Cũng đã một năm kể từ ngày nàng nhận lại mẫu thân và trở thành công chúa.Dịch Hư quốc như hổ thêm cánh khi có nàng là công chúa đương triều.Ở Dịch Hư quốc,nam nữ đều bình đẳng.Hậu cung cũng có thể tham gia vào việc chính sự.
Dịch Hư quốc từ một nước thấp cổ bé họng,chỉ biết trong chờ vào các nước mạnh hơn thì giờ đây đã có thể độc lập kinh tế,lương thực,kênh mương.Đến mùa nước dâng cao,dân chúng không còn lo sợ phải chạy lũ nữa.
-” Vụ này lại được mùa rồi bà con ơi!”
-”Lâu lắm rồi tôi mới được cầm cây lúa trĩu bông như thế này!”
-”Dịch Hư quốc ta đúng là trời thương rồi!”
-”Tất cả là nhờ Kiều Ảnh công chúa,từ khi người trở thành công chúa đương triều,cuộc sống nhân dân ngày càng sung túc hơn!”
-”Giờ tôi có đủ tiền đưa Lục nhi nhà tôi lên kinh dự thi rồi!”
-”Chúc mừng bà!”
-”Chúc Kinh Lục nhà bà sớm đỗ quan to để vẻ vang cho cả làng!”
-”Vâng,vâng,cảm ơn mọi người.Tất cả là nhờ đại ân đại đức của Kiều Ảnh công chúa,nàng quả là tháng nhân!”
Đâu đâu cũng tràn đầy tiếng cười nói hạnh phúc,muôn dân đều ca ngợi công đức của Kiều Ảnh công chúa.Nàng dường như trở thành một vị thánh sống trong lòng mọi người.
Tại một tửu lâu ở kinh thành,hai nam nhân ngồi điềm tĩnh nghe ngóng tình hình,một nam nhân cất tiếng:
-”Bệ hạ,...”
-”Ngô Kiến,đừng gọi ta là bệ hạ!”
-”Vâng,công tử!”
Thần Nguyên Vũ khẽ đảo mắt nhìn xung quanh,đâu đâu cũng thấy người người ca ngợi Kiều Ảnh công chúa.Hắn có chút hiếu kì về vị công chúa này,Dịch Hư quốc đầu năm trước còn sang xin hắn viện trợ,vậy mà giờ đây......
Có vẻ như vị công chúa này không thể xem thường.
Bỗng ở dưới vang lên tiếng nói:
-”Kiều Ảnh công chúa đi vi hành kìa!”
Tiếng nói khiến tất cả mọi người đều đổ xô ra đường,chính Nguyên Vũ hắn cũng là người hiếu kì,nhưng ha2sn chỉ ngồi từ trên quan sát.
Kiều Ảnh công chúa cưỡi một con tuấn mã song hành cùng Phong Định thái tử.Hai người đi đến đâu đều có tiếng tung hô đến đó.Do ở quá xa nên Nguyên Vũ chưa nhìn được rõ mặt.Nhưng hắn có cảm giác rất thân thuộc với cô công chúa này.
Bất chợt,nàng dừng ngựa đi vào tửu lâu hắn đang ngồi.Thật là cơ hội tốt để xem dung mạo nàng.
Kiều Ảnh cùng Phong Định bước vào tửu lâu.Phong Định ghé tai nàng thì thầm:
-”Này nhóc con,sao lại vào đây?”
-”Đã bảo ko đc gọi muội là nhóc con,huynh có tin ta bắt cóc Lập Hộ của huynh không?”
-”Ấy ấy,Kiều An công chúa,muội cứ bình tĩnh,nóng nảy quá,muội bắt mất Lập Hộ,ta chơi với ai?”
-”Hứ!”Ông chủ đích thân dẫn nàng lên lầu cao nhất,lên đến nơi,ông lớn tiếng:
-”Mời các vị đang ngồi trên này có thể xuống lầu dưới ngồi để nhường chỗ cho công chúa không ạ?”
-”Không cần!”
Nàng liền ngăn lại
-”Dạ?”
Ông chủ quán chợt ngơ người không hiểu.
