Liễu Ninh luôn có tâm lí đề phòng hai người, dù sao là một cô nương thấy mới lớn thấy cảnh lúc nãy thật thì có quá sức với một tiểu cô nương.
Biết người sản có tâm lí đề phòng mình nàng cũng không tỏ thái độ bực mình chỉ hoà ái nói:“ Liễu Ninh cô nương đừng sợ chúng ta vốn dĩ là người một nhà mà“.
Trong mắt Liễu Ninh hiện lên một tia phức tạp, người một nhà sao nàng không biết mình từng quen một người phi phàm như thế ngoài biểu ca, nhìn người này đâu phải biểu ca của nàng.
Trong lúc LIễu NInh đang cố gắng lục lọi lại thông tin, thì nàng lại tươi cười hững hờ nói:'' không cần suy nghĩ ta và ngươi cơ bản chưa từng gặp mặt“.
LIễu Ninh ồ một cái rồi không nói gì thêm,nhưng nàng nhìn là biết Liễu Ninh đang đợi nàng giới thiệu. Nàng thực ra nhìn tiểu cô nương nàng rất thuận mắt, nên thái độ tự nhiên cũng nhu hoà hơn nhiều.
Nàng nhìn nhìn Liễu Ninh rồi nói:“ Khi ta nói mình ta ai, ta cần cô giữ bí mật nếu thốt ra nữa lời đừng trách ta vô tình“.
Liễu Ninh không do dự gật đầu, nàng vốn không phải kẻ thích buôn chuyện.
“ ta cũng được coi biểu tẩu của ngươi đi, nói như thế người phải chăng đã hiểu”nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Liễu Ninh, chỉ thấy Liễu Ninh thoáng ngạc nhiên nhưng không hỏi gì thêm, nàng nhìn Liễu Ninh đánh giá, thật là một người thông minh nàng thích.
Liễu Ninh sở dĩ không hỏi gì là vì Liễu Ninh có chút sốc chưa định thần và không ngờ người trước mặt là biểu tẩu của mình, nhưng còn lí do khác là vì khi xuống núi nàng được sư phụ chỉ điểm tìm hoàng hậu nương nương giúp đỡ người cùng nhau đánh bại những thế lực xấu xa.
“ Hoá ra là đại tẩu ta đây thật vô ý, không ngờ đại tẩu lại ngọc phụ lâm phong như thế” Nàng sốc nàng vì lời khen của Liễu Ninh khoé môi giật giật cái gì gọi là ngọc thụ lâm phong.
Nhưng nàng nhanh chóng trầm tĩnh lại nhìn Liễu Ninh nghiêm túc hỏi:“ Tại sao lại có hai Liễu Ninh trong cung vốn đã có một Liễu Ninh” Nàng đã hiểu đại khái nhưng cần xác thực một chút.
Liễu Ninh nổi lên hận ý:'' ả ta là giả, lúc muội xuống núi gặp ả thoáng giật mình người đó rất giống muội, muội và sư huynh sơ ý bị trúng chiêu của ả ta, muội bị bắt còn sư huynh huynh ấy trốn thoát định tới hoàng cung xin cứu viện nào ngờ được nhân cứu, tưởng vậy là có thể tin đến hoàng cung nào ngờ trên đường đi bị truy sát bị đánh rồi quăng ở bên kia, chúng ta rất vô vọng mai thay hôm nay gặp biểu tẩu”
Liễu Ninh vừa nói vừa nhớ đến sư huynh vội chạy đến, lúc đó bọn họ trói nàng nàng không thể xem tình hình sư huynh, nàng đi theo Liễu Ninh quả nhiên nhìn thấy một nam nhân nằm cạnh đống rơm hơi thở mỏng manh. Nàng nhìn nam nhân liền nhận ra người mình cứu lần trước trong rừng, vốn định chữa trị cho hắn không biết vì lí do gì hiện giờ đang nằm chật vật ở đây.
Tuyết nhi cũng nhận ra kẻ hô:“ thì ra là hắn, tỷ tỷ người này là....''
