Thần Quang sáu tuổi đã bắt đầu chơi dế, từ tiếng kêu là có thể phát hiện con nào hiếu chiến.
Ma ma không thể nhẫn nhịn nên đi gặp Triêu Mặc, “Còn ra thể thống gì, sáng sớm đã dẫn nha đầu ra cửa, cả chào cũng không chào, thật đúng cho mình là chủ tử của Mặc vương phủ!”
Triêu Mặc ngậm cọng cỏ trong miệng, phơi nắng, “Để cho nàng đi đi, nàng kính ta, ta tự nhiên bao dung nàng.”
Nữ nhân này thật là chấp nhất, sau khi đánh cuộc đấu dế, liền mỗi ngày mang theo nha hoàn ra cửa từ sớm, nói là tìm kiếm Thanh Giáp Đại Tướng Quân khiến Kim Giáp Đại Tướng Quân thua trận. Hắn cười nhạo một tiếng, dù nàng đi khắp các cửa hàng côn trùng ở đế đô cũng sẽ không tìm được, nhưng lại không muốn nhắc nhở nàng, trong tiềm thức muốn xem nữ nhân này có thể kiên trì vì tiền đồ của chồng mình đến trình độ nào.
Có lúc thấy nàng đầu đầy bụi đất trở lại, thay giày thêu dính đầy nước bùn, lại có chút buồn cười, nói từ khía cạch khác, rất nhiều ngôn hành cử chỉ của Quang nhi khi chung đụng với hắn trong khoảng thời gian này, vượt qua nữ nhân trong lòng hắn định nghĩa, rất xa lạ, nhưng nàng đúng là nữ nhân.
Cảm giác kia giống như hắn là tất cả của nàng, nàng thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng xinh đẹp, biến đổi phương thức đối xử tốt với hắn, hỏi han ân cần, hiểu chuyện nghe lời, nhưng hắn không tin, hai người xa lạ, rõ ràng không có cơ sở tình cảm, bởi vì thành thân, liền toàn tâm toàn ý yêu đối phương sao?
“Trong lòng ta luôn không dễ chịu, nàng tóm lại là người La Trường Khanh đưa tới. Ai, mà ta lại không nói được nàng không tốt chỗ nào...” ma ma thở dài một tiếng.
Nói thật Thính Tuyết quả thật tốt với chủ tử, tam tòng tứ đức đều có đủ, chưa bao giờ vượt qua, ngày hôm qua còn tâm sự với bà, nói về điện hạ trưởng thành, có phải nên mua hai nha đầu thông phòng (hầu ngủ) hay không. Lại hàm súc bày tỏ Thanh Liễu Thanh đồng không thích hợp...
Nữ nhân độ lượng như vậy, ma ma chỉ mới gặp lần đầu, ở trong ấn tượng của bà, nữ nhân từ nhỏ đã thích đấu với nữ nhân khác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tranh đoạt một người đàn ông, bởi vì các nàng quá đáng thương, cả đời hỉ có thể cùng một người, mà người nam nhân kia lại có thể có vô số nữ nhân.
Nhưng Thính Tuyết hoàn toàn khác, nàng đã phá vỡ hiểu biết đối với nữ nhân của ma ma, thái độ của nàng hòa ái, bình dị gần gũi, hiểu rõ lòng người, không có khí thế gây sự của trắc phi, rồi lại không giận mà uy, khiến người làm kính nể nhưng không hoảng sợ. Nàng nhớ tất cả điều tốt của điện hạ đối với nàng, ăn uống ngủ dùng đều nhớ điện hạ, mọi chuyện lấy điện hạ làm trọng, tâm tư đó, phàm là người có mắt đều có thể cảm nhận được.
Khó khăn nhất đó là nàng không ghen không ác, phàm là nha đầu bộ dạng xinh đẹp lại trẻ tuổi trong phủ đều bị nàng chọn đến bên cạnh, cho không ít đồ trang sức vải vóc, khiến họ rực rỡ hẳn lên, an bài họ làm việc ở chỗ gần điện hạ nhất, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Lần này Thần Quang trở về không giống như xưa, mặc dù áo vẫn dính nước và bùn đất, đuôi mắt lại tỏa ra một loại thần thái, khiến Triêu Mặc nhìn một cái, liền cảm thấy kiều diễm, phát hiện nàng rõ ràng đẹp chơn, không, là xinh đẹp rất nhiều.
