Trong cuộc chiến mấy ngày nay Trần Ngự Phong mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng! Chiến cục thực sự quá thuận lợi! Lúc hắn vừa đích thân điều động binh mã đến, song phương quả thật đánh nhau mấy trận rất ác liệt, thương vong không nhỏ nhưng kì thực vẫn chưa thương tổn gì đến gân cốt hai bên.
Nhưng Bắc Chu một mực không địch lại, thậm chí còn có dấu hiệu lui binh! Điều này tựa hồ là một dấu hiệu bất thường!
Bắc Chu đóng quân tại biên giới những hai mươi vạn, há lại chịu thua dễ như vậy? Băng Cơ công chúa tuy là nữ nhi nhưng cũng là nữ tướng cùng hắn ra trận đã nhiều năm, nha đầu này thấy chiến quả như vậy lại đắc ý vô cùng liên tiếp thúc quân đánh tới, trục xuất quân Bắc Chu ra ngoài trăm dặm khiến tam quân sĩ khí bừng bừng.
Các doanh trướng khác thấy vậy cũng thi nhau yêu cầu hắn cho phép xuất binh, thậm chí môt sỗ lão tướng quân cũng không chịu nổi nữa rồi! Tình hình của Nam Trần tuy đang trên đà thắng thế nhưng lại vô cùng rối loạn, cơ hồ nếu hoàng đế hắn mà không đồng ý cho xuất binh đại quân tất loạn.
- Thiếp không hiểu, tại sao ngay cả các lão thần thường ngày thận trọng như vậy bây giờ đều như phát điên hết rồi? – Hiểu Tuyết ngồi xuống cạnh Trần Ngự Phong thì thầm.
Trần Ngự Phong cúi đầu cầm khăn lụa trắng lau bảo kiếm một lượt, không ngẩng đầu lên nói:
- Ta thủy chung vẫn có một cảm giác chẳng lành, giống như chính chúng ta đang sa vào một đại âm mưu mà không hay biết!
- Chàng có để ý không, bên Băng Cơ mỗi lần xuất binh đều thu được chiến quả rát lớn nhờ quân sư Phan Nhạc. Hắn không phải là một thư sinh văn nhã sao, từ khi nào lại am hiểu binh pháp thế?
- Ta đã phái thám tử chú ý người này, kì lạ là ba lần phái người đều không có ai trở về…
- Ý chàng là, Phan Nhạc này… có vấn đề? – Hiểu Tuyết biến sắc, dù có hơi nghi ngờ nhưng hắn thủy chung vẫn là bằng hữu của nàng a!
- Ừ, tên này rất giảo hoạt, luôn ở cạnh Băng Cơ khiến cho ta khó lòng ra tay được. Xem ra phải phiền nàng rồi!
Hiểu Tuyết mỉm cười, đang muốn nói gì đột nhiên nghiêm chỉnh lắng tai nghe:
- Tiếng gì thế?
Trần Ngự Phong một tay đặt xuống nền đất nhắm mắt ngưng thần một chút, đột nhiên mở mắt ra vận khí truyền âm khắp doanh trại:
- Toàn quân chú ý, Bắc Chu phản công!
Trong nhay mắt âm thanh truyền khắp doanh trại đánh thức binh sĩ đang ngủ, mặt ai cũng trầm trọng nhanh chóng tỉnh táo nắm lấy binh khí.
Bốn phương tám hướng tiếng vó ngựa vang lên như sấm, giống như trời long đất nở dùng thế thái sơn áp đỉnh lao về quân doanh Nam Trần mà thẳng tay chém giết, tiếng la hét đinh tai nhức óc vang lên khắp nơi.
Hàn Hiểu Tuyết tung người bay lên cột cờ, đưa mắt nhìn ra xa lại chỉ thấy địch quân nhan nhản khắp nơi, tình báo phía Băng Cơ không phải nói chỉ có hai mươi vạn thôi sao? Nhìn tình thế này đừng nói là hai mươi vạn, cho dù kêu là bốn mươi vạn cũng không ngoa chút nào!