Nàng gật đầu:'' là hắn, không ngờ vừa cứu hắn hắn lại bị bắt đúng là thật uổng công''Liễu Ninh thất thần rồi mơ hồ hiểu ra, hoá ra người cứu sư huynh là biểu tẩu, thực lực biểu tẩu rất mạnh. Sau đó Liễu Ninh ngước đôi mắt ngấn lệ lên rất đáng thương, hắn là người yêu thương nàng nhất cũng là người nàng yêu nhất nàng không muốn hắn chết:“ biểu tẩu người có thể cứu hắn không, không có hắn ta cũng không muốn sống huhu“.
Nàng tuy vô tình với những chuyện này nhưng nhìn Liễu Ninh đau lòng như thế có chút không nỡ, bước lên xem mạch Liễu Ninh thức thời tránh ra một bên, nàng nhẹ cầm cổ tay nam nhân rồi thoáng qua một tia bất ngờ, nhìn người này suy yếu như vậy mà kinh mạch vẫn rất bình thường có lẽ trước đó đã được người cho uống thuốc.
Nàng nhìn Liễu Ninh hỏi:' có phải muội đã cho hắn uống đan dược không”
Liễu Ninh gật đầu lúc sư huynh bị đẩy vào đây nàng đã nhanh tay cho huynh ấy uống đan giữ mạng, dù gì Liễu Ninh đi lâu như vậy cũng học được ba bốn phần y thuật của sư phụ, nhưng Liễu Ninh không đủ khả năng chữa trị.
Nàng gật đầu, nếu vậy thì dễ cứu hơn, rồi nàng lấy trong tay áo ra một bao kim châm châm vào huyệt vị đầu và cánh tay hắn lập tức um một tiếng, thấy thế nàng lấy trong tay áo ra hai bôi dược bôi lên vết thương và cho hắn uống một viên. dĩ nhiên là Liễu Ninh phụ trách bôi dược.
Mọi chuyện xong hết nàng đứng lên vô vỗ tay rồi tiêu sái cầm quạt đợi Liễu Ninh bôi thuốc.Liễu Ninh bôi xong cảm thấy hơi thở của sư huynh điều hơn mừng rơi nước mắt, Liễu Ninh nhìn nàng khâm phục, thật sự hơn người.
Liễu Ninh thầm trách mình ham chơi không lo theo sư phụ học tập, giờ nàng phải học một ít y thuật nữa mới được:'' Biểu tẩu mai này có thời gian người dạy ta ít thuật được không“.
Nàng cười đáp ứng, đây là biểu muội của hắn cũng như của nàng đi, với muội muội này cũng rất có thiên phú.
Liễu Ninh vui vẻ cười híp mắt:“ vậy giờ chúng ta....”
“ muội đến chỗ của ta đi, đợi ta bắt ả ta muội hãy xuất hiện phối hợp, ta muốn làm ả ta không kịp trở tay''
Liễu Ninh gật đầu đồng ý, sau đó liễu ninh cùng tuyết nhi đở người đó trở về.
Nàng vừa đi vừa cười âm trầm Liễu Ninh giả đợi ta đấu với ngươi, à không phải là ẢNH MIÊU mới đúng nhỉ, ở hiện đại dụ dỗ nam nhân của nàng bây giờ đừng mơ.
ẢNH MIÊU nhanh như mèo sắt bén như dao, ngoan độc người này đích thị chị em thân thiết phản bội nàng ở hiện đại.
------Trong hoàng cung------
Hoàng thượng tâm tình như lửa đốt muốn chạy đến Trường Thu cung tìm nàng xin lỗi, hắn hối hận muốn chết làm sao hắn lại dám làm nàng buồn chứ. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì đã gặp Liễu Ninh giả, ả ta cười hành lễ” Tham kiến hoàng thượng“.
Hắn kẻ chau mày nhìn Liễu Ninh giọng điệu không vui sớm không đến muộn không đến bây giờ lại đến thật đúng lúc:“ Muội không trong phòng tịnh dưỡng ra đây làm gì''.
Liễu Ninh giả vờ thút thít:“ Liễu Ninh đến cầu hoàng thượng đừng trách hoàng hậu tỷ tỷ chắc do là hoàng hậu vô ý” một lời này chẳng qua là ả muốn khẳng định hoàng hậu đẩy mình lại giả vờ lương thiện xin tha thứ hộ hoàng hậu, con người nàng thật là.
