- Ngọc Lam này, tại sao ta lại nhảy xuống hồ? Ngươi biết không? - Phạm Tử Tử nghi hoặc nhìn Ngọc Lam.
- Vâng. Trước đó, Phạm lão gia đã cho người vào cung tuyển vợ cho hoàng thượng. Song người không chịu, mục đích vào cho vừa lòng cha. Ai ngờ lại được chọn, người buồn rầu đến nỗi không ăn không ngủ nên mới xảy ra cớ sự này.
Phạm Tử Tử ngây người, chỉ vì một lý do đơn giản như vậy sao. Nàng không tin, người mà linh hồn nàng đang sở hữu chắc chắn rất thông minh, sẽ không vì lý do nhỏ bé đó mà tự tử, huống hồ nàng ta còn rất thương cha. Chắc chắn có ai đó đang muốn hãm hại Phạm Tử Tử nàng.
Ngọc Lam thấy chủ tử đang trầm ngâm suy nghĩ cô cũng hướng mắt nhìn nàng. Chủ tử rất kì lạ từ khi tỉnh dậy, mọi hôm nàng lạnh lùng, cương quyết, hôm nay lại toát ra vẻ ôn hoà, nhã nhặn còn có chút trẻ con. Ngọc Lam liền nghĩ đến một trường hợp, có khi nào nàng đã bị mất trí nhớ?
- Chủ tử, chút nữa Hoàng thượng sẽ ghé thăm người. Người nên... - Chưa để Ngọc Lam nói hết câu, Phạm Tử Tử ngồi bật dậy.
- Ngọc Lam, ngươi nói với Hoàng thượng là ta bận rồi, không tiếp.
Nói rồi nàng bỏ chạy, để Ngọc Lam ở lại phía sau ngơ ngác. Khi hoàn hồn thì nàng đã khuất dạng từ bao giờ.
Phạm Tử Tử ra vườn xem thử. Thật sự thì ở đây trồng rất nhiều hoa, nàng thích thú ngắm nhìn. Mỗi bông hoa đều có màu sắc tương đối ưa nhìn rất bắt mắt.
Nàng với tay ngắt một bông, đưa lên ngửi.
- Oa, rất thơm nha!
Nàng thốt lên kinh ngạc, rồi ngắt thêm vài bông bỏ vào túi. Xong xuôi Phạm Tử Tử đứng dậy, nàng liền giật mình khi có người đang đứng, nhìn nàng chằm chằm nãy giờ.
Phạm Tử Tử nhíu mày, rồi đi lướt qua hắn, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nam nhân mặc áo long bào kia kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của nàng.
Vốn Quách Lưu Thần không thích nữ nhân, nhưng không hiểu sao hôm nay rất thích ngắm vẻ đẹp của nàng. Vừa sáng dậy liền bị Thái hậu bắt đi thăm từng nữ nhân mà người đã chọn, vì thương bà nên hắn mới đi.
Ai ngờ lại gặp nàng đang mặc đơn độc mỗi bộ áo ngủ khiến hắn có chút hoang mang, ngây dại nhìn nàng. Quách Lưu Thần định thần lại mới phát hiện ra một điều, nữ nhân đó không xem ta ra gì, còn tự tiện nhìn thẳng vào mắt ta rồi bỏ đi.
Hắn tức giận đến tím mặt, quyết đi tìm nữ nhân đó.
Phạm Tử Tử không biết gì vẫn vô tư nô đùa với những con thỏ bạch trong vườn, nàng thấy khó chịu với bộ trang phục này. Nhất quyết xắn tay áo lên.
Đám quân lính nhìn thấy cũng không khỏi đỏ mặt, ngơ ngác nhìn nàng.
- Tử Tử tiểu thư, sao người lại ra đây?
Nghe gọi tên, nàng quay lại. Thấy Ngọc Lam đang thở phì phò, mặt lấm tấm mồ hôi. Nàng rút trong áo một chiếc khăn tay, đưa cho Ngọc Lam.
Ngọc Lam ngạc nhiên nhìn nàng rồi nhận lấy nó, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi.
Đám quân lính cũng không khỏi kinh ngạc, há hốc miệng nhìn nàng. Đây chẳng phải là tiểu thư kiêu ngạo, lạnh lùng trong lời đồn sao? Chẳng thấy giống gì cả. Diện mạo đẹp thuần khiết nhưng bản tính lương thiện, tốt bụng như vậy bọn hắn không dám tin.
- Ngươi chạy ra đây làm gì? - Phạm Tử Tử nghi hoặc hỏi.
- Dạ bẩm thưa tiểu thư, Hoàng thượng sắp tới rồi, ngài mau...