Trần Ngự Phong áo giáp chỉnh tề từ trong doanh trướng đi ra, đây là thói quen của hắn khi ở trong quân, dù là đi ngủ cũng không cởi áo giáp.
- Tam quân bình tĩnh, bày trận chiến đấu!
Cau này vừa thoát ra khỏi miệng hắn lập tức chấn an được lòng rối như tơ vò của binh sĩ. Trần Văn Đế Tràn Ngự Phong là ai? Thiên tài quân sự, mười tuổi đã ra chiến trường, mười ba tuổi đã cầm binh đánh địch, khai uy bốn phương, mười năm tuổi nên ngôi Hoàng đế dẹp gọn ngoại xâm nội phản. Có lãnh tụ tinh thần như vậy ở đây, quân địch nhiều thì đã sao, cần gì phải sợ!
Thiên Cơ Hoàng Hậu Hàn Hiểu Tuyết hiện ra bên cạnh vung tay ra lệnh:
- Giết sạch bọn chúng!
Bốn phương tám hướng nhất tề hưởng ứng đồng loạt hô vang:
- Văn Đế bệ hạ vạn tuế! Thiên Cơ nương nương thiên tuế! Giết sạch bọn Bắc Chu! Giết! Giết!
Nhất thời quân doanh vì có địch nhân tập kích mà hỗn loạn giờ đã ổn định trở lại, binh sĩ ở đây có ai không là lão binh thân kinh bách chiến, lăn lộn trong sinh tử? Sau khoảng thời gian hoang loạn lúc đầu, tất cả nhanh chóng ổn định tinh thần nâng cao sĩ khí giết giặc.
Lý đại tướng quân cùng các lão tướng tung mình lên lưng ngựa hét lớn:
- Ta là Lý Hưng Chu phụng mệnh hoàng thượng xung phong giết địch, toàn quân tiến lên cho ta, binh sĩ Nam Trần chúng ta không có kẻ ham sống sợ chết, xông lên giết giặc mang đầu chúng dâng lên bệ hạ và nương nương!
- Nam Trần tất thắng! – Văn quốc sư già cả ốm yếu cũng hô to, lần đầu tiên hai người Lý – Văn có chung ý nghĩ. Hai lão bằng hữu, hai kẻ già đầu cố chấp vẫn thường tranh cãi trong triều giờ phút này tâm linh tương thông đến kì lạ.
- Tất thắng! Tất thắng! – Binh sĩ hô to.
- Lão Văn, đa tạ, đợi lúc trở về nhất định sẽ mang tặng ngươi vài bình Anh Hùng Huyết!
- Lão phu sẽ đợi để nếm Anh Hùng Huyết lừng danh thiên hạ của Lý tướng quân!
Bước chân của địch đã tới gần!
Nam Trần lúc này chính là đang lấy mười vạn địch bốn mươi vạn!
Nhưng đúng lúc này biến cố phát sinh khiến mọi chuyện càng thêm loạn…
- Quân Bắc Chu áp sát rồi, chúng ta rút thôi!
Tiền doanh bất ngờ chống lệnh, một lộ đại quân đảm nhiệm vị trí tiền tuyến và hai lộ trái phải do Băng Cơ công chúa và Duệ Long Vương thống lãnh bất ngờ trở nên ầm ĩ rồi tách sang hai bên như bị đao chém, triệt thối sang hai bên. Vào đúng lúc gay go nhất bất ngờ tiền doanh nháo nhào chạy thoát thân hoàn toàn không để mệnh lệnh vào mắt!
Trung quân của Trần Ngự phong hoàn toàn bạo lộ dưới sự trùng kích mạnh như vũ bão của Bắc Chu!
- Hoàng thượng không xong rồi, Băng Cơ công chúa và Duệ Long Vương…
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao tiền doanh lại hỗn loạn như vậy?
- Hoàng.. hoàng thượng… công chúa và vương gia… đã.. đã…
- Đã làm sao? - Trần Ngự Phong cơ hồ phát điên rồi nhấc cổ áo tên kia nghiến răng quát.
