Giây phút tất cả xung quanh dường như không tồn tại, chỉ có tình ý nồng đậm trong đôi mắt Trần Ngự Phong và Hàn Hiểu Tuyết, trái tim nàng dường như đã loạn nhịp. Bất kể là điều gì sẽ xảy ra, nàng cũng không còn sợ hãi, vì nàng muốn ở cạnh nam nhân này, trong vòng tay yêu thương của hắn… Trần Ngự Phong…
Phực!
Đột nhiên y phục của Hiểu Tuyết rớt xuống, nhưng thân ngọc chưa lộ ra Trần Ngự Phong đã nhanh chóng dùng áo choàng của mình bao quanh nàng sau đó ôm nàng ngồi lại vị trí chủ thượng. Thì ra đây mới chính là âm mưu của Thái hậu, y phục quả có chỗ bất thường, muốn nàng mang tội phạm thượng ư? Tiếc là Vương Thái hậu không ngờ Văn Đế lại đi xuống, càng không ngờ hoàng nhi của bà đơn giản có thể dễ dàng phá hư kế hoạch hãm hại nàng
– Hoàng huynh, Hiểu Phi của huynh quả thực xinh đẹp động lòng người, điệu múa vừa rồi cũng rất đẹp!
– Hoàng nhi, ta thật không ngờ Hiểu Phi của con lại tài giỏi như vậy, có điều vừa rồi y phục nàng có chút không hợp lí! – vương Thái hậu lạnh giọng.
– Mẫu hậu, y phục của nàng không phải do người ban cho sao?
– Đúng vậy? Nhưng y phục ta ban cho nàng hoàn toàn bình thường, sao lại… Hoàng nhi, con muốn bao che cho phi tử tội phạm thượng sao?
Các đại thần cúi mặt uống rượu không dám nói thêm lời nào, Băng Cơ công chúa lo lắng nhìn hai người chủ tọa của bữa tiệc lại có mâu thuẫn vội khuyên giải:
– Mẫu hậu, hoàng huynh! Lần này ta về, hai người không muốn chào đón ta sao?
– Mẫu hậu, nhi thần không khỏe, đưaHiểu Phi về tẩm cung trước – nói rồi lạnh lùng ôm nàng bước ra ngoài.
– Phong nhi!
– Hoàng huynh!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trần Ngự Phong đá văng cửa Diên Hỉ Cung, mặt mày sa sầm ôm Hiểu Tuyết bước vào, đặt nàng lên giường gầm nhẹ:
– Nàng đã biết Thái hậu không có ý tốt còn cố tình thuận ý đi hiến vũ, muốn tự mình đi vào chỗ chết sao?
– Ta không nghĩ Thái hậu dùng thủ đoạn này… nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi! – Hiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn Trần Ngự Phong, ánh nhìn tràn ngập sự cảm kích.
– Cảm ơn? – Trần Ngự Phong cười lạnh, nhớ tới dáng vẻ mị hoặc mê người của nàng lúc trước, cuồng bạo tức giận nói – Trong mắt nàng có từng coi ta là tướng công không?
Tướng công? Hai chữ này nàng chưa bao giờ nghĩ tới, càng không nghĩ sẽ gọi hắn như thế. Nghĩ lại lúc trước mình ngây thơ nghĩ trở thành nữ nhân được Hoàng đế sủng ái, làm Hoàng Hậu sẽ rất sung sướng hạnh phúc, giờ càng lúc càng thấu hiểu cuộc chiến chốn thâm cung đáng sợ nhường nào. Những gì hắn đối với nàng không lẽ là bổn phận của một người chồng ở thời đại này?
Nghĩ vậy, Hiểu Tuyết lòng cảm thấy chút ấm áp cảm động, nhìn nam nhân đang tức giận vì mình, tay không tự chủ giơ lên vuốt ve gương mặt khí phách tuấn mĩ.
Trần Ngự Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm thụ bàn tay nhỏ bé của nàng quét trên mặt hắn, trái tim không khỏi giật mình,nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hiểu Tuyết giữ lại.
– Lần sau đừng tự ý quyết định như vậy! – Trần Ngự Phong gằn nhẹ nhìn nàng, ánh mắt mang theo một loại cảm giác vừa si mê vừa bá đạo muốn khóa chặt nàng.
Ánh mắt phảng phất mang theo ma lực, làm cho trái tim của Hiểu Tuyết đập mạnh, nhảy hết tốc lực. Lời nói này sao khiến nàng thấy trái tim cực kì ấm áp, tâm lại thoải mái tới vậy? Hắn vì quan tâm nàng, giận dữ khi nam nhân khác nhìn nàng mà tức giận sao? Trần Ngự Phong… Môi lẩm nhẩm gọi tên hắn, đôi tay hữu lực gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thân thể của nàng rơi vào lồng ngực rắn chắc của Trần Ngự Phong, nàng cũng không tự chủ vòng tay ôm lấy hắn. Hai mắt giao nhau tình ý nồng đậm không dời…..