-”Ta cũng là khách đến ăn,ông không cần làm vậy!”
-”Dạ vâng vâng!Vậy để tiểu nhân đi chuẩn bị đồ ăn cho người!”
Choang!
Chiếc chén trên tay Nguyên Vũ rơi xuống,hắn dường như đông cứng lại khi nghe giọng nói quen thuộc ấy.....
-”Công tử,công tử!Kiều Ảnh công chúa.....”
Ngô Kiến tò mò quay sang nhìn nàng,khi chợt nhận ra nàng chính là Hoàng Ái Nguyệt,nữ nhi tể tướng.Nhưng tại sao lại là Kiều Ảnh công chúa?
Nguyên Vũ dường như không tin vào mắt mình.Chính là nàng,nàng ấy chính là nữ nhân mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.
Hắn vội vàng đi sang bàn nàng ngồi,vẻ mặt nhu tình xem lẫn vui sướng chưa bao giờ xuất hiện trên mặt hắn,miệng hắn lắp bắp:
-”Nguyệt nhi,là nàng,là nàng phải không?”
Kiều Ảnh ngơ ngác quay sang nhìn hắn,nam nhân này là ai?Tại sao gọi nàng là Nguyệt nhi?
-”A....đau....”
Kiều Ảnh tay ôm lấy đầu,lông mày nhíu lại,dường như có một luồng kí ức lùa về trong đầu nàng.Nam nhân này thực rất quen,nhưng tại sao tim nàng lại có cảm giác đau nhói?
Trán nàng túa ra từng giọt mồ hôi,mặt nàng chợt trở nên tái nhợt.Phong Định vội vã đứng dậy bế nàng lên,khó chịu nhìn Nguyên Vũ,nói:
-”Công tử,người này là muội muội ta,có lẽ ngươi đã nhầm muội ấy với ai khác!”
-”Xin lỗi,tại hạ đã thất lễ,mong thái tử bỏ quá cho.Chỉ là công chúa rất giống với nương tử sắp cưới của ta!”
-”Trong nhân gian người giống nhau không thiếu!”
Nói dứt lời,Phong Định ôm nàng rời khỏi tửu lâu.
Nguyên Vũ cũng rời quán ngay sau đó.Đêm nay,hắn sẽ đột nhập vào cung để kiểm tra lại lần nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi được ngự y bắt mạch và cho uống thuốc,cơn đau đầy dường như không còn,nhưng nàng lại có chút ấn tượng về nam nhân kia,có cảm giác rất quen,rất thân thiết,nhưng tim lại đau nhói khi nghĩ đến.
-”Hoàng thượng giá lâm!”
Kiều Ảnh bước xuống giường định hành lễ thì ngài đã xua tay ra hiệu không cần.Ông lại gần giường,đỡ nàng ngồi dậy,hỏi:
-”Ảnh nhi của ta,con thấy trong người thế nào?Khỏe hơn chưa?”
-”Ảnh nhi tạ ơn phụ hoàng quan tâm,con đã khỏe hoàn toàn rồi!”
Ông phất tay ra hiệu cho người hầu lui ra ngoài,ông cốc nhẹ lên đầu nàng,trách móc:
-”Tiểu yêu tinh,cha con với nhau còn tính đến ơn nghĩa,không có ai ở đây cứ thoải mái đi!”
-”Dạ,thưa phụ hoàng!”
Ông liền chỉ chiếc bình mà lúc nãy vị công công cầm theo đã đặt trên bàn,hỏi nhỏ:
-”Con gái,uống chút không?”
Nàng chợt phì cười,phụ hoàng của nàng tuy nghiêm khắc với hoàng huynh nàng nhưng trái lại,ông rất yêu thương và chiều chuộng nàng.
Nàng khẽ gật đầu rồi cùng ông ôm bình rượu trèo lên mái điện ngồi.
Hôm nay là một đêm không trăng,trời hầu như cũng không có một vì tinh tú nào.Nàng ngửa cổ uống một hớp rượu,quay lại chống cằm hỏi ông:
-”Phụ hoàng,người có tin vào cảm giác không?”