- Công chúa và vương gia đã bị ám sát rồi ạ!
- Cái gì????
- Vậy Phan quân sư trong doanh trướng công chúa đâu? – Hiểu Tuyết hỏi.
- Không, không thấy ạ!
Trần Ngự Phong như sắp thổ huyết, nỗi phẫn uất cơ hồ đánh nát lồng ngực. Băng Cơ và Duệ Long đều bị Phan Nhạc thuyết phục truy kích Bắc Chu, giờ phút này lại bị người ta ám sát dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai hạ thủ.Phan Nhạc, tên khốn này quả nhiên là nội gián!
Dưới biến cố này, trung quân lần thứ hai đại loạn. Lão binh thì sao? Cũng là người mà thôi, thấy hữu quân dột nhiên bỏ chạy không ít người biến sắc hoảng loạn, đưa mắt nhìn quanh hòng tìm đường lui.
- Phan Nhạc, tên tiểu nhân vô liêm sỉ!
Tiếng thét của Trần Văn Đế lan ra khắp chiến trường, người người đều nghe rõ. Âm thanh thê lương, thực sự là rất thê lương! Trần Ngự phong lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu lớn.
Hiểu Tuyết bước nhanh tới đỡ hắn, gấp giọng nói:
- Phong, chàng phải nén bi thương, phải trả thù cho Băng Cơ và Duệ Long! Nếu ngay cả chàng cũng gục ngã binh sĩ sẽ sao đây? Toàn bộ đều nhìn chàng, đều dựa vào chàng, còn có cả thiếp… Chàng có nghe thiếp nói không?
Tràn Ngự Phong đưa tay quyệt đi vết máu nơi khóe miệng, đứng thẳng dậy nhìn ra phía trước. Thời khắc này hắn tựa hồ đã vượt qua đau thương, trở lại là vị hoàng đế trẻ tuổi, thiên tài quân sự bách chiến bách thắng trong lòng người. Cả người hắn toát ra sát khí ngập trời, tràn ngập ý chí chiến đấu, tràn ngập tự tin!
Trong cuộc chiến mấy ngày nay Trần Ngự Phong mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng! Chiến cục thực sự quá thuận lợi! Lúc hắn vừa đích thân điều động binh mã đến, song phương quả thật đánh nhau mấy trận rất ác liệt, thương vong không nhỏ nhưng kì thực vẫn chưa thương tổn gì đến gân cốt hai bên.
Nhưng Bắc Chu một mực không địch lại, thậm chí còn có dấu hiệu lui binh! Điều này tựa hồ là một dấu hiệu bất thường!
Bắc Chu đóng quân tại biên giới những hai mươi vạn, há lại chịu thua dễ như vậy? Băng Cơ công chúa tuy là nữ nhi nhưng cũng là nữ tướng cùng hắn ra trận đã nhiều năm, nha đầu này thấy chiến quả như vậy lại đắc ý vô cùng liên tiếp thúc quân đánh tới, trục xuất quân Bắc Chu ra ngoài trăm dặm khiến tam quân sĩ khí bừng bừng.
Các doanh trướng khác thấy vậy cũng thi nhau yêu cầu hắn cho phép xuất binh, thậm chí môt sỗ lão tướng quân cũng không chịu nổi nữa rồi! Tình hình của Nam Trần tuy đang trên đà thắng thế nhưng lại vô cùng rối loạn, cơ hồ nếu hoàng đế hắn mà không đồng ý cho xuất binh đại quân tất loạn.
- Thiếp không hiểu, tại sao ngay cả các lão thần thường ngày thận trọng như vậy bây giờ đều như phát điên hết rồi? – Hiểu Tuyết ngồi xuống cạnh Trần Ngự Phong thì thầm.
Trần Ngự Phong cúi đầu cầm khăn lụa trắng lau bảo kiếm một lượt, không ngẩng đầu lên nói:
- Ta thủy chung vẫn có một cảm giác chẳng lành, giống như chính chúng ta đang sa vào một đại âm mưu mà không hay biết!
