Sau hai tuần luyện tập, cộng thêm với bộ não thông minh, nhanh tiếp thu của Phạm Tử Tử đã khiến nàng thông thạo tất cả nghi thức.
Trước ngày đăng quang, Phạm Tử Tử cùng Quách Lưu Thần đi thăm Hoàng Thái Hậu.
- Bái kiến Hoàng Thái Hậu.
Quách Lưu Thần và Phạm Tử Tử làm lễ, Hoàng Thái Hậu cho miễn lễ. Bà đến bên cạnh Phạm Tử Tử cười thật hiền hậu:
- Tử nhi, chỉ còn ngày mai nữa thôi ngươi sẽ thành cháu dâu ta rồi.
- Vâng - Nàng cũng cười, chợt thấy trên bàn có một bàn cờ tướng, nàng nhảy cẫng lên vui sướng - Hoàng Thái Hậu chơi cờ ạ?
- Đúng vậy, mau cùng chơi với ta.
Hai người nhanh chóng đến bàn cờ chơi vui vẻ, để lại một người nãy giờ bị coi là không khí, Quách Lưu Thần dở khóc dở cười, ngày mai là ngày lễ rất quan trọng đối với Phạm Tử Tử mà nàng không hề lo lắng sao? Lại còn nổi máu cờ bạc chơi cờ nữa, đúng là hắn chiều quá làm hư nàng rồi.
Hai ván đầu Hoàng Thái Hậu thắng, hai ván cuối Phạm Tử Tử thắng. Quách Lưu Thần ngán ngẩm vừa phê duyệt văn án vừa xem họ chơi vui vẻ.
***
Hôm sau, mặt trời chưa ló dạng Phạm Tử Tử đã bị Ngọc Lam “dựng đầu” dậy.
Nàng phải trang điểm, chải tóc, rồi mặc lễ phục thật dày đến cỡ năm, sáu lớp. Màu sắc đỏ rực rỡ nhắc nhở nàng hôm nay chính là ngày đại hỉ của nàng, ngày này đối với thiếu nữ rất quan trọng, nhưng nàng lại thấy thật phiền phức, mong thời gian trôi qua nhanh để nàng còn ngủ nữa.
Phạm Tử Tử từ phòng bước ra như một vầng quang sáng chói, nàng đau khổ
nhìn trang sức nặng nề trên người nàng, thế này khiến nàng gãy xương mất thôi. Phạm Tử Tử đâu biết rằng cùng thời điểm bây giờ Quách Lưu Thần đang rất hứng khởi thay lễ phục, khuôn mặt hứng khởi chưa từng thấy khiến đám nô tỳ vui thay.
Mặt trời lên cao cũng là lúc đăng quang Hoàng Hậu, Phạm Tử Tử đội khăn voan đỏ cùng Quách Lưu Thần bước trên đại sảnh, dân chúng đều được vào chúc mừng, những đại thần nhân cơ hội đó nịnh nọt Hoàng Thượng, nào là “Hoàng Hậu thật sự rất xinh đẹp, Hoàng Thượng chọn quả không lầm người”, nào là “Hoàng Hậu như vầng trăng sáng chói trên bầu trời đêm.”, “Hoàng Hậu thật khoan dung, dịu dàng . . .”
Quách Lưu Thần nhếch môi, Hoàng Hậu của hắn đương nhiên phải như vậy, không cần họ khen hắn cũng biết, chỉ có điều nàng không hề dịu dàng như lời họ nói, chỉ là chưa biết thôi.
Vua của mấy nước láng giềng cũng được mời. Gia đình, dòng họ của Phạm Tử Tử đều đến chúc mừng cho đôi uyên ương trai tài gái sắc.
Lúc mở tiệc, nàng phải cùng Quách Lưu Thần uống tất cả rượu mà khách mời. Quách Lưu Thần vốn thay nàng uống tất cả rượu, Phạm Tử Tử chỉ việc ngồi đó xem, lâu lâu lại uống vài ly nhỏ.
Tửu lượng của Quách Lưu Thần vốn không tệ, nhưng hôm nay sao hắn bỗng thấy hắn là người hạnh phúc nhất thế gian. Phạm Tử Tử là lần đầu uống rượu nên không quen cho lắm nhưng vẫn gắng uống, khuôn mặt đỏ ửng của nàng khiến bao người mê say nhìn chằm chằm, nhưng họ đâu dám mơ tưởng đến chuyện đó, nàng là Hoàng Hậu bậc mẫu nghi thiên hạ, vợ của Quách Lưu Thần - vua của một nước, có chết mới dám tham lam.
Bị chuốc rượu nhiều như vậy, Phạm Tử Tử cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn, sắc mặt đã xanh xao đến mức khó coi. Mạn Vũ tinh mắt nhận ra điều đó liền đến thì thầm với Quách Lưu Thần, hắn nhíu mày nhìn sang nàng.