-”Tiểu yêu quái,có ý trung nhân rồi sao,sao lại hỏi linh tinh thế?”
-”Phụ hoàng,người cứ trêu con là con giận đấy!”
Ông cười xòa xoa đầu nàng,nói:
-”Tin thì ta có tin chứ,giống như lần Ly nhi (Hoàng Hậu đương triều Dịch Hư quốc) đưa con đến chỗ ta và nói con là nữ nhi mà năm xưa ta với mẹ con bị mất tích.Ngay từ lúc mới gặp con ta đã cảm thấy vô cùng quen thuộc và ta đã có cảm giác con chính là nữ nhi của ta.Và ta càng chắc chắn hơn khi giọt máu của ta và của con tan vào nhau trong đá thử máu.Con nói xem,cảm giác của ta có đúng không?”
Nàng trầm ngâm uống rượu rồi suy nghĩ,chả mấy chống mà bình rượu hết veo,phụ hoàng nàng lúc này mới nhận ra:
-”Ơ hay tiểu yêu tinh này,con uống hết không để phần cho phụ hoàng sao?”
-”Ơ.....phụ hoàng,con buồn ngủ quá....con đi ngủ!”
Nói rồi nàng gục vào vai ông,ông nhìn nàng cười khổ.Bế nàng quay lại phòng ngủ.Ông đặt nàng lên giường rồi gọi người hầu vào chăm sóc cho nàng.
Còn bản thân ông ngay sau đó đã quay lại bên mẫu hoàng nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gió ngoài trời hiu hiu thổi,trời dường như báo hiệu mai sẽ có một trận mưa.những chiếc lá khô rơi xuống nền đất,không khí thoang thoảng se lạnh,có lẽ sắp vào thu.
Trong màn đêm,một bóng hắc y nhân thoăn thoắt trên mái điện Tẩy Nghi.Nhẹ nhàng đáp thân xuống hành lang,hắn khẽ khàng mở cửa đi vào,chợt một chiếc phi tiêu từ phía giường bay xẹt qua mặt hắn,cùng tiếng nói lạnh lùng:
-”Ai?”
Cũng đã một năm kể từ ngày nàng nhận lại mẫu thân và trở thành công chúa.Dịch Hư quốc như hổ thêm cánh khi có nàng là công chúa đương triều.Ở Dịch Hư quốc,nam nữ đều bình đẳng.Hậu cung cũng có thể tham gia vào việc chính sự.
Dịch Hư quốc từ một nước thấp cổ bé họng,chỉ biết trong chờ vào các nước mạnh hơn thì giờ đây đã có thể độc lập kinh tế,lương thực,kênh mương.Đến mùa nước dâng cao,dân chúng không còn lo sợ phải chạy lũ nữa.
-” Vụ này lại được mùa rồi bà con ơi!”
-”Lâu lắm rồi tôi mới được cầm cây lúa trĩu bông như thế này!”
-”Dịch Hư quốc ta đúng là trời thương rồi!”
-”Tất cả là nhờ Kiều Ảnh công chúa,từ khi người trở thành công chúa đương triều,cuộc sống nhân dân ngày càng sung túc hơn!”
-”Giờ tôi có đủ tiền đưa Lục nhi nhà tôi lên kinh dự thi rồi!”
-”Chúc mừng bà!”
-”Chúc Kinh Lục nhà bà sớm đỗ quan to để vẻ vang cho cả làng!”
-”Vâng,vâng,cảm ơn mọi người.Tất cả là nhờ đại ân đại đức của Kiều Ảnh công chúa,nàng quả là tháng nhân!”
Đâu đâu cũng tràn đầy tiếng cười nói hạnh phúc,muôn dân đều ca ngợi công đức của Kiều Ảnh công chúa.Nàng dường như trở thành một vị thánh sống trong lòng mọi người.
Tại một tửu lâu ở kinh thành,hai nam nhân ngồi điềm tĩnh nghe ngóng tình hình,một nam nhân cất tiếng:
-”Bệ hạ,...”
-”Ngô Kiến,đừng gọi ta là bệ hạ!”
-”Vâng,công tử!”