Lúc Liễu Ninh giả đến nàng đã trở về an bài chỗ ở trong cung của mình cho Liễu Ninh, rồi nhanh chóng đến ngự thư phòng tìm hoàng đế tính sổ nào ngờ thấy cảnh này, Tuyết Nhi bên cạnh tức giận đùng đùng định nhào vô, bị nàng kéo lại nàng muốn nghe những gì hắn nói.
“ chuyện của ta không cần ngươi quan tâm kể cả chuyện nữ nhân của ta ta tin nàng, ngươi khôn lanh thì hãy cầu nguyện chuyện này không liên quan tới mình đi, còn nữa nhân tiện ta muốn nói với người dụng tâm nên kín đáo một chút” Liễu Ninh có chút giật mình trước câu nói của hắn, không lẽ bị lộ nhưng nhanh chóng trấn tĩnh:“ muội không hiểu ý của biểu ca thứ cho muội ngu muội. muội hơi mệt xin về nghĩ ngơi''.
Liễu Ninh giả bước ra nàng vội vàng ẩn thân, vẻ tức giận lúc chiều nguôi bớt thầm chàng nói vậy ta sẽ tha cho chàng lần này nhưng không thể dễ dàng bỏ qua được, chi bằng ta tặng chàng một món quà. Nàng nghĩ xong thì cười một nụ cười bí hiểm trở về Trường Thu Cung.
Không lâu sau hoàng cung truyền ra một tin, hoàng hậu cấm cửa hoàng thượng cho hoàng thượng đứng đợi bên ngoài, nghe thông tin nhiều người không tin lén đi xác thực trong lòng thầm kinh hãy, hoàng hậu xem ra mới là người lớn nhất quốc gia đến hoàng thượng không nể mặt.
Nhưng chung quy không ai dám bàn tán chỉ có người hoàng thượng nào đó đáng thương hề hề nỉ non:“ Lam nhi ta sai rồi cho ta vào đi,thiếu nàng ta ngủ không được“.
Trong phòng truyền ra âm thanh kiều mị:“ ta không cho người vào cho người đáng đời hừ” hăn đùa sao không ngủ được lúc chưa có nàng không lẽ hắn điều thức sao nàng thầm nghĩ.
”lam nhi.... lam nhi........”
Đêm dần buông xuống,mọi người chỉ nghe tiếng hoàng thượng nỉ non ngoài phòng của hoàng hậu kéo dài.........
Biết người sản có tâm lí đề phòng mình nàng cũng không tỏ thái độ bực mình chỉ hoà ái nói:“ Liễu Ninh cô nương đừng sợ chúng ta vốn dĩ là người một nhà mà“.
Trong mắt Liễu Ninh hiện lên một tia phức tạp, người một nhà sao nàng không biết mình từng quen một người phi phàm như thế ngoài biểu ca, nhìn người này đâu phải biểu ca của nàng.
Trong lúc LIễu NInh đang cố gắng lục lọi lại thông tin, thì nàng lại tươi cười hững hờ nói:'' không cần suy nghĩ ta và ngươi cơ bản chưa từng gặp mặt“.
LIễu Ninh ồ một cái rồi không nói gì thêm,nhưng nàng nhìn là biết Liễu Ninh đang đợi nàng giới thiệu. Nàng thực ra nhìn tiểu cô nương nàng rất thuận mắt, nên thái độ tự nhiên cũng nhu hoà hơn nhiều.
Nàng nhìn nhìn Liễu Ninh rồi nói:“ Khi ta nói mình ta ai, ta cần cô giữ bí mật nếu thốt ra nữa lời đừng trách ta vô tình“.
Liễu Ninh không do dự gật đầu, nàng vốn không phải kẻ thích buôn chuyện.
“ ta cũng được coi biểu tẩu của ngươi đi, nói như thế người phải chăng đã hiểu”nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Liễu Ninh, chỉ thấy Liễu Ninh thoáng ngạc nhiên nhưng không hỏi gì thêm, nàng nhìn Liễu Ninh đánh giá, thật là một người thông minh nàng thích.
Liễu Ninh sở dĩ không hỏi gì là vì Liễu Ninh có chút sốc chưa định thần và không ngờ người trước mặt là biểu tẩu của mình, nhưng còn lí do khác là vì khi xuống núi nàng được sư phụ chỉ điểm tìm hoàng hậu nương nương giúp đỡ người cùng nhau đánh bại những thế lực xấu xa.
