Hắn đang hôn nàng.
Nụ hôn quá bất ngờ, miệng nàng vốn đang mở ra định xỉ vả hắn thêm vài câu, ai dè bị hắn lợi dụng để thỏa mãn cho đôi môi tham lam của mình.
Mất gần một phút sững sờ, nụ hôn thô bạo làm nàng gần như tê liệt. Phải thoát khỏi tình trạng này đã, nàng nghĩ thầm, liền cắn hắn thật mạnh. Vị tanh của máu ngập trong khoang miệng. Trần Ngự Phong đúng như nàng dự đoán hơi khựng lại, Hiểu Tuyết liền chớp thời cơ đẩy hắn ra vùng chạy đi.
Tiếc rằng muốn thoát khỏi tay Trần Ngự Phong e là còn khó hơn lên Trời. Bình sinh bản tính hắn đã thích chiếm hữu, thứ gì hắn muốn nhất định phải có được, nếu không chiếm đoạt được thì tự tay hủy hoại đi. Thứ hắn đã muốn, người khác đừng hòng có được.
Trần Ngự Phong nhanh chóng giật mạnh tay Hiểu Tuyết, ghì chặt lấy nàng mặc kệ sự chống trả của nàng.
– Bỏ ta ra, đồ vô sỉ!
Một tay hắn siết mạnh chiếc eo thon kéo sát về phía mình, tay còn lại giữ tay nàng, tiếp tục nhấn chìm nàng trong một nụ hôn thô bạo khác.
– Để xem còn dám lớn tiếng chửi ta không!? – Trần Ngự Phong nói gấp gáp qua những nụ hôn.Hai bàn tay như hai gọng kìm thép ép hai thân người vào nhau khiến nàng gần như nghẹt thở.
Tuyệt đối không cho ngươi cơ hội đắc ý, Hiểu Tuyết ngoan cố ngậm chặt miệng. Tiếc là trước đó nàng đã vẽ đường cho hươu chạy, chỉ một cái cắn nhẹ môi dưới là đã đủ để hắn chộp lấy khoảnh khắc nàng hé miệng vì cơn đau.
– Ngươi là tên khốn kiếp, thỏa mãn rồi thì vứt ta đi không thương tiếc! – Từng dòng lệ nóng hổi lăn trên gương mặt yêu kiều.
Nàng nghĩ hắn sẽ vứt bỏ nàng sao? Không bao giờ. Khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy nữ nhân xinh đẹp ương ngạnh lại, hắn đã biết rất rõ bản thân phải có được nàng, chiếm hữu nàng, buộc nàng ở bên hắn mãi mãi. Hắn chỉ là lơ là nàng có một thời gian… Vậy mà đã mạnh miệng mắng hắn như vậy…
– Nàng là của ta, ta tuyệt đối không bao giờ buông nàng ra!
Lời rót vào tai khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng. hắn chưa hề có ý từ bỏ nàng… Vậy là nàng đã trách lầm hắn sao? Ý thức phản kháng dần yếu đi, trong đầu nàng là bao nhiêu tiếng nói “chỉ cần có được trái tim của hoàng thượng sẽ không còn phải lo về Thái hậu nữa”, “phải ở bên hoàng thượng”, “tất cả những kẻ ngáng đường ngươi đều sẽ biến mất…
Phải rồi, hắn chỉ muốn có nàng chứ không hề yêu nàng. Nàng hà tất phải thấy có lỗi với hắn. Chi bằng cứ lợi dụng hắn để tự bảo vệ mình trước thì hơn
Hắn đang hôn nàng.
Nụ hôn quá bất ngờ, miệng nàng vốn đang mở ra định xỉ vả hắn thêm vài câu, ai dè bị hắn lợi dụng để thỏa mãn cho đôi môi tham lam của mình.
Mất gần một phút sững sờ, nụ hôn thô bạo làm nàng gần như tê liệt. Phải thoát khỏi tình trạng này đã, nàng nghĩ thầm, liền cắn hắn thật mạnh. Vị tanh của máu ngập trong khoang miệng. Trần Ngự Phong đúng như nàng dự đoán hơi khựng lại, Hiểu Tuyết liền chớp thời cơ đẩy hắn ra vùng chạy đi.
Tiếc rằng muốn thoát khỏi tay Trần Ngự Phong e là còn khó hơn lên Trời. Bình sinh bản tính hắn đã thích chiếm hữu, thứ gì hắn muốn nhất định phải có được, nếu không chiếm đoạt được thì tự tay hủy hoại đi. Thứ hắn đã muốn, người khác đừng hòng có được.
Trần Ngự Phong nhanh chóng giật mạnh tay Hiểu Tuyết, ghì chặt lấy nàng mặc kệ sự chống trả của nàng.
– Bỏ ta ra, đồ vô sỉ!
Một tay hắn siết mạnh chiếc eo thon kéo sát về phía mình, tay còn lại giữ tay nàng, tiếp tục nhấn chìm nàng trong một nụ hôn thô bạo khác.
bg-ssp-{height:px}
– Để xem còn dám lớn tiếng chửi ta không!? – Trần Ngự Phong nói gấp gáp qua những nụ hôn.Hai bàn tay như hai gọng kìm thép ép hai thân người vào nhau khiến nàng gần như nghẹt thở.
Tuyệt đối không cho ngươi cơ hội đắc ý, Hiểu Tuyết ngoan cố ngậm chặt miệng. Tiếc là trước đó nàng đã vẽ đường cho hươu chạy, chỉ một cái cắn nhẹ môi dưới là đã đủ để hắn chộp lấy khoảnh khắc nàng hé miệng vì cơn đau.
– Ngươi là tên khốn kiếp, thỏa mãn rồi thì vứt ta đi không thương tiếc! – Từng dòng lệ nóng hổi lăn trên gương mặt yêu kiều.
Nàng nghĩ hắn sẽ vứt bỏ nàng sao? Không bao giờ. Khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy nữ nhân xinh đẹp ương ngạnh lại, hắn đã biết rất rõ bản thân phải có được nàng, chiếm hữu nàng, buộc nàng ở bên hắn mãi mãi. Hắn chỉ là lơ là nàng có một thời gian… Vậy mà đã mạnh miệng mắng hắn như vậy…
– Nàng là của ta, ta tuyệt đối không bao giờ buông nàng ra!
Lời rót vào tai khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng. hắn chưa hề có ý từ bỏ nàng… Vậy là nàng đã trách lầm hắn sao? Ý thức phản kháng dần yếu đi, trong đầu nàng là bao nhiêu tiếng nói “chỉ cần có được trái tim của hoàng thượng sẽ không còn phải lo về Thái hậu nữa”, “phải ở bên hoàng thượng”, “tất cả những kẻ ngáng đường ngươi đều sẽ biến mất…
Phải rồi, hắn chỉ muốn có nàng chứ không hề yêu nàng. Nàng hà tất phải thấy có lỗi với hắn. Chi bằng cứ lợi dụng hắn để tự bảo vệ mình trước thì hơn