“Điện hạ, đây là Thanh Giáp Đại Tướng Quân của nô tì.” Nàng mở hai tay nhỏ bé ra như hiến vật quý, nâng một ống tre, bên trong truyền ra mấy tiếng nửa chết nửa sống.
Ha ha, Triêu Mặc cười ngửa tới ngửa lui, lôi kéo tay của nàng xuyên qua phòng khách, bỏ Kim Giáp Đại Tướng Quân của mình vào chậu sứ làm đấu trường, con dế này hết sức cũng mãnh, vỗ cánh mơ hồ có gió, ánh vàng lấp lánh, răng nanh làm cho người ta nhìn mà sợ, trên đời không có bao nhiêu đối thủ, ngàn vàng khó cầu.
Triêu Mặc liếc nhìn Thần Quang, “Còn không mau cho Bổn cung xem bảo bối của ngươi.”
Thần Quang mỉm cười, mở ống tre ra, lạch cạch, từ bên trong có một vật nhỏ đầy bụi chui ra, lảo đảo mấy cái đụng phải cái mông của Kim Giáp Đại Tướng Quân, bị khí thế của đối phương làm chấn động, vèo bắn lên, hận không thể xuyên tường chạy trốn.
Triêu Mặc cảm thấy càng ngày càng thú vị, “Ngươi nhất định phải so với ta à, con này là dế gì, vừa xấu xí, còn không có gan, còn chưa bắt đầu tranh tài đã chạy.”
“Điện chạ có điều không biết, loại dế này tính tình cực đoan, dễ dàng bị giật mình, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng một khi nổi giận thì rất đáng sợ, chúng ta xem kỹ, đừng cho nó cắn đầu Kim Giáp Đại Tướng Quân xuống.”
“Thiệt hay giả?”
Hai người chọc Đại Tướng Quân của mình mấy cái, Kim Giáp tánh khí nảy, chỉ chốc lát hai mắt liền bốc lửa, mài răng nanh sèn soẹt hạy về phía nhóc đáng thương của Thần Quang.
Vật nhỏ kia trốn đông trốn tây, vừa không chú ý liền bị Kim Giáp cắn một cái, nếu không phải thân thủ linh hoạt, thân thể nhỏ nhắn, lần này nhất định là một chiêu trí mạng, chỉ thấy toàn thân vật nhỏ may mắn chạy trốn được đang phát run, phát ra thanh âm bén nhọn, hiện trường đã bắt đầu nghịch chuyển, Triêu Mặc trợn to hai mắt.
Kim Giáp vốn định thừa thắng truy kích, không ngờ đối phương tinh thần phấn chấn, nhảy lên cao tám trượng, trong nháy mắt nhảy lên lưng to lớn của nó, lần này Kim Giáp mới cảm thấy nguy hiểm, gào thét một tiếng, liều mạng chạy tán loạn, ý đồ bỏ rơi kẻ địch sau lưng, vẫn chưa tới bao lâu, chỉ thấy nanh vật nhỏ gắt gao cắm ở trên cổ, mặc cho nó lăn lộn, té ngã chổng vó, thắng bại đã không cần nói cũng biết.
Triêu Mặc vội vàng dùng gậy nhỏ tách hai con ra, đau lòng vạn phần nhìn Kim Giáp Đại Tướng Quân bị trọng thương, đây chính là bảo bối ngàn vàng khó cầu...
“Đa tạ, điện hạ.” Thần Quang giảo hoạt cười một tiếng.
Triêu Mặc cũng không phải thua cuộc không chung, nhưng dù sao cũng mất đi một Đại Tướng, chỉ thấy hắn hết sức không thôi nỡ thả Kim Giáp thua trần vào bụi cỏ, xoay người lại nói, “Được rồi, ngươi thắng.”
