Mới bước vào thì khuôn mặt của tên đại háo sắc hiện ra,nàng vởn vơ coi Phong Liên như người vô hình.
Vào tắm rất tự nhiên,Phong Liên từ đằng sau bỗng nàng ôm trầm lấy eo nàng.Không thể tin được tên nhát gái này hôm nay có vấn đề à,tự tiện ôm mình mà không ngượng sao!
Hay hắn đã bắt đầu quan tâm đến nữ sắc.Thân trần trụi của nàng cảm giác bất ổn nên bảo Phong Liên tránh ra,nàng dẫy dụa nhưng càng dẫy dụa thì hắn càng ôm chặt.
Ngửi ngửi thì thấy ‘MÊ HỒN HƯƠNG’ đây là loại tình dược. Tại sao lại trên người nàng,nhớ tới việc hôm qua gặp tên say rượu dê sòm.Mới nhớ ra chắc đây là một trong những cách mà tên kia muốn hãm hại mình,nhưng lại trật kế hoạch mà.
Kể ra cũng lạ sao hôm qua không phát huy tác dụng?
Mắt của Phong Liên mê muội,cứ mở miệng là “Mĩ nhân”,nếu thế thì nàng phải dùng võ công mà nàng học lỏm được kéo hắn ra khỏi hồ.
Nhà tăm trơn trượt, kéo Phong Lan rất tốn sức, cuối cùng nàng cũng kéo hắn lên được.Đang định đi lấy thuốc thì tay hắn kéo nàng lại.
Trượt một phát,hắn trên nàng dưới mặt gần mặt,môi gần môi,một phát, nụ hôn đầu đời của nàng đã bị tên biến thái này cướp mất.
Sau đó Phong Liên bất tỉnh,còn nàng thì nóng mặt đến nỗi có thể làm tan chảy băng.Đẩy Phong Liên ra,để người nằm xuống rồi tát mấy tát vào mặt,chủ yếu để kêu Phong Liên dậy nhưng cũng vài phần tức giận về nụ hôn.
Trước khi kịp nhận ra thì Phong Liên mới chợt nhớ ra nàng vẫn không mặc bất cứ thứ gì.Chàng Liền phản ứng,quay mặt ngay tức khắc.
Trong lòng Điệp Mị cũng đã nhận thấy Phong Liên đã bình thường.Ở trong đây cả nửa buổi,nàng cũng phải ra thay đồ, cùng lúc đó Phong Liên cũng phải tức tốc lên triều.
Đã đứng cùng một chỗ để thay đồ,đồ nàng cũng đã mặc xong nhưng Phong Liên thì vẫn còn xộc xệch.Với chứng ngọn gang của Điệp Mị nàng tất nhiên không chấp nhận được.
Mặc kệ mọi thứ nàng cứ tới gần hắn mặc đồ cho,cũng không để tâm nụ hôn trời giáng mà hắn cho nàng.
Hoàng thượng thì lên triều như mọi lần,nhưng hôm nay Chiêu dương cung không còn nhàn nhạ như trước.Mới tờ mờ sáng mà rất nhiều phi tần đời ở ngoài bái kiến Điệp Mị.
Nhưng vụ lộn xộn trong nhà tắm làm nàng mất cả buổi,mấy phi tần đợi đến buồn ngủ,trong bụng ai cũng ghen tức.Nghĩ Hoàng hậu cố tình chơi các nàng.
Mới về Chiêu Dương cung thì Loan nhi hớt ha hớt hải chạy đến bảo Điệp Mị nhanh chóng đi gặp các Phi tần khác trong cung.
Nhà tăm trơn trượt, kéo Phong Lan rất tốn sức, cuối cùng nàng cũng kéo hắn lên được.Đang định đi lấy thuốc thì tay hắn kéo nàng lại.