“ Hoá ra là đại tẩu ta đây thật vô ý, không ngờ đại tẩu lại ngọc phụ lâm phong như thế” Nàng sốc nàng vì lời khen của Liễu Ninh khoé môi giật giật cái gì gọi là ngọc thụ lâm phong.
Nhưng nàng nhanh chóng trầm tĩnh lại nhìn Liễu Ninh nghiêm túc hỏi:“ Tại sao lại có hai Liễu Ninh trong cung vốn đã có một Liễu Ninh” Nàng đã hiểu đại khái nhưng cần xác thực một chút.
Liễu Ninh nổi lên hận ý:'' ả ta là giả, lúc muội xuống núi gặp ả thoáng giật mình người đó rất giống muội, muội và sư huynh sơ ý bị trúng chiêu của ả ta, muội bị bắt còn sư huynh huynh ấy trốn thoát định tới hoàng cung xin cứu viện nào ngờ được nhân cứu, tưởng vậy là có thể tin đến hoàng cung nào ngờ trên đường đi bị truy sát bị đánh rồi quăng ở bên kia, chúng ta rất vô vọng mai thay hôm nay gặp biểu tẩu”
Liễu Ninh vừa nói vừa nhớ đến sư huynh vội chạy đến, lúc đó bọn họ trói nàng nàng không thể xem tình hình sư huynh, nàng đi theo Liễu Ninh quả nhiên nhìn thấy một nam nhân nằm cạnh đống rơm hơi thở mỏng manh. Nàng nhìn nam nhân liền nhận ra người mình cứu lần trước trong rừng, vốn định chữa trị cho hắn không biết vì lí do gì hiện giờ đang nằm chật vật ở đây.
Tuyết nhi cũng nhận ra kẻ hô:“ thì ra là hắn, tỷ tỷ người này là....''
Nàng gật đầu:'' là hắn, không ngờ vừa cứu hắn hắn lại bị bắt đúng là thật uổng công''Liễu Ninh thất thần rồi mơ hồ hiểu ra, hoá ra người cứu sư huynh là biểu tẩu, thực lực biểu tẩu rất mạnh. Sau đó Liễu Ninh ngước đôi mắt ngấn lệ lên rất đáng thương, hắn là người yêu thương nàng nhất cũng là người nàng yêu nhất nàng không muốn hắn chết:“ biểu tẩu người có thể cứu hắn không, không có hắn ta cũng không muốn sống huhu“.
Nàng tuy vô tình với những chuyện này nhưng nhìn Liễu Ninh đau lòng như thế có chút không nỡ, bước lên xem mạch Liễu Ninh thức thời tránh ra một bên, nàng nhẹ cầm cổ tay nam nhân rồi thoáng qua một tia bất ngờ, nhìn người này suy yếu như vậy mà kinh mạch vẫn rất bình thường có lẽ trước đó đã được người cho uống thuốc.
Nàng nhìn Liễu Ninh hỏi:' có phải muội đã cho hắn uống đan dược không”
Liễu Ninh gật đầu lúc sư huynh bị đẩy vào đây nàng đã nhanh tay cho huynh ấy uống đan giữ mạng, dù gì Liễu Ninh đi lâu như vậy cũng học được ba bốn phần y thuật của sư phụ, nhưng Liễu Ninh không đủ khả năng chữa trị.
Nàng gật đầu, nếu vậy thì dễ cứu hơn, rồi nàng lấy trong tay áo ra một bao kim châm châm vào huyệt vị đầu và cánh tay hắn lập tức um một tiếng, thấy thế nàng lấy trong tay áo ra hai bôi dược bôi lên vết thương và cho hắn uống một viên. dĩ nhiên là Liễu Ninh phụ trách bôi dược.
Mọi chuyện xong hết nàng đứng lên vô vỗ tay rồi tiêu sái cầm quạt đợi Liễu Ninh bôi thuốc.Liễu Ninh bôi xong cảm thấy hơi thở của sư huynh điều hơn mừng rơi nước mắt, Liễu Ninh nhìn nàng khâm phục, thật sự hơn người.
Liễu Ninh thầm trách mình ham chơi không lo theo sư phụ học tập, giờ nàng phải học một ít y thuật nữa mới được:'' Biểu tẩu mai này có thời gian người dạy ta ít thuật được không“.