Giây phút tất cả xung quanh dường như không tồn tại, chỉ có tình ý nồng đậm trong đôi mắt Trần Ngự Phong và Hàn Hiểu Tuyết, trái tim nàng dường như đã loạn nhịp. Bất kể là điều gì sẽ xảy ra, nàng cũng không còn sợ hãi, vì nàng muốn ở cạnh nam nhân này, trong vòng tay yêu thương của hắn… Trần Ngự Phong…
Phực!
Đột nhiên y phục của Hiểu Tuyết rớt xuống, nhưng thân ngọc chưa lộ ra Trần Ngự Phong đã nhanh chóng dùng áo choàng của mình bao quanh nàng sau đó ôm nàng ngồi lại vị trí chủ thượng. Thì ra đây mới chính là âm mưu của Thái hậu, y phục quả có chỗ bất thường, muốn nàng mang tội phạm thượng ư? Tiếc là Vương Thái hậu không ngờ Văn Đế lại đi xuống, càng không ngờ hoàng nhi của bà đơn giản có thể dễ dàng phá hư kế hoạch hãm hại nàng
– Hoàng huynh, Hiểu Phi của huynh quả thực xinh đẹp động lòng người, điệu múa vừa rồi cũng rất đẹp!
– Hoàng nhi, ta thật không ngờ Hiểu Phi của con lại tài giỏi như vậy, có điều vừa rồi y phục nàng có chút không hợp lí! – vương Thái hậu lạnh giọng.
– Mẫu hậu, y phục của nàng không phải do người ban cho sao?
– Đúng vậy? Nhưng y phục ta ban cho nàng hoàn toàn bình thường, sao lại… Hoàng nhi, con muốn bao che cho phi tử tội phạm thượng sao?
Các đại thần cúi mặt uống rượu không dám nói thêm lời nào, Băng Cơ công chúa lo lắng nhìn hai người chủ tọa của bữa tiệc lại có mâu thuẫn vội khuyên giải:
– Mẫu hậu, hoàng huynh! Lần này ta về, hai người không muốn chào đón ta sao?
– Mẫu hậu, nhi thần không khỏe, đưaHiểu Phi về tẩm cung trước – nói rồi lạnh lùng ôm nàng bước ra ngoài.
– Phong nhi!
– Hoàng huynh!bg-ssp-{height:px}
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trần Ngự Phong đá văng cửa Diên Hỉ Cung, mặt mày sa sầm ôm Hiểu Tuyết bước vào, đặt nàng lên giường gầm nhẹ:
– Nàng đã biết Thái hậu không có ý tốt còn cố tình thuận ý đi hiến vũ, muốn tự mình đi vào chỗ chết sao?
– Ta không nghĩ Thái hậu dùng thủ đoạn này… nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi! – Hiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn Trần Ngự Phong, ánh nhìn tràn ngập sự cảm kích.
– Cảm ơn? – Trần Ngự Phong cười lạnh, nhớ tới dáng vẻ mị hoặc mê người của nàng lúc trước, cuồng bạo tức giận nói – Trong mắt nàng có từng coi ta là tướng công không?
Tướng công? Hai chữ này nàng chưa bao giờ nghĩ tới, càng không nghĩ sẽ gọi hắn như thế. Nghĩ lại lúc trước mình ngây thơ nghĩ trở thành nữ nhân được Hoàng đế sủng ái, làm Hoàng Hậu sẽ rất sung sướng hạnh phúc, giờ càng lúc càng thấu hiểu cuộc chiến chốn thâm cung đáng sợ nhường nào. Những gì hắn đối với nàng không lẽ là bổn phận của một người chồng ở thời đại này?
Nghĩ vậy, Hiểu Tuyết lòng cảm thấy chút ấm áp cảm động, nhìn nam nhân đang tức giận vì mình, tay không tự chủ giơ lên vuốt ve gương mặt khí phách tuấn mĩ.
Trần Ngự Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm thụ bàn tay nhỏ bé của nàng quét trên mặt hắn, trái tim không khỏi giật mình,nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hiểu Tuyết giữ lại.
– Lần sau đừng tự ý quyết định như vậy! – Trần Ngự Phong gằn nhẹ nhìn nàng, ánh mắt mang theo một loại cảm giác vừa si mê vừa bá đạo muốn khóa chặt nàng.
Ánh mắt phảng phất mang theo ma lực, làm cho trái tim của Hiểu Tuyết đập mạnh, nhảy hết tốc lực. Lời nói này sao khiến nàng thấy trái tim cực kì ấm áp, tâm lại thoải mái tới vậy? Hắn vì quan tâm nàng, giận dữ khi nam nhân khác nhìn nàng mà tức giận sao? Trần Ngự Phong… Môi lẩm nhẩm gọi tên hắn, đôi tay hữu lực gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thân thể của nàng rơi vào lồng ngực rắn chắc của Trần Ngự Phong, nàng cũng không tự chủ vòng tay ôm lấy hắn. Hai mắt giao nhau tình ý nồng đậm không dời…..