“Cho.”
“.....” Triêu Mặc nhìn nàng, mặt của nàng ửng đỏ, “Điện hạ, đây là quà nô tì tặng cho ngài.”
“Ngươi tặng Thanh Giáp cho ta, tại sao? Không sợ ta ham chơi mất chí?” Ly kỳ, người khác đều khuyên hắn buông tha trò chơi vô bổ của người giàu này, cả Diệu Đảm cũng vì vậy mà náo loạn không vui mấy lần, vì sao Quang nhi...
“Mọi việc có độ, sao có thể nói mất chí, chưa từng nghe nói điện hạ bởi vì đấu dế mà buông tha cái gì. Nếu không có độ, nô tì cảm thấy chuyện khá hơn nữa cũng trở nên đáng sợ.”
Triêu Mặc thoải mái cười một tiếng, không thể phủ nhận, nữ nhân này nói không sai, thật ra thì hắn không hề thích dế, nhưng làm Ngũ hoàng tử, hắn nhất định thích...
Diệu Đảm an tĩnh đứng rất lâu ở cửa ra vào, lúc Triêu Mặc chơi vui vẻ sợ nhất quấy rầy, nàng liền nín thở, muốn cho hắn niềm vui, lại thấy hắn kề đầu với Thính Tuyết, kích động chen chúc ở một đấu trường nhỏ xem cuộc chiến, thỉnh thoảng bèn nhìn nhau cười, thậm chí, hắn còn nắm tay Thính Tuyết... sao Triêu Mặc có thể như vậy chứ?
Thần Quang phát giác Diệu Đảm ở cửa, không biến sắc rút tay bị Triêu Mặc nắm về, hàm súc cười một tiếng, “Quận chúa tới khi nào, sao người làm vô lễ như vậy, cư nhiên không thông báo.”
Triêu Mặc quay đầu, chỉ kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức cười đi về phía nàng, giống như sự cợt nhã của mình vừa rồi không tồn tại, trong mắt chỉ có Diệu Đảm.
“Tẩu tẩu chớ nên trách tội, là Diệu Đảm không cho bọn họ thông báo. Thế nào, hôm nay Triêu Mặc thua?” Nàng nâng tay, vừa đúng tránh khỏi tay của Triêu Mặc, trong lòng mơ hồ không thoải mái.
Triêu Mặc sửng sốt.
Thần Quang rất có ánh mắt, nhìn liền hiểu tất cả, cũng không nói ra, “Là Thính Tuyết nhất thời bướng bỉnh, thắng hiểm mà thôi.”
Hai bên hời hợt hàn huyên mấy câu, Thần Quang rất có chừng mực lại rất tự nhiên mượn cơ hội đi ra ngoài phân phó người làm chiêu đãi Diệu Đảm, dụng ý của nàng vừa đúng khiến đôi nam nữ trẻ tuổi hiểu, rồi lại không đến nỗi lúng túng.
Có thể làm tất cả mà không lộ ra gì cả, lại khiến người thoải mái, không thể phủ nhận, đây là một nữ nhân thông minh, nhưng lại tuyệt đối không để cho ngươi cảm thấy nàng có nửa phần uy hiếp, giống như không đủ gây sợ.
Phái Thanh Liễu Thanh đồng đưa trà bánh đến, Thần Quang tự nhiên sẽ không ngu đến trở về nữa, nàng mang theo đầu bếp tốt nhất trong phủ, chạy tới thị trường giao dịch súc vật mua dê, không cần mập nhất non nhất, chỉ cần có sữa.
Ma ma bưng trà dạo bước ra từ cửa hông, nhìn bóng lưng Thính Tuyết thật sâu, ước chừng là mình cảnh giác quá độ, khoa trương lực phá họai của kẻ địch gấp mấy lần, thật ra nàng chỉ là một người vợ mười sáu tuổi vất vả trị gia mà thôi.