- Thôi được rồi - Phạm Tử Tử vung tay - Ta không gặp hắn.
Ngọc Lam trợn mắt, lập tức quỳ xuống, đau khổ van xin nàng:
- Chủ tử, ngài không nghĩ cho bản thân cũng phải cho người khác chứ? Nếu cha người mà biết thì hẳn ông ấy sẽ rất tức giận....
Phạm Tử Tử khó chịu bĩu môi. Tuy hành động này làm cho khuôn mặt nàng trở xịu xuống nhưng nó càng tôn thêm vẻ nghịch ngợm cho nàng.
Phạm Tử Tử phất tay:
- Được rồi, ta sẽ đi. Đứng lên đi.
- Tạ ơn tiểu thư.
Vừa dứt lời, Ngọc Lam đứng dậy. Lòng vừa mới hạ được xuống một nỗi lo lắng thì lại có đại hoạ đến. Ngọc Lam trợn tròn mắt rồi quỳ xuống, miệng tung hô:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Quách Lưu Thần bước đến, khuôn mặt cao ngạo hơi ngước lên, hắn nhìn mọi người đang làm lễ với hắn thì hài lòng hơi nhếch môi. Rồi chợt thấy nữ nhân lúc nãy đứng đó, khuôn mặt ngây ra, ánh mắt bất thường nhìn đăm đăm hắn rồi lại bước đi. Quách Lưu Thần phẩy tay cho gọi một thị vệ đến, hỏi nhỏ:
- Nàng ta là ai?
Tên thị vệ ngước lên, hắn khẽ thốt lên ngạc nhiên rồi nói:
- Bẩm Hoàng thượng, đó Là Phạm Tử Tử, con gái của Phạm tướng quân. Do Thái hậu tuyển nữ nhân cho ngài, nàng đã được vào vòng xét duyệt.
Quách Lưu Thần có chút bất ngờ trong mắt hắn. Thì ra nàng ta là Phạm Tử Tử, người mà Thái hậu luôn khen ngợi sao?
Nghe Thái hậu nói nàng ta có khí chất cao quý, nho nhã, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng có điều quá kiêu ngạo. Nay hắn lại tận mắt thấy, hoá ra không giống như Thái hậu nói, nàng ta thực đẹp, thuần khiết như một bông hoa bách hợp giữa sớm mai.
Nữ nhân này thật là không hề kiêu ngạo, không có phép tắc. Đã ra khỏi cung của mình còn mặc bộ áo ngủ, lại thoải mái xắn tay áo đi đi lại lại trong vườn.
Quách Lưu Thần khẽ nhíu mày, hình như nàng không phát hiện sự có mặt của hắn. Hắn không bằng cả những con cá sao?
Ngọc Lam thấy Hoàng thượng đang nhìn chủ tử của nàng, cho là hắn đang tức giận, hơi ngước lên giật giật tay áo của nàng.
Phạm Tử Tử quay xuống, thấy khuôn mặt Ngọc Lam tái mét, nàng hỏi:
- Ngươi bị gì vậy? Có bệnh gì sao?
Ngọc Lam đưa mắt qua Hoàng thượng, Phạm Tử Tử từ đó mà nhìn theo. Thấy người hồi nãy mình gặp đang nhìn chằm chằm mình, nàng hơi mất tự nhiên nói:
- Ngươi là ai?
Cả đám thị vệ lẫn nô tì toát mồ hôi hột xem vẻ mặt của Hoàng thượng. Hắn vẫn không thể hiện gì, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn nàng, đáp:
- Quách Lưu Thần.
Phạm Tử Tử nhận được câu trả lời thì lẩm nhẩm lẩm nhẩm, hình như nàng đã nghe cái tên này ở đâu rồi.
Một thị vệ bỗng đâu bay ra, hùng hồn nói:
- Bắt lấy nàng, nàng ta không biết hành lễ trước mặt Hoàng thượng...
Quách Lưu Thần nhướn mày quay qua, ra lệnh cho thị vệ lui xuống. Thấy sắc mặt Phạm Tử Tử bỗng dưng tệ đi hẳn, nàng dao động mắt chuyển sang Ngọc Lam, miệng thì thầm.
Một lát sau Phạm Tử Tử bỗng mỉm cười:
- Thì ra ngươi là Hoàng thượng.
Quách Lưu Thần hơi ngây ra rồi bình tĩnh lại. Tưởng đâu nàng sẽ hốt hoảng quỳ xuống xin tha tội, ai ngờ nàng ta lại mỉm cười nói chuyện với hắn như người qua đường. Nữ nhân này thực làm hắn thích thú a.