- Chàng có để ý không, bên Băng Cơ mỗi lần xuất binh đều thu được chiến quả rát lớn nhờ quân sư Phan Nhạc. Hắn không phải là một thư sinh văn nhã sao, từ khi nào lại am hiểu binh pháp thế?
- Ta đã phái thám tử chú ý người này, kì lạ là ba lần phái người đều không có ai trở về…
- Ý chàng là, Phan Nhạc này… có vấn đề? – Hiểu Tuyết biến sắc, dù có hơi nghi ngờ nhưng hắn thủy chung vẫn là bằng hữu của nàng a!
- Ừ, tên này rất giảo hoạt, luôn ở cạnh Băng Cơ khiến cho ta khó lòng ra tay được. Xem ra phải phiền nàng rồi!
Hiểu Tuyết mỉm cười, đang muốn nói gì đột nhiên nghiêm chỉnh lắng tai nghe:
- Tiếng gì thế?
Trần Ngự Phong một tay đặt xuống nền đất nhắm mắt ngưng thần một chút, đột nhiên mở mắt ra vận khí truyền âm khắp doanh trại:
- Toàn quân chú ý, Bắc Chu phản công!
Trong nhay mắt âm thanh truyền khắp doanh trại đánh thức binh sĩ đang ngủ, mặt ai cũng trầm trọng nhanh chóng tỉnh táo nắm lấy binh khí.
Bốn phương tám hướng tiếng vó ngựa vang lên như sấm, giống như trời long đất nở dùng thế thái sơn áp đỉnh lao về quân doanh Nam Trần mà thẳng tay chém giết, tiếng la hét đinh tai nhức óc vang lên khắp nơi.
Hàn Hiểu Tuyết tung người bay lên cột cờ, đưa mắt nhìn ra xa lại chỉ thấy địch quân nhan nhản khắp nơi, tình báo phía Băng Cơ không phải nói chỉ có hai mươi vạn thôi sao? Nhìn tình thế này đừng nói là hai mươi vạn, cho dù kêu là bốn mươi vạn cũng không ngoa chút nào!
Trần Ngự Phong áo giáp chỉnh tề từ trong doanh trướng đi ra, đây là thói quen của hắn khi ở trong quân, dù là đi ngủ cũng không cởi áo giáp.
- Tam quân bình tĩnh, bày trận chiến đấu!
Cau này vừa thoát ra khỏi miệng hắn lập tức chấn an được lòng rối như tơ vò của binh sĩ. Trần Văn Đế Tràn Ngự Phong là ai? Thiên tài quân sự, mười tuổi đã ra chiến trường, mười ba tuổi đã cầm binh đánh địch, khai uy bốn phương, mười năm tuổi nên ngôi Hoàng đế dẹp gọn ngoại xâm nội phản. Có lãnh tụ tinh thần như vậy ở đây, quân địch nhiều thì đã sao, cần gì phải sợ!
Thiên Cơ Hoàng Hậu Hàn Hiểu Tuyết hiện ra bên cạnh vung tay ra lệnh:
- Giết sạch bọn chúng!
Bốn phương tám hướng nhất tề hưởng ứng đồng loạt hô vang:
- Văn Đế bệ hạ vạn tuế! Thiên Cơ nương nương thiên tuế! Giết sạch bọn Bắc Chu! Giết! Giết!
Nhất thời quân doanh vì có địch nhân tập kích mà hỗn loạn giờ đã ổn định trở lại, binh sĩ ở đây có ai không là lão binh thân kinh bách chiến, lăn lộn trong sinh tử? Sau khoảng thời gian hoang loạn lúc đầu, tất cả nhanh chóng ổn định tinh thần nâng cao sĩ khí giết giặc.
Lý đại tướng quân cùng các lão tướng tung mình lên lưng ngựa hét lớn:bg-ssp-{height:px}
- Ta là Lý Hưng Chu phụng mệnh hoàng thượng xung phong giết địch, toàn quân tiến lên cho ta, binh sĩ Nam Trần chúng ta không có kẻ ham sống sợ chết, xông lên giết giặc mang đầu chúng dâng lên bệ hạ và nương nương!