Thần Nguyên Vũ khẽ đảo mắt nhìn xung quanh,đâu đâu cũng thấy người người ca ngợi Kiều Ảnh công chúa.Hắn có chút hiếu kì về vị công chúa này,Dịch Hư quốc đầu năm trước còn sang xin hắn viện trợ,vậy mà giờ đây......
Có vẻ như vị công chúa này không thể xem thường.
Bỗng ở dưới vang lên tiếng nói:
-”Kiều Ảnh công chúa đi vi hành kìa!”
Tiếng nói khiến tất cả mọi người đều đổ xô ra đường,chính Nguyên Vũ hắn cũng là người hiếu kì,nhưng hasn chỉ ngồi từ trên quan sát.
Kiều Ảnh công chúa cưỡi một con tuấn mã song hành cùng Phong Định thái tử.Hai người đi đến đâu đều có tiếng tung hô đến đó.Do ở quá xa nên Nguyên Vũ chưa nhìn được rõ mặt.Nhưng hắn có cảm giác rất thân thuộc với cô công chúa này.
Bất chợt,nàng dừng ngựa đi vào tửu lâu hắn đang ngồi.Thật là cơ hội tốt để xem dung mạo nàng.
Kiều Ảnh cùng Phong Định bước vào tửu lâu.Phong Định ghé tai nàng thì thầm:
-”Này nhóc con,sao lại vào đây?”
-”Đã bảo ko đc gọi muội là nhóc con,huynh có tin ta bắt cóc Lập Hộ của huynh không?”
-”Ấy ấy,Kiều An công chúa,muội cứ bình tĩnh,nóng nảy quá,muội bắt mất Lập Hộ,ta chơi với ai?”
-”Hứ!”Ông chủ đích thân dẫn nàng lên lầu cao nhất,lên đến nơi,ông lớn tiếng:
-”Mời các vị đang ngồi trên này có thể xuống lầu dưới ngồi để nhường chỗ cho công chúa không ạ?”
-”Không cần!”
Nàng liền ngăn lại
-”Dạ?”
Ông chủ quán chợt ngơ người không hiểu.
-”Ta cũng là khách đến ăn,ông không cần làm vậy!”
-”Dạ vâng vâng!Vậy để tiểu nhân đi chuẩn bị đồ ăn cho người!”
Choang!
Chiếc chén trên tay Nguyên Vũ rơi xuống,hắn dường như đông cứng lại khi nghe giọng nói quen thuộc ấy.....
-”Công tử,công tử!Kiều Ảnh công chúa.....”
Ngô Kiến tò mò quay sang nhìn nàng,khi chợt nhận ra nàng chính là Hoàng Ái Nguyệt,nữ nhi tể tướng.Nhưng tại sao lại là Kiều Ảnh công chúa?
Nguyên Vũ dường như không tin vào mắt mình.Chính là nàng,nàng ấy chính là nữ nhân mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.
Hắn vội vàng đi sang bàn nàng ngồi,vẻ mặt nhu tình xem lẫn vui sướng chưa bao giờ xuất hiện trên mặt hắn,miệng hắn lắp bắp:
-”Nguyệt nhi,là nàng,là nàng phải không?”
Kiều Ảnh ngơ ngác quay sang nhìn hắn,nam nhân này là ai?Tại sao gọi nàng là Nguyệt nhi?
-”A....đau....”
Kiều Ảnh tay ôm lấy đầu,lông mày nhíu lại,dường như có một luồng kí ức lùa về trong đầu nàng.Nam nhân này thực rất quen,nhưng tại sao tim nàng lại có cảm giác đau nhói?
Trán nàng túa ra từng giọt mồ hôi,mặt nàng chợt trở nên tái nhợt.Phong Định vội vã đứng dậy bế nàng lên,khó chịu nhìn Nguyên Vũ,nói:
-”Công tử,người này là muội muội ta,có lẽ ngươi đã nhầm muội ấy với ai khác!”
-”Xin lỗi,tại hạ đã thất lễ,mong thái tử bỏ quá cho.Chỉ là công chúa rất giống với nương tử sắp cưới của ta!”
-”Trong nhân gian người giống nhau không thiếu!”