- Ngọc Lam này, tại sao ta lại nhảy xuống hồ? Ngươi biết không? - Phạm Tử Tử nghi hoặc nhìn Ngọc Lam.
- Vâng. Trước đó, Phạm lão gia đã cho người vào cung tuyển vợ cho hoàng thượng. Song người không chịu, mục đích vào cho vừa lòng cha. Ai ngờ lại được chọn, người buồn rầu đến nỗi không ăn không ngủ nên mới xảy ra cớ sự này.
Phạm Tử Tử ngây người, chỉ vì một lý do đơn giản như vậy sao. Nàng không tin, người mà linh hồn nàng đang sở hữu chắc chắn rất thông minh, sẽ không vì lý do nhỏ bé đó mà tự tử, huống hồ nàng ta còn rất thương cha. Chắc chắn có ai đó đang muốn hãm hại Phạm Tử Tử nàng.
Ngọc Lam thấy chủ tử đang trầm ngâm suy nghĩ cô cũng hướng mắt nhìn nàng. Chủ tử rất kì lạ từ khi tỉnh dậy, mọi hôm nàng lạnh lùng, cương quyết, hôm nay lại toát ra vẻ ôn hoà, nhã nhặn còn có chút trẻ con. Ngọc Lam liền nghĩ đến một trường hợp, có khi nào nàng đã bị mất trí nhớ?
- Chủ tử, chút nữa Hoàng thượng sẽ ghé thăm người. Người nên... - Chưa để Ngọc Lam nói hết câu, Phạm Tử Tử ngồi bật dậy.
- Ngọc Lam, ngươi nói với Hoàng thượng là ta bận rồi, không tiếp.
Nói rồi nàng bỏ chạy, để Ngọc Lam ở lại phía sau ngơ ngác. Khi hoàn hồn thì nàng đã khuất dạng từ bao giờ.
Phạm Tử Tử ra vườn xem thử. Thật sự thì ở đây trồng rất nhiều hoa, nàng thích thú ngắm nhìn. Mỗi bông hoa đều có màu sắc tương đối ưa nhìn rất bắt mắt.
Nàng với tay ngắt một bông, đưa lên ngửi.
- Oa, rất thơm nha!
Nàng thốt lên kinh ngạc, rồi ngắt thêm vài bông bỏ vào túi. Xong xuôi Phạm Tử Tử đứng dậy, nàng liền giật mình khi có người đang đứng, nhìn nàng chằm chằm nãy giờ.
Phạm Tử Tử nhíu mày, rồi đi lướt qua hắn, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nam nhân mặc áo long bào kia kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của nàng.
Vốn Quách Lưu Thần không thích nữ nhân, nhưng không hiểu sao hôm nay rất thích ngắm vẻ đẹp của nàng. Vừa sáng dậy liền bị Thái hậu bắt đi thăm từng nữ nhân mà người đã chọn, vì thương bà nên hắn mới đi.
Ai ngờ lại gặp nàng đang mặc đơn độc mỗi bộ áo ngủ khiến hắn có chút hoang mang, ngây dại nhìn nàng. Quách Lưu Thần định thần lại mới phát hiện ra một điều, nữ nhân đó không xem ta ra gì, còn tự tiện nhìn thẳng vào mắt ta rồi bỏ đi.
Hắn tức giận đến tím mặt, quyết đi tìm nữ nhân đó.
Phạm Tử Tử không biết gì vẫn vô tư nô đùa với những con thỏ bạch trong vườn, nàng thấy khó chịu với bộ trang phục này. Nhất quyết xắn tay áo lên.
Đám quân lính nhìn thấy cũng không khỏi đỏ mặt, ngơ ngác nhìn nàng.
- Tử Tử tiểu thư, sao người lại ra đây?
Nghe gọi tên, nàng quay lại. Thấy Ngọc Lam đang thở phì phò, mặt lấm tấm mồ hôi. Nàng rút trong áo một chiếc khăn tay, đưa cho Ngọc Lam.
Ngọc Lam ngạc nhiên nhìn nàng rồi nhận lấy nó, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi.
Đám quân lính cũng không khỏi kinh ngạc, há hốc miệng nhìn nàng. Đây chẳng phải là tiểu thư kiêu ngạo, lạnh lùng trong lời đồn sao? Chẳng thấy giống gì cả. Diện mạo đẹp thuần khiết nhưng bản tính lương thiện, tốt bụng như vậy bọn hắn không dám tin.
- Ngươi chạy ra đây làm gì? - Phạm Tử Tử nghi hoặc hỏi.
- Dạ bẩm thưa tiểu thư, Hoàng thượng sắp tới rồi, ngài mau...
