… Năm ngày đã trôi qua, nàng đã định tuyệt thực. Thà chết vì đói còn hơn chết già ở xó này. Cũng may còn có chút nước mưa để ta cầm cự, nàng nghĩ thầm, dù sao vận nàng cũng khó mà thoát khỏi đây. Thật may là thời cổ đại con người vẫn thân thiện với môi trường lắm, nước mưa vẫn còn sạch chán, chứ nếu về hiện đại thì chắc chắn nàng đã ngộ độc mưa axit rồi…
Sang tới ngày thứ bảy, chân tay Hiểu Tuyết bủn rủnrã rời không còn chút sức lực. Lần này có lẽ ta không xong thật rồi, nàng gượng cười nhạt nhẽo, đột nhiên nhớ tời lần đầu gặp Triệu mama, không biết tỉ ấy có nghe tin ta bị giam vào Lãnh cung không??…
– Hiểu Tuyết! Ta thực sự rất lo cho muội! – Trong mơ màng, nàng thoáng thấy hình ảnh của Triệu mama đang khóc nức nở… Tuy biết họ Triệu chưa lâu nhưng Triệu Thị quả thực là một tỉ muội tốt đối với nàng, hảo tỉ muội ta làm ma cũng sẽ hiển linh phù hộ tỉ….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một mũi nhọn xuyên qua làn da trên mí mắt nàng, xoáy vào tận đáy võng mạc. Hiểu Tuyết Từ từ mở mắt, chói quá, đây là thiên đường hay địa ngục?? Nàng đưa mắt nhìn ra xung quanh, rèm lụa vàng, chăn thêu long phụng… khung cảnh xa hoa này…. Không lẽ là thiên đường ??
– Nàng tỉnh rồi à? – Một nam nhân có gương mặt tuyệt mĩ đang đứng nhìn nàng, là thần thánh phương nào thế? Nhưng gương mặt kia trông quen quá… giống tên Hoàng đế háo sắc kia… Khoan, chính là hắn, tên khốn này! Nàng bật dậy giận dữ:
– Trần Ngự Phong, ta chết rồi mà ngươi vẫn không buông tha cho ta sao?
– Nàng nghĩ ta sẽ để cho nàng chết dễ dàng vậy sao?
Hắn nói vậy là ý gì?… Hình như nàng vẫn còn hơi thở,… không lẽ hắn đã cứu nàng?? Hắn không muốn nàng được chết dễ dàng ư? Đúng là kẻ nhỏ nhen mà, cùng lắm nàng chỉ mấng hắn mấy câu hà tất phải trả thù nàng như vậy?
– Ngươi… ngươi muốn ta sống không được chết không xong ư? Đồ xấu xa!
– Ta sẽ không để nàng chết cho đến khi nàng thần phục ta!
Cái… cái gì?? Tên khốn kiếp này. Hiểu Tuyết mặt tím lại vì giận, sau đó cúi xuống thì phát hiện y phục đã bị thay…
Bốp!! Nàng hạ thủ không lưu tình, thẳng tay dạy dỗ hắn.
– Ai cho ngươi động vào ta???
– Ối nương nương xin đừng tức giận! Là nô tì thay y phục cho người, không liên quan đến Hoàng thượng! – Triệu mama nhìn nàng ánh mắt đầy khẩn cầu.
– Triệu tỉ! Sao tỉ lại gọi ta như vậy? – Nàng ngạc nhiên
– Nàng tự xem đi! – Trần Ngự Phong lạnh lùng đưa cho nàng một bản thánh chỉ, nàng nhìn qua rồi suýt ngã ngửa bởi mấy chữ cuối… “Hàn Hiểu Tuyết sắc phong Hiểu Phi”. Cái… cái gì???
… Năm ngày đã trôi qua, nàng đã định tuyệt thực. Thà chết vì đói còn hơn chết già ở xó này. Cũng may còn có chút nước mưa để ta cầm cự, nàng nghĩ thầm, dù sao vận nàng cũng khó mà thoát khỏi đây. Thật may là thời cổ đại con người vẫn thân thiện với môi trường lắm, nước mưa vẫn còn sạch chán, chứ nếu về hiện đại thì chắc chắn nàng đã ngộ độc mưa axit rồi…
Sang tới ngày thứ bảy, chân tay Hiểu Tuyết bủn rủnrã rời không còn chút sức lực. Lần này có lẽ ta không xong thật rồi, nàng gượng cười nhạt nhẽo, đột nhiên nhớ tời lần đầu gặp Triệu mama, không biết tỉ ấy có nghe tin ta bị giam vào Lãnh cung không??…
– Hiểu Tuyết! Ta thực sự rất lo cho muội! – Trong mơ màng, nàng thoáng thấy hình ảnh của Triệu mama đang khóc nức nở… Tuy biết họ Triệu chưa lâu nhưng Triệu Thị quả thực là một tỉ muội tốt đối với nàng, hảo tỉ muội ta làm ma cũng sẽ hiển linh phù hộ tỉ….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một mũi nhọn xuyên qua làn da trên mí mắt nàng, xoáy vào tận đáy võng mạc. Hiểu Tuyết Từ từ mở mắt, chói quá, đây là thiên đường hay địa ngục?? Nàng đưa mắt nhìn ra xung quanh, rèm lụa vàng, chăn thêu long phụng… khung cảnh xa hoa này…. Không lẽ là thiên đường ??
– Nàng tỉnh rồi à? – Một nam nhân có gương mặt tuyệt mĩ đang đứng nhìn nàng, là thần thánh phương nào thế? Nhưng gương mặt kia trông quen quá… giống tên Hoàng đế háo sắc kia… Khoan, chính là hắn, tên khốn này! Nàng bật dậy giận dữ:
– Trần Ngự Phong, ta chết rồi mà ngươi vẫn không buông tha cho ta sao?
– Nàng nghĩ ta sẽ để cho nàng chết dễ dàng vậy sao?
Hắn nói vậy là ý gì?… Hình như nàng vẫn còn hơi thở,… không lẽ hắn đã cứu nàng?? Hắn không muốn nàng được chết dễ dàng ư? Đúng là kẻ nhỏ nhen mà, cùng lắm nàng chỉ mấng hắn mấy câu hà tất phải trả thù nàng như vậy?
bg-ssp-{height:px}
– Ngươi… ngươi muốn ta sống không được chết không xong ư? Đồ xấu xa!
– Ta sẽ không để nàng chết cho đến khi nàng thần phục ta!
Cái… cái gì?? Tên khốn kiếp này. Hiểu Tuyết mặt tím lại vì giận, sau đó cúi xuống thì phát hiện y phục đã bị thay…
Bốp!! Nàng hạ thủ không lưu tình, thẳng tay dạy dỗ hắn.
– Ai cho ngươi động vào ta???
– Ối nương nương xin đừng tức giận! Là nô tì thay y phục cho người, không liên quan đến Hoàng thượng! – Triệu mama nhìn nàng ánh mắt đầy khẩn cầu.
– Triệu tỉ! Sao tỉ lại gọi ta như vậy? – Nàng ngạc nhiên
– Nàng tự xem đi! – Trần Ngự Phong lạnh lùng đưa cho nàng một bản thánh chỉ, nàng nhìn qua rồi suýt ngã ngửa bởi mấy chữ cuối… “Hàn Hiểu Tuyết sắc phong Hiểu Phi”. Cái… cái gì???