Hiểu Tuyết đứng lặng dưới tán liễu ven hồ, ánh mắt xa xăm và bình lặng như mặt hồ vậy. Mặt nước phẳng lặng in bóng con người xinh đẹp, trong y phục màu trắng toàn thân nàng toát ra vẻ đẹp thanh cao diễm lệ khó tả. Vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia không chỉ khiến con người ta bị mê hoặc mà còn thu hút cả đám ruồi trâu, ong bắp cày…
– Ta còn tưởng là ai, ra là Hàn mĩ nhân mới tới!
– Tiểu muội tham kiến 2 vị tỉ tỉ! – Hiểu Tuyết nhũn nhặn, nàng vốn dễ thích nghi, hơn một tháng qua lưu lạc chốn này nàng cũng học hỏi được không ít.
– Thật là trùng hợp! Đôi hài Triệu mama tặng ta đã lấm bùn đất, nếu có nhã ý muội có thể làm sạch giúp ta không? Nếu không có nhã ý cũng không sao, bất quá Liễu Phi Dương ta cùng các tỉ muội chỉ cho rằng muội không được tặng hài nên ghen tức với ta thôi.
Hừ! Muốn gây khó dễ cho ta sao, đâu có dễ vậy. Rắn độc xem ta trị ngươi đây – Hiểu Tuyết nghĩ bụng nhưng vẫn từ từ cúi người xuống hết sức cung kính
– Liễu tỉ, muội có gì không phải xin tỉ chỉ bảo cho. Cầu tỉ đừng hạ nhục muội như vậy! – Hiểu Tuyết vừa nói vừa đưa tay lên gạt dòng lệ lăn trên má.
– Các ngươi làm trò gì vậy? Hiểu Tuyết sao ngươi lại quỳ dưới đất? – Triệu mama từ đâu đi tới thật đứng lúc, vừa khớp với màn kịch của Hiểu Tuyết. Chỉ chờ có vậy, nàng ngẩng lên mắt đẫm lệ mà nói:
– Triệu mama, hai người họ thấy ta không vừa ý liền bắt ta lau hài. Cầu người làm chủ công đạo… hức … hức…
– Triệu mama, bọn ta… thực ra…– Liễu Phi Dương sợ hãi thanh minh, dáng điệu khác hẳn lúc đầu. Tiêu Sái ở bên cạnh cũng run sợ không kém, ai ngờ được Triệu mama lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này chứ
– Khỏi phải thanh minh, ta tận mắt trông thấy lẽ nào là giả? Còn nữa, Hàn Hiểu Tuyết từ quê mới lên không quen biết ai việc gì phải bịa chuyện hãm hại hai ngươi? – Triệu mama tức giận nói – Hai ngươi theo ta, ta phải trị tội hai ngươi làm gương để không kẻ nào dám ức hiếp người mới nữa!
…Thú vị thật! Hiểu Tuyết lần đầu phát hiện mình rất có năng khiếu diễn xuất, nếu về được thế kỉ 21 không chừng nàng có thể làm tới đại minh tinh. Hoặc nếu cùng đường phải làm kẻ lừa đảo cũng có thể phát tài lớn. Nhìn bóng những người kia vừa khuất, nước mắt cũng vừa khô, nàng ngửa mặt lên cười lớn: Muốn ức hiếp ta chờ tới kiếp sau đi haha…
Cũng từ đó, tại Hoa Xuân Các không ai dám đụng tới nàng. Bản thân Hiểu Tuyết lại cảm thấy điều này rất thú vị, có lúc nàng còn tưởng tượng nếu chín cái đuôi mọc ra sau lưng mình thì nhất định họ sẽ cho nàng là hồ ly tinh mất. Càng vui, càng thú vị, nếu nàng có thể làm loạn lên như vậy thì vui biết mấy, nàng nghĩ, có lẽ từ giờ nàng phải chuyển sang hình tượng tiểu hồ ly xinh đẹp thay vì hình tượng mong manh dễ vỡ định lập lúc ban đầu. Thú vị quá điiiiiiii!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng ngày này cũng tới…
Ngày trăng tròn, ngày quyết định vận mệnh của tất cả những mĩ nhân chờ được tuyển chọn vào cung… Hiểu Tuyết cũng trong số đó… Nàng nóng lòng muốn thấy cánh cửa Hoàng thành Thiên môn mở ra… Nóng lòng muốn thấy đế vương…
Nghe nói hắn rất đẹp trai… và ngạo mạn… Văn Đế lên ngôi khi sự nghiệp nhà Trần mà Vũ Đế gây dựng đang gặp nhiều khó khăn. Lực lượng chống nhà Trần do Vương Lâm cầm đầu – lấy danh nghĩa khôi phục nhà Lương của họ Tiêu, được sự hậu thuẫn của Bắc Tề liên tục uy hiếp từ phương Bắc. Trần Văn Đế chính là đương kim thánh thượng hiện giờ đã đem quân chinh phạt các phe chống đối, lấn đất Bắc Chu, uy hiếp Bắc Tề, buộc Tây Lương thần phục. Trần quốc do đó càng lúc càng mạnh, uy thế của Văn Đế Trần Ngự Phong khiến người người kính nể, kẻ thù khiếp nhược… Nàng thực sự rất tò mò về con người này, nhưng không giống những cô gái kia. Nàng tò mò nhiều hơn là muốn trở thành phi tần của hắn… Nàng ghét những kẻ ngạo mạn kiêu căng phách lối…..