Trượt một phát,hắn trên nàng dưới mặt gần mặt,môi gần môi,một phát, nụ hôn đầu đời của nàng đã bị tên biến thái này cướp mất.Sau đó Phong Liên bất tỉnh,còn nàng thì nóng mặt đến nỗi có thể làm tan chảy băng.Đẩy Phong Liên ra,để người nằm xuống rồi tát mấy tát vào mặt,chủ yếu để kêu Phong Liên dậy nhưng cũng vài phần tức giận về nụ hôn.
Tỉnh lại Phong Liên thấy Điệp Mị trần chuồng đang hiện lên trước mặt mình,Phong lien liền quay đi.
Điệp Mị hỏi Phong Liên “Ngươi có biết ngươi làm gì ta không?” thanh âm có phần tức giận,nói chuyện ngang hàng.
Phong Liên ngơ ngác trả lời “Trẫm làm gì nàng?Đã thế nàng vào đây hồi nào.”
“Hả.Ngươi làm mà không nhận sao,còn giả bộ nai tơ”Điệp Mị bực vì không thể bóp chết hắn,chỉ có thể hung hổ mà nói chuyện.
“Hoàng hậu thật to gan.Đừng tưởng trẫm sủng nàng mà nàng có thể làm càn.” Sự khó hiểu cùng sự bực tức của Phong Liên hiện rõ ra.
Nghĩ đến sắc mặt của Phong Liên,Điệp Mị mới nhận ra hắn thật sự trong lúc mơ màng mà làm những chuyện dung tục.Nhưng không lí nào mà quên hết được.Điệp Mị mệt mỏi mấy chuyện này lắm rồi.Đành phải gạt qua một bên,từ từ tính sổ với cái tên hại nàng.
Nếu Phong Liên không nói, tự nàng điều tra. “Phong Liên,vậy thì thôi,nếu ngươi không nhớ thì cũng không cần nhớ và cũng đừng bao giờ nhớ lại.Vậy cho ta xin lỗi.”Điệp Mị dịu dàng nói với Phong Liên,nghe xong Phong Liên bỗng tự hạ dịu cơn giận lại.
Phong Liên liền nghĩ: tại sao lại chỉ mới nghe Điệp Mị nói mà hạ đi cơn giận của mình,và rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Vào tắm rất tự nhiên,Phong Liên từ đằng sau bỗng nàng ôm trầm lấy eo nàng.Không thể tin được tên nhát gái này hôm nay có vấn đề à,tự tiện ôm mình mà không ngượng sao!
Hay hắn đã bắt đầu quan tâm đến nữ sắc.Thân trần trụi của nàng cảm giác bất ổn nên bảo Phong Liên tránh ra,nàng dẫy dụa nhưng càng dẫy dụa thì hắn càng ôm chặt.
Ngửi ngửi thì thấy ‘MÊ HỒN HƯƠNG’ đây là loại tình dược. Tại sao lại trên người nàng,nhớ tới việc hôm qua gặp tên say rượu dê sòm.Mới nhớ ra chắc đây là một trong những cách mà tên kia muốn hãm hại mình,nhưng lại trật kế hoạch mà.
Kể ra cũng lạ sao hôm qua không phát huy tác dụng?
Mắt của Phong Liên mê muội,cứ mở miệng là “Mĩ nhân”,nếu thế thì nàng phải dùng võ công mà nàng học lỏm được kéo hắn ra khỏi hồ.
Nhà tăm trơn trượt, kéo Phong Lan rất tốn sức, cuối cùng nàng cũng kéo hắn lên được.Đang định đi lấy thuốc thì tay hắn kéo nàng lại.
Trượt một phát,hắn trên nàng dưới mặt gần mặt,môi gần môi,một phát, nụ hôn đầu đời của nàng đã bị tên biến thái này cướp mất.
Sau đó Phong Liên bất tỉnh,còn nàng thì nóng mặt đến nỗi có thể làm tan chảy băng.Đẩy Phong Liên ra,để người nằm xuống rồi tát mấy tát vào mặt,chủ yếu để kêu Phong Liên dậy nhưng cũng vài phần tức giận về nụ hôn.
