Ài, chỉ một câu mà làm Phạm Tử Tử đứng tim rồi, nàng toát mồ hôi hột, hít một hơi thật sâu rồi quay lại, cười gượng:
- Chào Hoàng Thượng.
Quách Lưu Thần không đáp, tiến đến gần nàng:
- Lúc nãy nàng có nói, ta giấu nữ nhân sao?
Phạm Tử Tử cực kì phối hợp lắc đầu:
- Không có a, chắc là ngươi nghe nhầm rồi, ta tuyệt đối không có nha.
Quách Lưu Thần như muốn vạch trần nàng, hắn đưa mắt nhìn nàng. Nhưng thực kì lạ, đáy mắt nàng không hề có một chút cảm xúc nào. Đôi mắt trong veo, tựa như một mặt hồ tĩnh lặng. Quách Lưu Thần khó có thể nhìn ra tâm tình của nàng.
Phạm Tử Tử ho khan một tiếng, thời tiết mùa này đúng là lạnh thật, nàng đã khoác hai, ba lớp áo rồi mà vẫn còn thấy thân thể như đóng băng. Bỗng thấy hơi ấm bao phủ, chiếc áo khoác của Quách Lưu Thần cư nhiên nằm trên người nàng.
- Ngươi... không lạnh sao? - Nàng lí nhí hỏi.
- Ta không sao.
Hắn đáp. Thời tiết này sao làm khó được hắn chứ? Hắn thân luyện võ công từ nhỏ đến lớn, thân thể cũng đã quen với thời tiết thất thường rồi nên chẳng sao, chỉ là lo cho nàng thôi.
Ngọc Lam biết chuyện, khẽ cười một chút rồi lui xuống.
Phạm Tử Tử cảm thấy bớt lạnh hơn, nàng giữ chặt lấy chiếc áo lông đó. Ấm thật, Phạm Tử Tử cười tít mắt.
Quách Lưu Thần thấy biểu hiện đó của nàng không khỏi phì cười, hắn xoa xoa đầu nàng rồi ngước nhìn lên bầu trời. Phạm Tử Tử thấy vậy cũng nhìn theo, nàng cất tiếng:
- Ngươi thấy bầu trời có rộng lớn không?
Quách Lưu Thần nhàn nhạt mở miệng:
- Ừ.
Phạm Tử Tử dang rộng hai tay cho khí lạnh hoà nhập vào cơ thể, nàng hít sâu một cái rồi ho sặc sụa:
- A... Lâu lắm rồi mới được thanh thản như vậy.
Quách Lưu Thần giật giật khoé môi, không phải là ngày nào nàng cũng rảnh rỗi như vậy sao? Hay là nàng đang có điều gì bận tâm trong lòng?
Phạm Tử Tử thở dài, nàng đưa ánh mắt xa xăm nhìn hàng cây phía dưới, miệng lẩm bẩm gì đó. Mắt nàng long lanh, không có bất kì một cảm xúc nào khiến hắn khó có thể nắm bắt.
Quách Lưu Thần đưa tay ôm nàng vào lòng, Phạm Tử Tử hơi ngạc nhiên ngước lên, nàng cắn cắn môi phía dưới, hướng nhìn vào mắt hắn.
Quách Lưu Thần sở hữu ngũ quan đầy đặn, đôi môi mỏng bạc hà như trong truyền thuyết, chiếc mũi cao và cặp mắt sâu hun hút khiến người ta khó có thể nhìn vào một lần nữa. Phạm Tử Tử suy nghĩ, nàng bây giờ là Hoàng Hậu một nước, từ lúc này không được tự do nữa, sẽ bị quân lính can ngăn. Lại còn phải tranh sủng với một dàn mỹ nữ trong cung để lấy lòng hắn, nàng thực sự không muốn cùng người khác chia sẻ nam nhân.
Phạm Tử Tử nghĩ đến cảnh hắn ôm nữ nhân khác, lòng khó chịu vô cùng. Nàng đưa tay ôm lấy eo hắn, chu chu môi bất mãn.
- Có chuyện gì sao? - Quách Lưu Thần cúi xuống, sủng nịnh hỏi.
- Không có.
Phạm Tử Tử mím chặt môi, bộ dạng như một con mèo bị ăn hiếp. Quách Lưu Thần hôn nàng một cái rồi giả bộ thở dài:
- Nàng hối hận vì đã làm Hoàng Hậu của ta sao?
Phạm Tử Tử liền gật đầu:
- Phải a.
Không ngờ nàng lại nói huỵch toẹt như vậy, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện vài vạch đen:
- Nàng...