Nói dứt lời,Phong Định ôm nàng rời khỏi tửu lâu.
Nguyên Vũ cũng rời quán ngay sau đó.Đêm nay,hắn sẽ đột nhập vào cung để kiểm tra lại lần nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi được ngự y bắt mạch và cho uống thuốc,cơn đau đầy dường như không còn,nhưng nàng lại có chút ấn tượng về nam nhân kia,có cảm giác rất quen,rất thân thiết,nhưng tim lại đau nhói khi nghĩ đến.
-”Hoàng thượng giá lâm!”
Kiều Ảnh bước xuống giường định hành lễ thì ngài đã xua tay ra hiệu không cần.Ông lại gần giường,đỡ nàng ngồi dậy,hỏi:
-”Ảnh nhi của ta,con thấy trong người thế nào?Khỏe hơn chưa?”
-”Ảnh nhi tạ ơn phụ hoàng quan tâm,con đã khỏe hoàn toàn rồi!”
Ông phất tay ra hiệu cho người hầu lui ra ngoài,ông cốc nhẹ lên đầu nàng,trách móc:
-”Tiểu yêu tinh,cha con với nhau còn tính đến ơn nghĩa,không có ai ở đây cứ thoải mái đi!”
-”Dạ,thưa phụ hoàng!”
Ông liền chỉ chiếc bình mà lúc nãy vị công công cầm theo đã đặt trên bàn,hỏi nhỏ:
-”Con gái,uống chút không?”
Nàng chợt phì cười,phụ hoàng của nàng tuy nghiêm khắc với hoàng huynh nàng nhưng trái lại,ông rất yêu thương và chiều chuộng nàng.
Nàng khẽ gật đầu rồi cùng ông ôm bình rượu trèo lên mái điện ngồi.
Hôm nay là một đêm không trăng,trời hầu như cũng không có một vì tinh tú nào.Nàng ngửa cổ uống một hớp rượu,quay lại chống cằm hỏi ông:
-”Phụ hoàng,người có tin vào cảm giác không?”
-”Tiểu yêu quái,có ý trung nhân rồi sao,sao lại hỏi linh tinh thế?”
-”Phụ hoàng,người cứ trêu con là con giận đấy!”
Ông cười xòa xoa đầu nàng,nói:
-”Tin thì ta có tin chứ,giống như lần Ly nhi (Hoàng Hậu đương triều Dịch Hư quốc) đưa con đến chỗ ta và nói con là nữ nhi mà năm xưa ta với mẹ con bị mất tích.Ngay từ lúc mới gặp con ta đã cảm thấy vô cùng quen thuộc và ta đã có cảm giác con chính là nữ nhi của ta.Và ta càng chắc chắn hơn khi giọt máu của ta và của con tan vào nhau trong đá thử máu.Con nói xem,cảm giác của ta có đúng không?”
Nàng trầm ngâm uống rượu rồi suy nghĩ,chả mấy chống mà bình rượu hết veo,phụ hoàng nàng lúc này mới nhận ra:
-”Ơ hay tiểu yêu tinh này,con uống hết không để phần cho phụ hoàng sao?”
-”Ơ.....phụ hoàng,con buồn ngủ quá....con đi ngủ!”
Nói rồi nàng gục vào vai ông,ông nhìn nàng cười khổ.Bế nàng quay lại phòng ngủ.Ông đặt nàng lên giường rồi gọi người hầu vào chăm sóc cho nàng.
Còn bản thân ông ngay sau đó đã quay lại bên mẫu hoàng nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gió ngoài trời hiu hiu thổi,trời dường như báo hiệu mai sẽ có một trận mưa.những chiếc lá khô rơi xuống nền đất,không khí thoang thoảng se lạnh,có lẽ sắp vào thu.
Trong màn đêm,một bóng hắc y nhân thoăn thoắt trên mái điện Tẩy Nghi.Nhẹ nhàng đáp thân xuống hành lang,hắn khẽ khàng mở cửa đi vào,chợt một chiếc phi tiêu từ phía giường bay xẹt qua mặt hắn,cùng tiếng nói lạnh lùng:
-”Ai?”