nhất ở hiện đại, trên thế giới không có cái thứ hai xuất ra là sẽ thấy máu.
Mười tên bị hạ gục trong chốc lát, bọn chúng ngã xuống không cam lòng không ngờ mình thất bại dưới tay hai thư sinh yếu đuối này, người phía sau cũng bất ngờ lúc hai nàng tiến về người đó người đó hoảng sợ vô cùng.
Nàng bước đến trực tiếp phóng sợi chỉ đó về người đó, tích tắc cộng dây trói dứt ra, người đó lùi về hai bước hoảng sợ:“ Các người là ai”
Nàng biết dù sao cũng là một cô nương thấy một màn như thế không sợ mới lạ mới nhẹ nói:“ ta không có ý xấu, chỉ vô tình đi qua thôi“.
Cô nương đó giảm bớt đề phòng nhưng vẫn còn sợ hỏi:' các người muốn gì'
Nàng rất thong thả nhìn thẳng vào mắt người đó:' chúng ta muốn biết tên cô”
“Liễu Ninh” tên ta là Liễu Ninh
Nghe thế ý cười trong mắt của nàng càng sâu hơn quả đúng như nàng nghĩ, kẻ trong cung lúc này chứng thực là..........
Nàng và Tuyết Nhi trên đường quay về bọn họ không đi thẳng về hướng hoàng cung mà lúc bọn họ đi qua một con hẻm nhỏ rồi đi vào, hai người họ vốn không nổi bật không sợ người khác nhận biết nên họ đi rất tự nhiên.Ra khỏi cái hẻm nhỏ đó đi sâu vào trong họ đến một căn nhà hoang trong như đã không có ai ở vài năm, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài nàng nhận ra có người xung quanh căn nhà thậm chí toàn là cao thủ, rất bất thường.
Nàng kéo Tuyết nhi núp ở sau một tảng đá to trước căn nhà quan sát một loạt xung quanh, không động tĩnh ở đây có vẻ im ắng bất thường. Nàng nhặt một viên đá nhỏ bên cạnh dùng tốc độ cực nhanh và chuẩn xác ném vào cửa sổ của căn nhà, nhanh chóng trong nhà xuất ra một động tĩnh nhỏ làm bọn người ẩn thân xung quanh đề phòng, cánh cửa căn nhà đột nhiên mở ra khoảng mười tên áo đen xuất hiện phía sau là một cô gái đang bị trói và bịt chặt mồm.
Một trong số mười tên áo đen quét nhanh ánh mắt xung quanh rồi dừng lại ở tản đá hai người đang núp cất giọng lạnh băng:“ Không biết các hạ là cao nhân phương nào có thể hiện thân ra trò chuyện”, nàng vừa nghe người đó nói xong đột nhiên đứng lên phì cười giả vờ ngu ngốc nói:“ A Người là mấy người bạn của ta bò đi hết rồi bắt đền ngươi đó, huhu Tuyết Tuyết à bò đi hết rồi..”
Tuyết Nhi giật giật khoé môi, cái gì mà tuyết tuyết khó nghe chết đi được nhưng Tuyết nhi cũng rất phối hợp đầu lắc lắc ngờ nghệch nói:“ sao nó lại bò đi nhỉ, ta cũng chưa chào nó mà...”
Bọn áo đen xem hai nàng diễn mà mặt vẫn không cảm xúc, chỉ nghe thấy trong đám người phát ra giọng nói:“ thì ra là 2 người điên, thật là làm ta cứ tưởng nhân vật lợi hại nào“.
Nghe thế nàng âm thầm thở ra một hơi, không phải nàng sợ bọn họ mà là nàng hiện giờ không muốn đánh nhau nói trắng ra là không có hứng. Muốn đánh nhau cũng phải có hứng để đánh chứ, đây là nguyên tắc của nàng.
Nàng định quay người đi thì bất chợt tên cầm đầu hô lên:“ không được giết cho ta, thà giết nhầm hơn là bỏ xó “, nàng nghe thế không ngại ngần xuất hiện một tia cười khẽ làm việc rất sạch sẽ nàng thích. Lúc vô tình nhìn về phía bọn họ nàng thấy người bị trói phía sau trong mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh đổi thành một tia cười nhạt, bỗng nhiên nàng cảm thấy rất có hứng thú với việc này rồi nha.
Người ở phía sau nghe bọn họ nói vậy trong mắt một tia hoảng hốt, nhìn bọn họ yếu đuối như vậy sợ sẽ mất mạng trong tay 10 tên sát thủ này, bọn chú rất lợi hại, chỉ sợ chỉ sợ..... người đó vừa nghĩ vừa run rẩy.
Bọn áo đen nhất tề xông lên đánh thẳng về phía hai nàng, người phía sau nhắm mắt không dám nhìn bọn họ. Bọn áo đen đã đánh rất gần các nàng nhưng hai nàng vẻ như không phản ứng chỉ cười to:“ haha“.
Người phía sau tò mò mở mắt thấy bọn nàng vẻ nhưng sắp bị đánh tới nơi hét lớn:'' cẩn thận”
Nàng cũng vẫn giữ thái độ dửng dưng cho đến khi''rắc'' cánh tay kẻ xông về bọn nàng bị nàng nhẹ nhàng né tránh bẻ gẫy rồi trực tiếp xô hắn lùi 10 bước, mọi người có mặt một phen kinh ngạc bọn họ ra vẻ đề phòng hơn giọng của xen lẫn vài tia cảnh giác:''các người thật sự là ai“.
Nàng vẫn trung thành với im lặng không giải thích gì thêm, thấy nàng như thế bọn họ tức giận hơn đồng nhất xông lên đánh về phía nàng và Tuyết nhi. Hai tên đánh về phía Tuyết Nhi không biết từ đâu tuyết nhi lấy ra hai cây ngân châm tẩm độc, một phát trúng ngay tử huyệt hai tên trợn mắt ngã xuống. Tám người còn lại một phen kinh sợ nhưng vẫn đánh về phía nàng, nàng chỉ tiện tay búng ra một sợi chỉ ra từ chiếc nhẫn, trực tiếp hạ những tên còn lại. Vũ khí này của nàng rất lợi hại nó được làm bằng kĩ thuật tiên tiến nhất ở hiện đại, trên thế giới không có cái thứ hai xuất ra là sẽ thấy máu.
Mười tên bị hạ gục trong chốc lát, bọn chúng ngã xuống không cam lòng không ngờ mình thất bại dưới tay hai thư sinh yếu đuối này, người phía sau cũng bất ngờ lúc hai nàng tiến về người đó người đó hoảng sợ vô cùng.
Nàng bước đến trực tiếp phóng sợi chỉ đó về người đó, tích tắc cộng dây trói dứt ra, người đó lùi về hai bước hoảng sợ:“ Các người là ai”
Nàng biết dù sao cũng là một cô nương thấy một màn như thế không sợ mới lạ mới nhẹ nói:“ ta không có ý xấu, chỉ vô tình đi qua thôi“.
Cô nương đó giảm bớt đề phòng nhưng vẫn còn sợ hỏi:' các người muốn gì'
Nàng rất thong thả nhìn thẳng vào mắt người đó:' chúng ta muốn biết tên cô”
“Liễu Ninh” tên ta là Liễu Ninh
Nghe thế ý cười trong mắt của nàng càng sâu hơn quả đúng như nàng nghĩ, kẻ trong cung lúc này chứng thực là..........