Diệu Đảm dùng khăn tay xoa xoa mắt hồng hồng, càng giống như một đóa hoa sen chịu đủ uất ức lại chọc người đau lòng, Triêu Mặc dù sao chỉ là nam nhân mới mười bốn tuổi, không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó nữ nhân, hắn chắp tay sau lưng, dứt khoát đứng sát nàng, “Được rồi, mỹ nhân, đừng giận, nàng xem Thính Tuyết rộng lượng cỡ nào.”
“Thính Tuyết Thính Tuyết, chàng chỉ biết rõ Thính Tuyết, chỉ vì chàng, ta đã chịu bao nhiêu khổ. Ta một lòng với chàng, chàng thì tốt rồi, thừa dịp ta không có ở đây, lôi lôi kéo kéo với nàng ấy, mắt của ta nhìn thấy hết, là chàng chủ động nắm người ta! Thế nào, cầm giữ không được rồi hả?”
“Ta... “ Phương diện khác hắn đều được, chỉ là không thể đối phó Diệu Đảm điềm đạm đáng yêu lại biết làm nũng.
Lúc đó hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, ước chừng là thói hư tật xấu của nam nhân, thấy Quang nhi xinh đẹp hơn trước, tính tình lại khiến người thích, liền không nhịn được... Quái, nàng vốn là nữ nhân của hắn, hắn muốn làm gì không được, sao Diệu Đảm lại tỏ bộ dạng hắn nuôi nữ nhân bậy ở ngoài?
“Được rồi, Diệu Nhi khóc nữa sẽ không đẹp, ta thích người nào nhất trong lòng nàng lại không rõ ràng sao? Chánh phi nương nương của ta, nếu như hiện tại đã bắt đầu ăn dấm của một tiểu thiếp, về sau làm sao thể hiện phong phạm chủ mẫu của nàng?” Hắn thân mật ôm chầm nàng, giọng nói khẽ trầm tĩnh, rất dễ nhận thấy, dung túng của một người đàn ông đối với nữ nhân cũng có hạn độ, thấy được phải biết dừng.
Diệu Đảm hiểu Triêu Mặc, cũng ý thức được hôm nay mình quả thật quá đáng, đã mất phong độ, liền nũng nịu nện ngực hắn một cái, khóc sụt sùi nhào vào trong ngực hắn.
“Triêu Mặc, chúng ta có thể thành thân sao?”
“Dĩ nhiên có thể, trừ phi nàng không muốn gả.”
“Vậy nếu như ta không gả, có phải chàng sẽ cho Thính Tuyết vị trí chánh phi hay không?”
“Tại sao lại nói đến nàng? Phiền nàng dùng người nào khác có thể so sánh với nàng hơn được không?”
“Vậy chàng nói ai có thể so sánh với ta?”
“Không ai.”
“Ghét, nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta, sau lưng lại trăng hoa, cho là ta không biết.”
“Ta là nam nhân, đại trượng phu không có tam thê tứ thiếp chẳng phải làm trò cười cho người ta, chỉ cần mỹ nhân của ta biết lòng của ta ở nơi nào là tốt rồi.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tấm màn mỏng rơi xuống trong phòng mập mờ, mấy tiếng rên rỉ của Diệu Đảm, Triêu Mặc ôm lấy nàng nằm xuống, đầu óc nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt tươi cười không chút kiêng kỵ của Quang nhi lúc đấu dế, môi đỏ mọng của Diệu Đảm đã đè lên, hắn tà tà cười một tiếng, hôn sâu hơn...
Khuyết đỉnh duy nhất của Diệu Nhi khả ái chính là mái tóc dài kiến thức ngắn, nhưng ghen tỵ lại tăng thêm niềm vui thú khuê phòng. Nàng không biết, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không lập Quang nhi làm chánh phi, bởi vì thân thể nàng không sạch sẽ, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho nàng sống ở bên cạnh đã là tấm lòng lớn lao.
Thần Quang mua dê trở về phủ không lâu lắm, trong phủ đã bắt đầu đốt đèn, nàng tắm rửa xong, thay quần áo sạch, thuận miệng hỏi Thanh Liễu, “Điện hạ dùng cơm chưa?”