Không khí náo nhiệt ban nãy đã bị cái nhíu mày của hắn làm im lặng hẳn. Quách Lưu Thần đứng dậy:
- Trẫm phải đưa Hoàng Hậu về rồi, các khanh cứ thoải mái.
Nói xong, lập tức các đại thần làm lễ với hắn và Phạm Tử Tử.
Đêm khuya tĩnh lặng, hắn bế nàng vào phòng vua, đặt Phạm Tử Tử xuống
giường, song ngồi xuống rót cho mình một cốc trà. Phạm Tử Tử đã say mèm, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, rồi tự nhiên cười một tiếng, giọng cười trong trẻo như tiếng chim hót.
Quách Lưu Thần nhìn nàng, hắn đến vén khăn voan đỏ của nàng, khuôn mặt xinh đẹp dần hiện ra, Quách Lưu Thần vuốt ve mặt nàng rồi đáp môi xuống, mùi rượu thoang thoảng khiến cho không khí trở nên nóng nực hơn. Phạm Tử Tử khó chịu đẩy hắn ra rồi ngả đầu vào ngực hắn:
- Ưm. . . Ngươi đừng có lợi dụng cơ hội để ăn đậu hũ của ta, ta không nể tình ngươi là chồng ta đâu. . . Hức. . .
Tay nàng đưa tay sờ soạng khắp người hắn, miệng còn lầm bầm:
- Ta đánh chết ngươi, Quách Lưu Thần, đồ đáng ghét. . . Hắn lúc nào cũng cấm ta ra ngoài a.
Quách Lưu Thần đen mặt, hắn giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của nàng, hắn không hề say, hắn là cố ý để cho nàng say để tiện hành động, nhếch môi một cái rồi hỏi:
- Vậy ngươi có yêu hắn không?
Phạm Tử Tử mơ màng ngây ra, mãi không thấy nàng trả lời, Quách Lưu Thần hỏi lại:
- Ngươi có yêu hắn không?
Phạm Tử Tử cười hì hì rồi gật đầu:
- Kỳ thực ta cũng rất thích hắn a - Nói xong nàng không biết trời trăng gì lăn quay ra ngủ khò.
Quách Lưu Thần nghe nàng nói vậy thì hài lòng ôm nàng vào lòng, nàng đã chịu thích hắn, sau này sẽ yêu hắn, sinh cho hắn những đứa con thật dễ thương. Đêm nay sẽ là một đêm dài rồi.
Sau hai tuần luyện tập, cộng thêm với bộ não thông minh, nhanh tiếp thu của Phạm Tử Tử đã khiến nàng thông thạo tất cả nghi thức.
Trước ngày đăng quang, Phạm Tử Tử cùng Quách Lưu Thần đi thăm Hoàng Thái Hậu.
- Bái kiến Hoàng Thái Hậu.
Quách Lưu Thần và Phạm Tử Tử làm lễ, Hoàng Thái Hậu cho miễn lễ. Bà đến bên cạnh Phạm Tử Tử cười thật hiền hậu:
- Tử nhi, chỉ còn ngày mai nữa thôi ngươi sẽ thành cháu dâu ta rồi.
- Vâng - Nàng cũng cười, chợt thấy trên bàn có một bàn cờ tướng, nàng nhảy cẫng lên vui sướng - Hoàng Thái Hậu chơi cờ ạ?
- Đúng vậy, mau cùng chơi với ta.
Hai người nhanh chóng đến bàn cờ chơi vui vẻ, để lại một người nãy giờ bị coi là không khí, Quách Lưu Thần dở khóc dở cười, ngày mai là ngày lễ rất quan trọng đối với Phạm Tử Tử mà nàng không hề lo lắng sao? Lại còn nổi máu cờ bạc chơi cờ nữa, đúng là hắn chiều quá làm hư nàng rồi.
Hai ván đầu Hoàng Thái Hậu thắng, hai ván cuối Phạm Tử Tử thắng. Quách Lưu Thần ngán ngẩm vừa phê duyệt văn án vừa xem họ chơi vui vẻ.Hôm sau, mặt trời chưa ló dạng Phạm Tử Tử đã bị Ngọc Lam “dựng đầu” dậy.
Nàng phải trang điểm, chải tóc, rồi mặc lễ phục thật dày đến cỡ năm, sáu lớp. Màu sắc đỏ rực rỡ nhắc nhở nàng hôm nay chính là ngày đại hỉ của nàng, ngày này đối với thiếu nữ rất quan trọng, nhưng nàng lại thấy thật phiền phức, mong thời gian trôi qua nhanh để nàng còn ngủ nữa.
Phạm Tử Tử từ phòng bước ra như một vầng quang sáng chói, nàng đau khổ
nhìn trang sức nặng nề trên người nàng, thế này khiến nàng gãy xương mất thôi. Phạm Tử Tử đâu biết rằng cùng thời điểm bây giờ Quách Lưu Thần đang rất hứng khởi thay lễ phục, khuôn mặt hứng khởi chưa từng thấy khiến đám nô tỳ vui thay.
