Phạm Tử Tử trốn ra ngoài, nàng cẩn thận nhìn xung quanh rồi hí hửng cười, làm sao nàng biết được sau lưng là hai bóng người cao to, một người khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn nhu:
- Nàng dám trốn khỏi kinh thành mà chưa có sự cho phép của ta, được, đúng là nữ nhân của trẫm phải đặc biệt như vậy.
Mạn Vũ lo lắng nhìn chủ nhân của mình, rồi khẽ hỏi:
- Hoàng Thượng, liệu tiểu thư sẽ biết không? Sao không bắt trực tiếp?
Quách Lưu Thần phẩy phẩy tay:
- Không đâu, nàng ta tuy có bề ngoài nóng tính nhưng thực chất rất ngốc nghếch.
Mạn Vũ thở dài, hắn ta đã kiên quyết thì khó có ai có thể chống đối, huống hồ gì phụ thân và mẫu thân hắn mất sớm, không tàn bạo, độc ác đã là may lắm rồi.
Đang suy nghĩ, Quách Lưu Thần bỗng nói:
- Còn nữa, từ giờ đừng gọi nàng là tiểu thư, gọi là Hoàng hậu.
Mạn Vũ kinh ngạc nhìn hắn, thì ra đây là người mà hắn đã chọn sao? Thật thú vị!
Phạm Tử Tử đi phía trước vẫn không biết mình bị theo dõi, từng hành động, cái nhíu mày, chép chép miệng đều không qua khỏi mắt hắn.
Nàng vươn vai, cười to:
- Đúng là ra khỏi hoàng cung thật thoải mái a. Không bị tên kia ăn hiếp nữa.
Ai đó nghe khoé môi giật giật, Mạn Vũ lo sợ nhìn hắn, không ngờ hắn có thể bình tĩnh như vậy. Mạn Vũ đâu biết, trong lòng Quách Lưu Thần đã định, về cung nhất định sẽ xử “đẹp” nàng.
Chẳng mấy chốc đã tới chợ, Phạm Tử Tử vui mừng nhìn xung quanh, cuối cùng mình cũng được tự do. Nàng ngẩn ra cười ngây ngốc, Quách Lưu Thần thấy cảnh đó không khỏi bật cười, hắn liếc sang Mạn Vũ bảo:
- Mau thực hiện kế hoạch đã bàn.
- Thần tuân lệnh.
Phốc một cái, Mạn Vũ biến mất, còn Quách Lưu Thần thì ngồi trong một quán chè, vừa nhâm nhi nước vừa xem kịch hay sắp diễn ra.
- Này cô nương...
Ai đó chạm vai Phạm Tử Tử, nàng quay lại.
- Cô đi một mình à? Có cần đi theo bọn ta không, đủ bao ăn bao ngủ.
Nàng ngơ ngác:
- Đi đâu?
- Lầu xanh.
Phạm Tử Tử lập tức nóng giận, nàng hét lên:
- Ta không đi.
- Thôi đừng giả vờ làm thiếu nữ ngây thơ nữa, đi nào. - Tên đó cười lớn rồi giận tay nàng kéo đi.
- Buông ta ra, buông ta ra... - Phạm Tử Tử vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay to lớn mà sần sùi của hắn, không ấm áp như Quách Lưu Thần. Nàng chợt giật mình, sao mình lại nhớ đến hắn?
- Buông ta ra...
Nàng đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn mọi người xung quanh nhưng ai cũng đứng trân trân ra đó nhìn, ngước người thì vẫn thản nhiên mua hàng, không để ý đến tiếng la hét thảm thiết của nàng, dường như đây là việc xảy ra thường xuyên nên chẳng ai dòm đến.
Phạm Tử Tử tức giận, rút trong túi một con dao nhỏ, đâm vào tay hắn. Lập tức tên đó la lên một tiếng, buông tay nàng ra. Lợi dụng thời cơ, Phạm Tử Tử liền đá vào đùi hắn rồi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi đó.
Quách Lưu Thần ồ lên hứng thú, vỗ vỗ tay hai cái mặc người khác tò mò dòm ngó.
Các cô gái xung quanh nhìn hắn say đắm, không ngờ lại có người đẹp đến thế.
Phạm Tử Tử trốn vào sau một căn nhà to lớn, mà lại nằm ở một nơi hẻo lánh, ít người, nàng rùng mình, đẩy cửa bước vào.
- Có ai ở nhà không?
Không tiếng trả lời, Phạm Tử Tử ngẫm nghĩ một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế tre.