“Đã dùng. Điện hạ vốn muốn chờ chủ tử ngài cùng dùng, ai ngờ chưa tới thời gian dùng cơm thì Quận chúa nũng nịu kia đã la hét đói, thật giống như rất mệt, giường cũng không xuống, điện hạ đã ăn chung với nàng ở trong phòng.” Thanh Liễu từ trước đến giờ nhanh mồm nhanh miệng, tỏ rõ thái độ bất bình giùm chủ tử.
Lòng của Thần Quang trầm xuống, nghe rồi chỉ cười, lại không dám cười quá, nữ nhân độ lượng là điển phạm làm người ta kính nể nhất thời đại này, nhưng đại độ quá mức, không có mùi lửa khói, thì sẽ sai lệch, cho nên nàng không khỏi chán nản, phát ra thở dài hơi nhỏ.
Phân phó Thanh Liễu Thanh Đồng tối nay không cần phục vụ nàng, ở lại phòng điện hạ chờ lệnh, đừng để điện hạ khát hoặc là đói bụng.
Thanh Đồng miễn cưỡng đáp, Thanh Liễu thiếu kiên nhẫn, lầu bầu, rốt cuộc ai là chủ ai là khách, hiện tại Diệu Đảm kia càng ngày càng không để Tuyết vương phi ở trong mắt!
Tuyết vương phi thật khờ, vốn đã lớn hơn điện hạ hai tuổi, còn không thừa dịp thanh xuân tạo ra một hai đứa con, tương lai tuổi già sức yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệu Đảm và điện hạ phu thê tình thâm.
Giờ khắc này, Thần Quang có thể xác định Thanh Liễu chỉ là nha đầu bình thường, mà Thanh Đồng... tạm không xác định.
Vào thời khắc nàng sống lại đã không còn tin hai người có thể một đời một thế, cũng nguyện ý vơ vét mỹ nhân khiến cho Triêu Mặc vui vẻ, chỉ là không ngờ tới quan hệ của Triêu Mặc và Diệu Đảm phát triển quá nhanh, nàng thậm chí còn chưa kịp dùng cần ngừa thai cho Triêu Mặc, chỉ mong bụng Diệu Đảm đừng quá may mắn.
Trái tim, hơi hơi mất mác, rồi lại chợt trong sáng, Triêu Mặc không tránh nàng, quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Diệu Đảm, vậy nói rõ cái gì? Hắn rốt cuộc dần dần coi nàng như người mình, Thần Quang hít một hơi thật sâu, cố gắng của mình cuối cùng không có phí công, đúng vậy, nàng cần hắn... Vạn phần cần, mỗi lần nhớ tới hình ảnh thân thể của mình bị cháy rụi nằm trong ngực phụ thân đại nhân, liền lã chã rơi lệ, tất cả bỏ ra đều đáng giá...
Thần Quang sáu tuổi đã bắt đầu chơi dế, từ tiếng kêu là có thể phát hiện con nào hiếu chiến.
Ma ma không thể nhẫn nhịn nên đi gặp Triêu Mặc, “Còn ra thể thống gì, sáng sớm đã dẫn nha đầu ra cửa, cả chào cũng không chào, thật đúng cho mình là chủ tử của Mặc vương phủ!”
Triêu Mặc ngậm cọng cỏ trong miệng, phơi nắng, “Để cho nàng đi đi, nàng kính ta, ta tự nhiên bao dung nàng.”
Nữ nhân này thật là chấp nhất, sau khi đánh cuộc đấu dế, liền mỗi ngày mang theo nha hoàn ra cửa từ sớm, nói là tìm kiếm Thanh Giáp Đại Tướng Quân khiến Kim Giáp Đại Tướng Quân thua trận. Hắn cười nhạo một tiếng, dù nàng đi khắp các cửa hàng côn trùng ở đế đô cũng sẽ không tìm được, nhưng lại không muốn nhắc nhở nàng, trong tiềm thức muốn xem nữ nhân này có thể kiên trì vì tiền đồ của chồng mình đến trình độ nào.