Mặt trời lên cao cũng là lúc đăng quang Hoàng Hậu, Phạm Tử Tử đội khăn voan đỏ cùng Quách Lưu Thần bước trên đại sảnh, dân chúng đều được vào chúc mừng, những đại thần nhân cơ hội đó nịnh nọt Hoàng Thượng, nào là “Hoàng Hậu thật sự rất xinh đẹp, Hoàng Thượng chọn quả không lầm người”, nào là “Hoàng Hậu như vầng trăng sáng chói trên bầu trời đêm.”, “Hoàng Hậu thật khoan dung, dịu dàng . . .”
Quách Lưu Thần nhếch môi, Hoàng Hậu của hắn đương nhiên phải như vậy, không cần họ khen hắn cũng biết, chỉ có điều nàng không hề dịu dàng như lời họ nói, chỉ là chưa biết thôi.
Vua của mấy nước láng giềng cũng được mời. Gia đình, dòng họ của Phạm Tử Tử đều đến chúc mừng cho đôi uyên ương trai tài gái sắc.
Lúc mở tiệc, nàng phải cùng Quách Lưu Thần uống tất cả rượu mà khách mời. Quách Lưu Thần vốn thay nàng uống tất cả rượu, Phạm Tử Tử chỉ việc ngồi đó xem, lâu lâu lại uống vài ly nhỏ.
Tửu lượng của Quách Lưu Thần vốn không tệ, nhưng hôm nay sao hắn bỗng thấy hắn là người hạnh phúc nhất thế gian. Phạm Tử Tử là lần đầu uống rượu nên không quen cho lắm nhưng vẫn gắng uống, khuôn mặt đỏ ửng của nàng khiến bao người mê say nhìn chằm chằm, nhưng họ đâu dám mơ tưởng đến chuyện đó, nàng là Hoàng Hậu bậc mẫu nghi thiên hạ, vợ của Quách Lưu Thần - vua của một nước, có chết mới dám tham lam.
Bị chuốc rượu nhiều như vậy, Phạm Tử Tử cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn, sắc mặt đã xanh xao đến mức khó coi. Mạn Vũ tinh mắt nhận ra điều đó liền đến thì thầm với Quách Lưu Thần, hắn nhíu mày nhìn sang nàng.
Không khí náo nhiệt ban nãy đã bị cái nhíu mày của hắn làm im lặng hẳn. Quách Lưu Thần đứng dậy:
- Trẫm phải đưa Hoàng Hậu về rồi, các khanh cứ thoải mái.
Nói xong, lập tức các đại thần làm lễ với hắn và Phạm Tử Tử.
Đêm khuya tĩnh lặng, hắn bế nàng vào phòng vua, đặt Phạm Tử Tử xuống
giường, song ngồi xuống rót cho mình một cốc trà. Phạm Tử Tử đã say mèm, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, rồi tự nhiên cười một tiếng, giọng cười trong trẻo như tiếng chim hót.
Quách Lưu Thần nhìn nàng, hắn đến vén khăn voan đỏ của nàng, khuôn mặt xinh đẹp dần hiện ra, Quách Lưu Thần vuốt ve mặt nàng rồi đáp môi xuống, mùi rượu thoang thoảng khiến cho không khí trở nên nóng nực hơn. Phạm Tử Tử khó chịu đẩy hắn ra rồi ngả đầu vào ngực hắn:
- Ưm. . . Ngươi đừng có lợi dụng cơ hội để ăn đậu hũ của ta, ta không nể tình ngươi là chồng ta đâu. . . Hức. . .
Tay nàng đưa tay sờ soạng khắp người hắn, miệng còn lầm bầm:
- Ta đánh chết ngươi, Quách Lưu Thần, đồ đáng ghét. . . Hắn lúc nào cũng cấm ta ra ngoài a.
Quách Lưu Thần đen mặt, hắn giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của nàng, hắn không hề say, hắn là cố ý để cho nàng say để tiện hành động, nhếch môi một cái rồi hỏi:
- Vậy ngươi có yêu hắn không?
Phạm Tử Tử mơ màng ngây ra, mãi không thấy nàng trả lời, Quách Lưu Thần hỏi lại:
- Ngươi có yêu hắn không?
Phạm Tử Tử cười hì hì rồi gật đầu:
- Kỳ thực ta cũng rất thích hắn a - Nói xong nàng không biết trời trăng gì lăn quay ra ngủ khò.
Quách Lưu Thần nghe nàng nói vậy thì hài lòng ôm nàng vào lòng, nàng đã chịu thích hắn, sau này sẽ yêu hắn, sinh cho hắn những đứa con thật dễ thương. Đêm nay sẽ là một đêm dài rồi.