- Ta thực sự khi hối hận khi làm Hoàng Hậu, ngày ngày sẽ phải lo sợ người khác cướp đi nam nhân của mình - Phạm Tử Tử không chậm không nhanh nói - Ngươi là Hoàng Thượng, nếu không có ta sẽ có một dàn mỹ nữ xếp hàng dài đợi ngươi sắc lập thành Hoàng Hậu.
Phạm Tử Tử dựa vào lồng ngực hắn, nói tiếp:
- Ngươi có một hậu cung, ngày nào cũng sẽ có nữ nhân chờ đợi ngươi đến. Còn ta, đến cả một nam nhân của mình cũng phải chia sẻ cho người khác, như vậy không phải là quá bất công đi? Ta thực sự rất hối hận khi lấy...
Không cho nàng nói hết câu, hắn cúi xuống ngoạm hết lấy môi nàng. Nãy giờ hắn lo sợ nàng đang thay tâm chuyển ý, không ngờ là đang sợ mất hắn. Không ngờ tâm ý nữ nhân này lại đặt hết vào hắn khiến hắn không kịp cảm động.
Quách Lưu Thần nhả môi nàng rồi bế bổng nàng ngồi xuống xích đu:
- Nàng có biết tại sao vua chúa lại lập hậu cung không?
Phạm Tử Tử lắc đầu.
- Bởi vì, họ sợ Hoàng Hậu sẽ không còn yêu họ nữa, lập hậu cung, trong đó có rất nhiều nữ nhân luôn mong đợi được họ yêu chiều. Vì vậy, họ mới hết cô đơn. (Xạo kinh khủng)
Phạm Tử Tử thẫn thờ hỏi tiếp:
- Thế thì sao?
Quách Lưu Thần ôm nàng vào lòng:
- Nhưng ta sẽ không lập hậu cung, thậm chí sẽ phá luật. Bởi vì, tâm ý của Hoàng Hậu đã đặt vào ta, ta làm sao có thể làm vậy?
Phạm Tử Tử nhất thời ngây ngốc, vẫn chưa tiếp thu được hết, hỏi tiếp:
- Ta không hiểu.
Quách Lưu Thần khẽ cười:
- Ngốc, ta yêu nàng.
Đáy mắt của nàng hiện lên một tia sáng chỉ trong phút chốc, sau đó nước mắt lại tuôn ra như suối. Nàng nhào vào người hắn ôm thật chặt, khóc oà lên như đứa trẻ. Quách Lưu Thần nhẹ nhàng dỗ dành nàng:
- Ngoan, nín nào.
Phạm Tử Tử càng khóc to hơn. Nàng không ngờ lại có người yêu mình đến vậy.
Thực ra Phạm Tử Tử lúc học trung học đã cảm mến một người, nhưng người đó không thích nàng, nói nàng quá trẻ con, không hợp ý hắn. Lúc hỏi bạn, nàng mới biết, thì ra đàn ông thích mấy người phụ nữ trưởng thành, chững chạc, còn nàng, chỉ là một nữ sinh bình thường, không có gì đặc biệt.
Chỉ là Phạm Tử Tử không biết, không phải là do tướng mạo nàng không đẹp, mà là cách ăn mặc của nàng. Lúc đó nàng còn giản dị, tóc búi cao tự nhiên, cộng thêm đôi mắt kính dày cộm nữa, ai cũng bảo nàng là mọt sách. Sau này, nàng thay đổi, đàn ông lại chuyển sang thích phụ nữ trầm tĩnh. Từ đó, nàng quyết định sẽ không theo đuổi ai nữa, cứ để định mệnh của mình tự tìm đến là được.
Phạm Tử Tử ngừng khóc, ngước lên nhìn hắn, miệng nở một nụ cười thật tươi.
Quách Lưu Thần nín cười, khuôn mặt của nàng tèm lem nước mắt, lại vụng về chùi đi như vậy khiến nàng rất đáng yêu.
Quách Lưu Thần lau cho nàng xong thơm nàng một cái ngay má. Phạm Tử Tử khì cười, lấy tay áp má lại, khuôn mặt đỏ ửng lên. Nàng không ngờ có ngày nàng cũng làm nũng với người đàn ông khác ngoài phụ thân nàng, đỏ mặt là chuyện thường.
Quách Lưu Thần ngây ngốc nhìn nàng, bị nàng nhéo cho một phát ngay eo liền tỉnh. Trước khi đi hắn còn dặn nàng:
- Nàng chỉ được khóc trước mặt ta thôi đấy!
Phạm Tử Tử gật đầu cười vui vẻ, tạm biệt hắn để lên triều, còn mình lại ăn trưa.
Quách Lưu Thần khẽ nhếch môi, nàng tuyệt đối không phải là nữ nhân mười tám tuổi...