Bầu trời rực rỡ với màu cam của hoàng hôn.
Dưới ánh hoàng hôn, gió thổi lướt qua tán cây anh đào, những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả, óng ánh.
Nam nhân đang bồng nàng, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết nhưng đẹp tuyệt vời. Một vẻ đẹp ma quái mê hoặc lòng người. Gương mặt càng nhìn càng khiến người ta bị thu hút. Quả là một cảnh tượng thần tiên hiếm có a…
Tuy đã biết hắn rất đẹp, thuộc dạng rung động lòng người, nhưng ở gần hắn thế này… cử chỉ lại thân mật… Hiểu Tuyết như bị tống một cú đấm vào mặt, ngàn sao bay trước mắt, máu trong lồng ngực trào lên ngạt thở, hồi lâu không nói nên lời. Bệnh mê trai của nàng không lẽ lại bùng phát a!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Nàng đúng là con ngựa hoang chưa được thuần hóa!
Não bộ nàng tuy đã thêm hẳn mấy mililit dung tích não so với người của thời đại này nhưng vẫn chua hiểu được ngụ ý trong câu nói của Trần Ngự Phong. Chưa kịp thắc mắc thì hắn đã ấn mạnh nàng vào tường. Thân hình cao lớn áp chặt vào người nàng. Gì chứ, bây giờ quay sang tìm nàng trút giận sao???
– Thả ra… thả…
Hiểu Tuyết chưa kịp nói hết câu thì bờ môi lạnh giá đã gắn chặt vào môi nàng. Hắn như ngấu nghiến đôi môi nàng, cuốn chặt lấy nó như đang thưởng thức một món ăn hấp dẫn. Nụ hôn bất ngờ và hoang dại đến mức làm cho nàng gần như tê liệt. Trời đất xung quanh dường như quay cuồng, Hiểu Tuyết chới với bám vào Ngự Phong. Ý thức sớm đã bị hắn phong tỏa, đôi tay không còn nhớ đẩy hắn ra…
Ngự Phong bế nàng lên giường, sự va chạm xác thịt làm người nàng nóng bừng lên như đang lên cơn sốt. Những nụ hôn đê mê lướt khắp cơ thể nàng, sâu thẳm bên trong nàng nóng hừng hực như lửa cháy. Hắn như con thú hoang bị giam cầm bấy lâu đã thoát khỏi xiềng xích trói buộc mà vồ vập lấy con mồi là nàng. Mọi giác quan của nàng đã tê liệt. Kể cả trong mơ, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi lần đầu tiên của mình lại diễn ra trong hoàn cảnh này… Nàng không cảm nhận được gì ngoài sự hiện hữu của Trần Ngự Phong bên trong mình. Nàng làphi tử của hắn, hắn là Hoàng đế của nàng. Trong khoảnh khắc nàng nhận ra từ nay nàng đã thuộc về nam nhân này, thuộc về hắn mãi mãi…
Văn Đế chống tay xuống giường, nhìn chằm chằm vào nữ nhân dưới thân, phi tần mà mình vừa ân sủng, mặt đỏ gay không rõ vì ngượng hay vì tức giận.
– Thế nào?? Sao không mắng ta tiếp đi?
Hiểu Tuyết quay mặt đi, tránh ánh mắt nóng rực như lửa đang chĩa vào mình, nhưng nàngkhông nhận ra trong ánh mắt đấy, dục vọng vẫn chưa hề tắt…
1s
2s
3s
Thời gian trôi qua tưởng như vô cùng, nàng liếc lên, hắn vẫn nhìn nàng, đúng là ngứa mắt quá, muốn giơ cả hai tay lên mà bóp chết hắn luôn cho rồi. Nhưng suy nghĩ là một chuyện và hành động thì lại là một chuyện khác. Nam nhân này là kẻ đứng trên muôn vạn người, là thiên tửidol trong mắt đám người cổ đại, là một trong những Hoàng đế quyền lực nhất bấy giờ, có thể nói là muốn gió có gió hô mưa được mưa. Chọc tức hắn cũng không có lợi gì a!
Ngự Phong cúi sát xuống hôn nàng thật đắm say mặc kệ nàng có đáp lại hay không:
– Đêm nay vẫn còn dài! Trăng mới lên thôi!!
Không thể nào, chẳng lẽ…..