Có lúc thấy nàng đầu đầy bụi đất trở lại, thay giày thêu dính đầy nước bùn, lại có chút buồn cười, nói từ khía cạch khác, rất nhiều ngôn hành cử chỉ của Quang nhi khi chung đụng với hắn trong khoảng thời gian này, vượt qua nữ nhân trong lòng hắn định nghĩa, rất xa lạ, nhưng nàng đúng là nữ nhân.
Cảm giác kia giống như hắn là tất cả của nàng, nàng thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng xinh đẹp, biến đổi phương thức đối xử tốt với hắn, hỏi han ân cần, hiểu chuyện nghe lời, nhưng hắn không tin, hai người xa lạ, rõ ràng không có cơ sở tình cảm, bởi vì thành thân, liền toàn tâm toàn ý yêu đối phương sao?
“Trong lòng ta luôn không dễ chịu, nàng tóm lại là người La Trường Khanh đưa tới. Ai, mà ta lại không nói được nàng không tốt chỗ nào...” ma ma thở dài một tiếng.
Nói thật Thính Tuyết quả thật tốt với chủ tử, tam tòng tứ đức đều có đủ, chưa bao giờ vượt qua, ngày hôm qua còn tâm sự với bà, nói về điện hạ trưởng thành, có phải nên mua hai nha đầu thông phòng (hầu ngủ) hay không. Lại hàm súc bày tỏ Thanh Liễu Thanh đồng không thích hợp...
Nữ nhân độ lượng như vậy, ma ma chỉ mới gặp lần đầu, ở trong ấn tượng của bà, nữ nhân từ nhỏ đã thích đấu với nữ nhân khác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tranh đoạt một người đàn ông, bởi vì các nàng quá đáng thương, cả đời hỉ có thể cùng một người, mà người nam nhân kia lại có thể có vô số nữ nhân.
Nhưng Thính Tuyết hoàn toàn khác, nàng đã phá vỡ hiểu biết đối với nữ nhân của ma ma, thái độ của nàng hòa ái, bình dị gần gũi, hiểu rõ lòng người, không có khí thế gây sự của trắc phi, rồi lại không giận mà uy, khiến người làm kính nể nhưng không hoảng sợ. Nàng nhớ tất cả điều tốt của điện hạ đối với nàng, ăn uống ngủ dùng đều nhớ điện hạ, mọi chuyện lấy điện hạ làm trọng, tâm tư đó, phàm là người có mắt đều có thể cảm nhận được.
Khó khăn nhất đó là nàng không ghen không ác, phàm là nha đầu bộ dạng xinh đẹp lại trẻ tuổi trong phủ đều bị nàng chọn đến bên cạnh, cho không ít đồ trang sức vải vóc, khiến họ rực rỡ hẳn lên, an bài họ làm việc ở chỗ gần điện hạ nhất, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Lần này Thần Quang trở về không giống như xưa, mặc dù áo vẫn dính nước và bùn đất, đuôi mắt lại tỏa ra một loại thần thái, khiến Triêu Mặc nhìn một cái, liền cảm thấy kiều diễm, phát hiện nàng rõ ràng đẹp chơn, không, là xinh đẹp rất nhiều.
“Điện hạ, đây là Thanh Giáp Đại Tướng Quân của nô tì.” Nàng mở hai tay nhỏ bé ra như hiến vật quý, nâng một ống tre, bên trong truyền ra mấy tiếng nửa chết nửa sống.
Ha ha, Triêu Mặc cười ngửa tới ngửa lui, lôi kéo tay của nàng xuyên qua phòng khách, bỏ Kim Giáp Đại Tướng Quân của mình vào chậu sứ làm đấu trường, con dế này hết sức cũng mãnh, vỗ cánh mơ hồ có gió, ánh vàng lấp lánh, răng nanh làm cho người ta nhìn mà sợ, trên đời không có bao nhiêu đối thủ, ngàn vàng khó cầu.
Triêu Mặc liếc nhìn Thần Quang, “Còn không mau cho Bổn cung xem bảo bối của ngươi.”