Nàng cười đáp ứng, đây là biểu muội của hắn cũng như của nàng đi, với muội muội này cũng rất có thiên phú.
Liễu Ninh vui vẻ cười híp mắt:“ vậy giờ chúng ta....”
“ muội đến chỗ của ta đi, đợi ta bắt ả ta muội hãy xuất hiện phối hợp, ta muốn làm ả ta không kịp trở tay''
Liễu Ninh gật đầu đồng ý, sau đó liễu ninh cùng tuyết nhi đở người đó trở về.
Nàng vừa đi vừa cười âm trầm Liễu Ninh giả đợi ta đấu với ngươi, à không phải là ẢNH MIÊU mới đúng nhỉ, ở hiện đại dụ dỗ nam nhân của nàng bây giờ đừng mơ.
ẢNH MIÊU nhanh như mèo sắt bén như dao, ngoan độc người này đích thị chị em thân thiết phản bội nàng ở hiện đại.
------Trong hoàng cung------
Hoàng thượng tâm tình như lửa đốt muốn chạy đến Trường Thu cung tìm nàng xin lỗi, hắn hối hận muốn chết làm sao hắn lại dám làm nàng buồn chứ. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì đã gặp Liễu Ninh giả, ả ta cười hành lễ” Tham kiến hoàng thượng“.
Hắn kẻ chau mày nhìn Liễu Ninh giọng điệu không vui sớm không đến muộn không đến bây giờ lại đến thật đúng lúc:“ Muội không trong phòng tịnh dưỡng ra đây làm gì''.
Liễu Ninh giả vờ thút thít:“ Liễu Ninh đến cầu hoàng thượng đừng trách hoàng hậu tỷ tỷ chắc do là hoàng hậu vô ý” một lời này chẳng qua là ả muốn khẳng định hoàng hậu đẩy mình lại giả vờ lương thiện xin tha thứ hộ hoàng hậu, con người nàng thật là.
Lúc Liễu Ninh giả đến nàng đã trở về an bài chỗ ở trong cung của mình cho Liễu Ninh, rồi nhanh chóng đến ngự thư phòng tìm hoàng đế tính sổ nào ngờ thấy cảnh này, Tuyết Nhi bên cạnh tức giận đùng đùng định nhào vô, bị nàng kéo lại nàng muốn nghe những gì hắn nói.
“ chuyện của ta không cần ngươi quan tâm kể cả chuyện nữ nhân của ta ta tin nàng, ngươi khôn lanh thì hãy cầu nguyện chuyện này không liên quan tới mình đi, còn nữa nhân tiện ta muốn nói với người dụng tâm nên kín đáo một chút” Liễu Ninh có chút giật mình trước câu nói của hắn, không lẽ bị lộ nhưng nhanh chóng trấn tĩnh:“ muội không hiểu ý của biểu ca thứ cho muội ngu muội. muội hơi mệt xin về nghĩ ngơi''.
Liễu Ninh giả bước ra nàng vội vàng ẩn thân, vẻ tức giận lúc chiều nguôi bớt thầm chàng nói vậy ta sẽ tha cho chàng lần này nhưng không thể dễ dàng bỏ qua được, chi bằng ta tặng chàng một món quà. Nàng nghĩ xong thì cười một nụ cười bí hiểm trở về Trường Thu Cung.
Không lâu sau hoàng cung truyền ra một tin, hoàng hậu cấm cửa hoàng thượng cho hoàng thượng đứng đợi bên ngoài, nghe thông tin nhiều người không tin lén đi xác thực trong lòng thầm kinh hãy, hoàng hậu xem ra mới là người lớn nhất quốc gia đến hoàng thượng không nể mặt.
Nhưng chung quy không ai dám bàn tán chỉ có người hoàng thượng nào đó đáng thương hề hề nỉ non:“ Lam nhi ta sai rồi cho ta vào đi,thiếu nàng ta ngủ không được“.
Trong phòng truyền ra âm thanh kiều mị:“ ta không cho người vào cho người đáng đời hừ” hăn đùa sao không ngủ được lúc chưa có nàng không lẽ hắn điều thức sao nàng thầm nghĩ.
”lam nhi.... lam nhi........”
Đêm dần buông xuống,mọi người chỉ nghe tiếng hoàng thượng nỉ non ngoài phòng của hoàng hậu kéo dài.........