Trước khi kịp nhận ra thì Phong Liên mới chợt nhớ ra nàng vẫn không mặc bất cứ thứ gì.Chàng Liền phản ứng,quay mặt ngay tức khắc.
Trong lòng Điệp Mị cũng đã nhận thấy Phong Liên đã bình thường.Ở trong đây cả nửa buổi,nàng cũng phải ra thay đồ, cùng lúc đó Phong Liên cũng phải tức tốc lên triều.
Đã đứng cùng một chỗ để thay đồ,đồ nàng cũng đã mặc xong nhưng Phong Liên thì vẫn còn xộc xệch.Với chứng ngọn gang của Điệp Mị nàng tất nhiên không chấp nhận được.
Mặc kệ mọi thứ nàng cứ tới gần hắn mặc đồ cho,cũng không để tâm nụ hôn trời giáng mà hắn cho nàng.
Hoàng thượng thì lên triều như mọi lần,nhưng hôm nay Chiêu dương cung không còn nhàn nhạ như trước.Mới tờ mờ sáng mà rất nhiều phi tần đời ở ngoài bái kiến Điệp Mị.
Nhưng vụ lộn xộn trong nhà tắm làm nàng mất cả buổi,mấy phi tần đợi đến buồn ngủ,trong bụng ai cũng ghen tức.Nghĩ Hoàng hậu cố tình chơi các nàng.
Mới về Chiêu Dương cung thì Loan nhi hớt ha hớt hải chạy đến bảo Điệp Mị nhanh chóng đi gặp các Phi tần khác trong cung.
Nhà tăm trơn trượt, kéo Phong Lan rất tốn sức, cuối cùng nàng cũng kéo hắn lên được.Đang định đi lấy thuốc thì tay hắn kéo nàng lại.
Trượt một phát,hắn trên nàng dưới mặt gần mặt,môi gần môi,một phát, nụ hôn đầu đời của nàng đã bị tên biến thái này cướp mất.Sau đó Phong Liên bất tỉnh,còn nàng thì nóng mặt đến nỗi có thể làm tan chảy băng.Đẩy Phong Liên ra,để người nằm xuống rồi tát mấy tát vào mặt,chủ yếu để kêu Phong Liên dậy nhưng cũng vài phần tức giận về nụ hôn.
Tỉnh lại Phong Liên thấy Điệp Mị trần chuồng đang hiện lên trước mặt mình,Phong lien liền quay đi.
Điệp Mị hỏi Phong Liên “Ngươi có biết ngươi làm gì ta không?” thanh âm có phần tức giận,nói chuyện ngang hàng.
Phong Liên ngơ ngác trả lời “Trẫm làm gì nàng?Đã thế nàng vào đây hồi nào.”
“Hả.Ngươi làm mà không nhận sao,còn giả bộ nai tơ”Điệp Mị bực vì không thể bóp chết hắn,chỉ có thể hung hổ mà nói chuyện.
“Hoàng hậu thật to gan.Đừng tưởng trẫm sủng nàng mà nàng có thể làm càn.” Sự khó hiểu cùng sự bực tức của Phong Liên hiện rõ ra.
Nghĩ đến sắc mặt của Phong Liên,Điệp Mị mới nhận ra hắn thật sự trong lúc mơ màng mà làm những chuyện dung tục.Nhưng không lí nào mà quên hết được.Điệp Mị mệt mỏi mấy chuyện này lắm rồi.Đành phải gạt qua một bên,từ từ tính sổ với cái tên hại nàng.
Nếu Phong Liên không nói, tự nàng điều tra. “Phong Liên,vậy thì thôi,nếu ngươi không nhớ thì cũng không cần nhớ và cũng đừng bao giờ nhớ lại.Vậy cho ta xin lỗi.”Điệp Mị dịu dàng nói với Phong Liên,nghe xong Phong Liên bỗng tự hạ dịu cơn giận lại.
Phong Liên liền nghĩ: tại sao lại chỉ mới nghe Điệp Mị nói mà hạ đi cơn giận của mình,và rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.