- Thôi được rồi - Phạm Tử Tử vung tay - Ta không gặp hắn.
Ngọc Lam trợn mắt, lập tức quỳ xuống, đau khổ van xin nàng:
- Chủ tử, ngài không nghĩ cho bản thân cũng phải cho người khác chứ? Nếu cha người mà biết thì hẳn ông ấy sẽ rất tức giận....
Phạm Tử Tử khó chịu bĩu môi. Tuy hành động này làm cho khuôn mặt nàng trở xịu xuống nhưng nó càng tôn thêm vẻ nghịch ngợm cho nàng.
Phạm Tử Tử phất tay:
- Được rồi, ta sẽ đi. Đứng lên đi.
- Tạ ơn tiểu thư.
Vừa dứt lời, Ngọc Lam đứng dậy. Lòng vừa mới hạ được xuống một nỗi lo lắng thì lại có đại hoạ đến. Ngọc Lam trợn tròn mắt rồi quỳ xuống, miệng tung hô:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Quách Lưu Thần bước đến, khuôn mặt cao ngạo hơi ngước lên, hắn nhìn mọi người đang làm lễ với hắn thì hài lòng hơi nhếch môi. Rồi chợt thấy nữ nhân lúc nãy đứng đó, khuôn mặt ngây ra, ánh mắt bất thường nhìn đăm đăm hắn rồi lại bước đi. Quách Lưu Thần phẩy tay cho gọi một thị vệ đến, hỏi nhỏ:
- Nàng ta là ai?
Tên thị vệ ngước lên, hắn khẽ thốt lên ngạc nhiên rồi nói:
- Bẩm Hoàng thượng, đó Là Phạm Tử Tử, con gái của Phạm tướng quân. Do Thái hậu tuyển nữ nhân cho ngài, nàng đã được vào vòng xét duyệt.
Quách Lưu Thần có chút bất ngờ trong mắt hắn. Thì ra nàng ta là Phạm Tử Tử, người mà Thái hậu luôn khen ngợi sao?
Nghe Thái hậu nói nàng ta có khí chất cao quý, nho nhã, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng có điều quá kiêu ngạo. Nay hắn lại tận mắt thấy, hoá ra không giống như Thái hậu nói, nàng ta thực đẹp, thuần khiết như một bông hoa bách hợp giữa sớm mai.
Nữ nhân này thật là không hề kiêu ngạo, không có phép tắc. Đã ra khỏi cung của mình còn mặc bộ áo ngủ, lại thoải mái xắn tay áo đi đi lại lại trong vườn.
Quách Lưu Thần khẽ nhíu mày, hình như nàng không phát hiện sự có mặt của hắn. Hắn không bằng cả những con cá sao?
Ngọc Lam thấy Hoàng thượng đang nhìn chủ tử của nàng, cho là hắn đang tức giận, hơi ngước lên giật giật tay áo của nàng.
Phạm Tử Tử quay xuống, thấy khuôn mặt Ngọc Lam tái mét, nàng hỏi:
- Ngươi bị gì vậy? Có bệnh gì sao?
Ngọc Lam đưa mắt qua Hoàng thượng, Phạm Tử Tử từ đó mà nhìn theo. Thấy người hồi nãy mình gặp đang nhìn chằm chằm mình, nàng hơi mất tự nhiên nói:
- Ngươi là ai?
Cả đám thị vệ lẫn nô tì toát mồ hôi hột xem vẻ mặt của Hoàng thượng. Hắn vẫn không thể hiện gì, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn nàng, đáp:
- Quách Lưu Thần.
Phạm Tử Tử nhận được câu trả lời thì lẩm nhẩm lẩm nhẩm, hình như nàng đã nghe cái tên này ở đâu rồi.
Một thị vệ bỗng đâu bay ra, hùng hồn nói:
- Bắt lấy nàng, nàng ta không biết hành lễ trước mặt Hoàng thượng...
Quách Lưu Thần nhướn mày quay qua, ra lệnh cho thị vệ lui xuống. Thấy sắc mặt Phạm Tử Tử bỗng dưng tệ đi hẳn, nàng dao động mắt chuyển sang Ngọc Lam, miệng thì thầm.
Một lát sau Phạm Tử Tử bỗng mỉm cười:
- Thì ra ngươi là Hoàng thượng.
Quách Lưu Thần hơi ngây ra rồi bình tĩnh lại. Tưởng đâu nàng sẽ hốt hoảng quỳ xuống xin tha tội, ai ngờ nàng ta lại mỉm cười nói chuyện với hắn như người qua đường. Nữ nhân này thực làm hắn thích thú a.