Tiếng ghế kêu lên cọt kẹt làm trống tim của nàng đập thình thịch, Phạm Tử Tử tự trấn an mình, đó chỉ là tiếng ghế mà thôi, không phải tiếng người.
Bây giờ nàng mới hối hận, vì sao lúc nhỏ hay đọc truyện ma và tìm hiểu những điều tâm linh chi chứ, bây giờ nàng lại sợ hãi như vậy.
Đang định thả lỏng nghỉ ngơi một lát, có tiếng người từ bên ngoài vọng vào:
- Vụ này chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ tại con nhỏ đó bỏ trốn đi.
Phạm Tử Tử co rúm người, nép vào phía trong, nàng lấy chiếc khăn lớn trên bàn che người mình lại.
Hắn bước vào, bực dọc ném lọ hoa xuống, một mảnh vỡ rớt xuống đâm phải chân nàng, Phạm Tử Tử kêu lên một tiếng.
Tên cồn đồ đó hơi cả kinh, rồi hắn bỗng mỉm cười:
- Nào chuột con ra đây đi, ta biết ngươi ở trong đó.
Phạm Tử Tử vẫn cố nép trong đó, tim nàng sớm đã loạn lên, nàng vuốt ngực cho mình bình tĩnh lại.
- Ra đây, ra sẽ cho cô đến một nơi, không làm gì cũng được tiền, chỉ cần phục vụ người thôi, mà tiền lương lại còn rất cao.
Phạm Tử Tử mù mờ cũng nhận ra được, đó chính là kỹ viện. Nàng im lặng, sợ hãi khi nghe bước chân ngày càng gần của hắn.
Soạt...
- Tính trốn bao giờ nữa đây?
Nàng đột nhiên bị bàn tay to lớn của hắn nắm lấy, Phạm Tử Tử hét lên:
- Bỏ ta ra tên khốn.
- Câm mồm. - Hắn cả vào miệng nàng thật mạnh, Phạm Tử Tử tức ứa cả nước mắt, chỉ vì nàng không học võ nên mới ra nông nỗi này, có thể hạ hắn như trở bàn tay rồi.
Hắn vòng ra sau đánh một cái vào gáy khiến nàng bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh dậy thì đã ở trong một căn phòng lạ hoắc.
Nàng khó chịu ngồi dậy, mắt liếc nhìn xung quanh, không ổn rồi, ở đây không có lối thoát.
Phạm Tử Tử trốn ra ngoài, nàng cẩn thận nhìn xung quanh rồi hí hửng cười, làm sao nàng biết được sau lưng là hai bóng người cao to, một người khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn nhu:
- Nàng dám trốn khỏi kinh thành mà chưa có sự cho phép của ta, được, đúng là nữ nhân của trẫm phải đặc biệt như vậy.
Mạn Vũ lo lắng nhìn chủ nhân của mình, rồi khẽ hỏi:
- Hoàng Thượng, liệu tiểu thư sẽ biết không? Sao không bắt trực tiếp?
Quách Lưu Thần phẩy phẩy tay:
- Không đâu, nàng ta tuy có bề ngoài nóng tính nhưng thực chất rất ngốc nghếch.
Mạn Vũ thở dài, hắn ta đã kiên quyết thì khó có ai có thể chống đối, huống hồ gì phụ thân và mẫu thân hắn mất sớm, không tàn bạo, độc ác đã là may lắm rồi.
Đang suy nghĩ, Quách Lưu Thần bỗng nói:
- Còn nữa, từ giờ đừng gọi nàng là tiểu thư, gọi là Hoàng hậu.
Mạn Vũ kinh ngạc nhìn hắn, thì ra đây là người mà hắn đã chọn sao? Thật thú vị!
Phạm Tử Tử đi phía trước vẫn không biết mình bị theo dõi, từng hành động, cái nhíu mày, chép chép miệng đều không qua khỏi mắt hắn.
Nàng vươn vai, cười to:
- Đúng là ra khỏi hoàng cung thật thoải mái a. Không bị tên kia ăn hiếp nữa.
Ai đó nghe khoé môi giật giật, Mạn Vũ lo sợ nhìn hắn, không ngờ hắn có thể bình tĩnh như vậy. Mạn Vũ đâu biết, trong lòng Quách Lưu Thần đã định, về cung nhất định sẽ xử “đẹp” nàng.
Chẳng mấy chốc đã tới chợ, Phạm Tử Tử vui mừng nhìn xung quanh, cuối cùng mình cũng được tự do. Nàng ngẩn ra cười ngây ngốc, Quách Lưu Thần thấy cảnh đó không khỏi bật cười, hắn liếc sang Mạn Vũ bảo:
- Mau thực hiện kế hoạch đã bàn.