- Nam Trần tất thắng! – Văn quốc sư già cả ốm yếu cũng hô to, lần đầu tiên hai người Lý – Văn có chung ý nghĩ. Hai lão bằng hữu, hai kẻ già đầu cố chấp vẫn thường tranh cãi trong triều giờ phút này tâm linh tương thông đến kì lạ.
- Tất thắng! Tất thắng! – Binh sĩ hô to.
- Lão Văn, đa tạ, đợi lúc trở về nhất định sẽ mang tặng ngươi vài bình Anh Hùng Huyết!
- Lão phu sẽ đợi để nếm Anh Hùng Huyết lừng danh thiên hạ của Lý tướng quân!
Bước chân của địch đã tới gần!
Nam Trần lúc này chính là đang lấy mười vạn địch bốn mươi vạn!
Nhưng đúng lúc này biến cố phát sinh khiến mọi chuyện càng thêm loạn…
- Quân Bắc Chu áp sát rồi, chúng ta rút thôi!
Tiền doanh bất ngờ chống lệnh, một lộ đại quân đảm nhiệm vị trí tiền tuyến và hai lộ trái phải do Băng Cơ công chúa và Duệ Long Vương thống lãnh bất ngờ trở nên ầm ĩ rồi tách sang hai bên như bị đao chém, triệt thối sang hai bên. Vào đúng lúc gay go nhất bất ngờ tiền doanh nháo nhào chạy thoát thân hoàn toàn không để mệnh lệnh vào mắt!
Trung quân của Trần Ngự phong hoàn toàn bạo lộ dưới sự trùng kích mạnh như vũ bão của Bắc Chu!
- Hoàng thượng không xong rồi, Băng Cơ công chúa và Duệ Long Vương…
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao tiền doanh lại hỗn loạn như vậy?
- Hoàng.. hoàng thượng… công chúa và vương gia… đã.. đã…
- Đã làm sao? - Trần Ngự Phong cơ hồ phát điên rồi nhấc cổ áo tên kia nghiến răng quát.
- Công chúa và vương gia đã bị ám sát rồi ạ!
- Cái gì????
- Vậy Phan quân sư trong doanh trướng công chúa đâu? – Hiểu Tuyết hỏi.
- Không, không thấy ạ!
Trần Ngự Phong như sắp thổ huyết, nỗi phẫn uất cơ hồ đánh nát lồng ngực. Băng Cơ và Duệ Long đều bị Phan Nhạc thuyết phục truy kích Bắc Chu, giờ phút này lại bị người ta ám sát dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai hạ thủ.Phan Nhạc, tên khốn này quả nhiên là nội gián!
Dưới biến cố này, trung quân lần thứ hai đại loạn. Lão binh thì sao? Cũng là người mà thôi, thấy hữu quân dột nhiên bỏ chạy không ít người biến sắc hoảng loạn, đưa mắt nhìn quanh hòng tìm đường lui.
- Phan Nhạc, tên tiểu nhân vô liêm sỉ!
Tiếng thét của Trần Văn Đế lan ra khắp chiến trường, người người đều nghe rõ. Âm thanh thê lương, thực sự là rất thê lương! Trần Ngự phong lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu lớn.
Hiểu Tuyết bước nhanh tới đỡ hắn, gấp giọng nói:
- Phong, chàng phải nén bi thương, phải trả thù cho Băng Cơ và Duệ Long! Nếu ngay cả chàng cũng gục ngã binh sĩ sẽ sao đây? Toàn bộ đều nhìn chàng, đều dựa vào chàng, còn có cả thiếp… Chàng có nghe thiếp nói không?
Tràn Ngự Phong đưa tay quyệt đi vết máu nơi khóe miệng, đứng thẳng dậy nhìn ra phía trước. Thời khắc này hắn tựa hồ đã vượt qua đau thương, trở lại là vị hoàng đế trẻ tuổi, thiên tài quân sự bách chiến bách thắng trong lòng người. Cả người hắn toát ra sát khí ngập trời, tràn ngập ý chí chiến đấu, tràn ngập tự tin!