Bầu trời rực rỡ với màu cam của hoàng hôn.
Dưới ánh hoàng hôn, gió thổi lướt qua tán cây anh đào, những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả, óng ánh.
Nam nhân đang bồng nàng, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết nhưng đẹp tuyệt vời. Một vẻ đẹp ma quái mê hoặc lòng người. Gương mặt càng nhìn càng khiến người ta bị thu hút. Quả là một cảnh tượng thần tiên hiếm có a…
Tuy đã biết hắn rất đẹp, thuộc dạng rung động lòng người, nhưng ở gần hắn thế này… cử chỉ lại thân mật… Hiểu Tuyết như bị tống một cú đấm vào mặt, ngàn sao bay trước mắt, máu trong lồng ngực trào lên ngạt thở, hồi lâu không nói nên lời. Bệnh mê trai của nàng không lẽ lại bùng phát a!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Nàng đúng là con ngựa hoang chưa được thuần hóa!
Não bộ nàng tuy đã thêm hẳn mấy mililit dung tích não so với người của thời đại này nhưng vẫn chua hiểu được ngụ ý trong câu nói của Trần Ngự Phong. Chưa kịp thắc mắc thì hắn đã ấn mạnh nàng vào tường. Thân hình cao lớn áp chặt vào người nàng. Gì chứ, bây giờ quay sang tìm nàng trút giận sao???
– Thả ra… thả…
Hiểu Tuyết chưa kịp nói hết câu thì bờ môi lạnh giá đã gắn chặt vào môi nàng. Hắn như ngấu nghiến đôi môi nàng, cuốn chặt lấy nó như đang thưởng thức một món ăn hấp dẫn. Nụ hôn bất ngờ và hoang dại đến mức làm cho nàng gần như tê liệt. Trời đất xung quanh dường như quay cuồng, Hiểu Tuyết chới với bám vào Ngự Phong. Ý thức sớm đã bị hắn phong tỏa, đôi tay không còn nhớ đẩy hắn ra…
Ngự Phong bế nàng lên giường, sự va chạm xác thịt làm người nàng nóng bừng lên như đang lên cơn sốt. Những nụ hôn đê mê lướt khắp cơ thể nàng, sâu thẳm bên trong nàng nóng hừng hực như lửa cháy. Hắn như con thú hoang bị giam cầm bấy lâu đã thoát khỏi xiềng xích trói buộc mà vồ vập lấy con mồi là nàng. Mọi giác quan của nàng đã tê liệt. Kể cả trong mơ, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi lần đầu tiên của mình lại diễn ra trong hoàn cảnh này… Nàng không cảm nhận được gì ngoài sự hiện hữu của Trần Ngự Phong bên trong mình. Nàng làphi tử của hắn, hắn là Hoàng đế của nàng. Trong khoảnh khắc nàng nhận ra từ nay nàng đã thuộc về nam nhân này, thuộc về hắn mãi mãi…
Văn Đế chống tay xuống giường, nhìn chằm chằm vào nữ nhân dưới thân, phi tần mà mình vừa ân sủng, mặt đỏ gay không rõ vì ngượng hay vì tức giận.bg-ssp-{height:px}
– Thế nào?? Sao không mắng ta tiếp đi?
Hiểu Tuyết quay mặt đi, tránh ánh mắt nóng rực như lửa đang chĩa vào mình, nhưng nàngkhông nhận ra trong ánh mắt đấy, dục vọng vẫn chưa hề tắt…
s
s
s
Thời gian trôi qua tưởng như vô cùng, nàng liếc lên, hắn vẫn nhìn nàng, đúng là ngứa mắt quá, muốn giơ cả hai tay lên mà bóp chết hắn luôn cho rồi. Nhưng suy nghĩ là một chuyện và hành động thì lại là một chuyện khác. Nam nhân này là kẻ đứng trên muôn vạn người, là thiên tửidol trong mắt đám người cổ đại, là một trong những Hoàng đế quyền lực nhất bấy giờ, có thể nói là muốn gió có gió hô mưa được mưa. Chọc tức hắn cũng không có lợi gì a!
Ngự Phong cúi sát xuống hôn nàng thật đắm say mặc kệ nàng có đáp lại hay không:
– Đêm nay vẫn còn dài! Trăng mới lên thôi!!
Không thể nào, chẳng lẽ…..