- Thần tuân lệnh.
Phốc một cái, Mạn Vũ biến mất, còn Quách Lưu Thần thì ngồi trong một quán chè, vừa nhâm nhi nước vừa xem kịch hay sắp diễn ra.
- Này cô nương...
Ai đó chạm vai Phạm Tử Tử, nàng quay lại.
- Cô đi một mình à? Có cần đi theo bọn ta không, đủ bao ăn bao ngủ.
Nàng ngơ ngác:
- Đi đâu?
- Lầu xanh.
Phạm Tử Tử lập tức nóng giận, nàng hét lên:
- Ta không đi.
- Thôi đừng giả vờ làm thiếu nữ ngây thơ nữa, đi nào. - Tên đó cười lớn rồi giận tay nàng kéo đi.
- Buông ta ra, buông ta ra... - Phạm Tử Tử vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay to lớn mà sần sùi của hắn, không ấm áp như Quách Lưu Thần. Nàng chợt giật mình, sao mình lại nhớ đến hắn?
- Buông ta ra...
Nàng đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn mọi người xung quanh nhưng ai cũng đứng trân trân ra đó nhìn, ngước người thì vẫn thản nhiên mua hàng, không để ý đến tiếng la hét thảm thiết của nàng, dường như đây là việc xảy ra thường xuyên nên chẳng ai dòm đến.
Phạm Tử Tử tức giận, rút trong túi một con dao nhỏ, đâm vào tay hắn. Lập tức tên đó la lên một tiếng, buông tay nàng ra. Lợi dụng thời cơ, Phạm Tử Tử liền đá vào đùi hắn rồi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi đó.
Quách Lưu Thần ồ lên hứng thú, vỗ vỗ tay hai cái mặc người khác tò mò dòm ngó.
Các cô gái xung quanh nhìn hắn say đắm, không ngờ lại có người đẹp đến thế.
Phạm Tử Tử trốn vào sau một căn nhà to lớn, mà lại nằm ở một nơi hẻo lánh, ít người, nàng rùng mình, đẩy cửa bước vào.
- Có ai ở nhà không?
Không tiếng trả lời, Phạm Tử Tử ngẫm nghĩ một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế tre.
Tiếng ghế kêu lên cọt kẹt làm trống tim của nàng đập thình thịch, Phạm Tử Tử tự trấn an mình, đó chỉ là tiếng ghế mà thôi, không phải tiếng người.
Bây giờ nàng mới hối hận, vì sao lúc nhỏ hay đọc truyện ma và tìm hiểu những điều tâm linh chi chứ, bây giờ nàng lại sợ hãi như vậy.
Đang định thả lỏng nghỉ ngơi một lát, có tiếng người từ bên ngoài vọng vào:
- Vụ này chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ tại con nhỏ đó bỏ trốn đi.
Phạm Tử Tử co rúm người, nép vào phía trong, nàng lấy chiếc khăn lớn trên bàn che người mình lại.
Hắn bước vào, bực dọc ném lọ hoa xuống, một mảnh vỡ rớt xuống đâm phải chân nàng, Phạm Tử Tử kêu lên một tiếng.
Tên cồn đồ đó hơi cả kinh, rồi hắn bỗng mỉm cười:
- Nào chuột con ra đây đi, ta biết ngươi ở trong đó.
Phạm Tử Tử vẫn cố nép trong đó, tim nàng sớm đã loạn lên, nàng vuốt ngực cho mình bình tĩnh lại.
- Ra đây, ra sẽ cho cô đến một nơi, không làm gì cũng được tiền, chỉ cần phục vụ người thôi, mà tiền lương lại còn rất cao.
Phạm Tử Tử mù mờ cũng nhận ra được, đó chính là kỹ viện. Nàng im lặng, sợ hãi khi nghe bước chân ngày càng gần của hắn.
Soạt...
- Tính trốn bao giờ nữa đây?
Nàng đột nhiên bị bàn tay to lớn của hắn nắm lấy, Phạm Tử Tử hét lên:
- Bỏ ta ra tên khốn.
- Câm mồm. - Hắn cả vào miệng nàng thật mạnh, Phạm Tử Tử tức ứa cả nước mắt, chỉ vì nàng không học võ nên mới ra nông nỗi này, có thể hạ hắn như trở bàn tay rồi.
Hắn vòng ra sau đánh một cái vào gáy khiến nàng bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh dậy thì đã ở trong một căn phòng lạ hoắc.
Nàng khó chịu ngồi dậy, mắt liếc nhìn xung quanh, không ổn rồi, ở đây không có lối thoát.