Hiểu Tuyết đứng lặng dưới tán liễu ven hồ, ánh mắt xa xăm và bình lặng như mặt hồ vậy. Mặt nước phẳng lặng in bóng con người xinh đẹp, trong y phục màu trắng toàn thân nàng toát ra vẻ đẹp thanh cao diễm lệ khó tả. Vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia không chỉ khiến con người ta bị mê hoặc mà còn thu hút cả đám ruồi trâu, ong bắp cày…
– Ta còn tưởng là ai, ra là Hàn mĩ nhân mới tới!
– Tiểu muội tham kiến vị tỉ tỉ! – Hiểu Tuyết nhũn nhặn, nàng vốn dễ thích nghi, hơn một tháng qua lưu lạc chốn này nàng cũng học hỏi được không ít.
– Thật là trùng hợp! Đôi hài Triệu mama tặng ta đã lấm bùn đất, nếu có nhã ý muội có thể làm sạch giúp ta không? Nếu không có nhã ý cũng không sao, bất quá Liễu Phi Dương ta cùng các tỉ muội chỉ cho rằng muội không được tặng hài nên ghen tức với ta thôi.
Hừ! Muốn gây khó dễ cho ta sao, đâu có dễ vậy. Rắn độc xem ta trị ngươi đây – Hiểu Tuyết nghĩ bụng nhưng vẫn từ từ cúi người xuống hết sức cung kính
– Liễu tỉ, muội có gì không phải xin tỉ chỉ bảo cho. Cầu tỉ đừng hạ nhục muội như vậy! – Hiểu Tuyết vừa nói vừa đưa tay lên gạt dòng lệ lăn trên má.
– Các ngươi làm trò gì vậy? Hiểu Tuyết sao ngươi lại quỳ dưới đất? – Triệu mama từ đâu đi tới thật đứng lúc, vừa khớp với màn kịch của Hiểu Tuyết. Chỉ chờ có vậy, nàng ngẩng lên mắt đẫm lệ mà nói:
– Triệu mama, hai người họ thấy ta không vừa ý liền bắt ta lau hài. Cầu người làm chủ công đạo… hức … hức…
– Triệu mama, bọn ta… thực ra…– Liễu Phi Dương sợ hãi thanh minh, dáng điệu khác hẳn lúc đầu. Tiêu Sái ở bên cạnh cũng run sợ không kém, ai ngờ được Triệu mama lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này chứbg-ssp-{height:px}
– Khỏi phải thanh minh, ta tận mắt trông thấy lẽ nào là giả? Còn nữa, Hàn Hiểu Tuyết từ quê mới lên không quen biết ai việc gì phải bịa chuyện hãm hại hai ngươi? – Triệu mama tức giận nói – Hai ngươi theo ta, ta phải trị tội hai ngươi làm gương để không kẻ nào dám ức hiếp người mới nữa!
…Thú vị thật! Hiểu Tuyết lần đầu phát hiện mình rất có năng khiếu diễn xuất, nếu về được thế kỉ không chừng nàng có thể làm tới đại minh tinh. Hoặc nếu cùng đường phải làm kẻ lừa đảo cũng có thể phát tài lớn. Nhìn bóng những người kia vừa khuất, nước mắt cũng vừa khô, nàng ngửa mặt lên cười lớn: Muốn ức hiếp ta chờ tới kiếp sau đi haha…
Cũng từ đó, tại Hoa Xuân Các không ai dám đụng tới nàng. Bản thân Hiểu Tuyết lại cảm thấy điều này rất thú vị, có lúc nàng còn tưởng tượng nếu chín cái đuôi mọc ra sau lưng mình thì nhất định họ sẽ cho nàng là hồ ly tinh mất. Càng vui, càng thú vị, nếu nàng có thể làm loạn lên như vậy thì vui biết mấy, nàng nghĩ, có lẽ từ giờ nàng phải chuyển sang hình tượng tiểu hồ ly xinh đẹp thay vì hình tượng mong manh dễ vỡ định lập lúc ban đầu. Thú vị quá điiiiiiii!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng ngày này cũng tới…
Ngày trăng tròn, ngày quyết định vận mệnh của tất cả những mĩ nhân chờ được tuyển chọn vào cung… Hiểu Tuyết cũng trong số đó… Nàng nóng lòng muốn thấy cánh cửa Hoàng thành Thiên môn mở ra… Nóng lòng muốn thấy đế vương…
Nghe nói hắn rất đẹp trai… và ngạo mạn… Văn Đế lên ngôi khi sự nghiệp nhà Trần mà Vũ Đế gây dựng đang gặp nhiều khó khăn. Lực lượng chống nhà Trần do Vương Lâm cầm đầu – lấy danh nghĩa khôi phục nhà Lương của họ Tiêu, được sự hậu thuẫn của Bắc Tề liên tục uy hiếp từ phương Bắc. Trần Văn Đế chính là đương kim thánh thượng hiện giờ đã đem quân chinh phạt các phe chống đối, lấn đất Bắc Chu, uy hiếp Bắc Tề, buộc Tây Lương thần phục. Trần quốc do đó càng lúc càng mạnh, uy thế của Văn Đế Trần Ngự Phong khiến người người kính nể, kẻ thù khiếp nhược… Nàng thực sự rất tò mò về con người này, nhưng không giống những cô gái kia. Nàng tò mò nhiều hơn là muốn trở thành phi tần của hắn… Nàng ghét những kẻ ngạo mạn kiêu căng phách lối…..