Thần Quang mỉm cười, mở ống tre ra, lạch cạch, từ bên trong có một vật nhỏ đầy bụi chui ra, lảo đảo mấy cái đụng phải cái mông của Kim Giáp Đại Tướng Quân, bị khí thế của đối phương làm chấn động, vèo bắn lên, hận không thể xuyên tường chạy trốn.
Triêu Mặc cảm thấy càng ngày càng thú vị, “Ngươi nhất định phải so với ta à, con này là dế gì, vừa xấu xí, còn không có gan, còn chưa bắt đầu tranh tài đã chạy.”
“Điện chạ có điều không biết, loại dế này tính tình cực đoan, dễ dàng bị giật mình, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng một khi nổi giận thì rất đáng sợ, chúng ta xem kỹ, đừng cho nó cắn đầu Kim Giáp Đại Tướng Quân xuống.”
“Thiệt hay giả?”
Hai người chọc Đại Tướng Quân của mình mấy cái, Kim Giáp tánh khí nảy, chỉ chốc lát hai mắt liền bốc lửa, mài răng nanh sèn soẹt hạy về phía nhóc đáng thương của Thần Quang.
Vật nhỏ kia trốn đông trốn tây, vừa không chú ý liền bị Kim Giáp cắn một cái, nếu không phải thân thủ linh hoạt, thân thể nhỏ nhắn, lần này nhất định là một chiêu trí mạng, chỉ thấy toàn thân vật nhỏ may mắn chạy trốn được đang phát run, phát ra thanh âm bén nhọn, hiện trường đã bắt đầu nghịch chuyển, Triêu Mặc trợn to hai mắt.
Kim Giáp vốn định thừa thắng truy kích, không ngờ đối phương tinh thần phấn chấn, nhảy lên cao tám trượng, trong nháy mắt nhảy lên lưng to lớn của nó, lần này Kim Giáp mới cảm thấy nguy hiểm, gào thét một tiếng, liều mạng chạy tán loạn, ý đồ bỏ rơi kẻ địch sau lưng, vẫn chưa tới bao lâu, chỉ thấy nanh vật nhỏ gắt gao cắm ở trên cổ, mặc cho nó lăn lộn, té ngã chổng vó, thắng bại đã không cần nói cũng biết.
Triêu Mặc vội vàng dùng gậy nhỏ tách hai con ra, đau lòng vạn phần nhìn Kim Giáp Đại Tướng Quân bị trọng thương, đây chính là bảo bối ngàn vàng khó cầu...
“Đa tạ, điện hạ.” Thần Quang giảo hoạt cười một tiếng.
Triêu Mặc cũng không phải thua cuộc không chung, nhưng dù sao cũng mất đi một Đại Tướng, chỉ thấy hắn hết sức không thôi nỡ thả Kim Giáp thua trần vào bụi cỏ, xoay người lại nói, “Được rồi, ngươi thắng.”
“Cho.”
“.....” Triêu Mặc nhìn nàng, mặt của nàng ửng đỏ, “Điện hạ, đây là quà nô tì tặng cho ngài.”
“Ngươi tặng Thanh Giáp cho ta, tại sao? Không sợ ta ham chơi mất chí?” Ly kỳ, người khác đều khuyên hắn buông tha trò chơi vô bổ của người giàu này, cả Diệu Đảm cũng vì vậy mà náo loạn không vui mấy lần, vì sao Quang nhi...
“Mọi việc có độ, sao có thể nói mất chí, chưa từng nghe nói điện hạ bởi vì đấu dế mà buông tha cái gì. Nếu không có độ, nô tì cảm thấy chuyện khá hơn nữa cũng trở nên đáng sợ.”
Triêu Mặc thoải mái cười một tiếng, không thể phủ nhận, nữ nhân này nói không sai, thật ra thì hắn không hề thích dế, nhưng làm Ngũ hoàng tử, hắn nhất định thích...
Diệu Đảm an tĩnh đứng rất lâu ở cửa ra vào, lúc Triêu Mặc chơi vui vẻ sợ nhất quấy rầy, nàng liền nín thở, muốn cho hắn niềm vui, lại thấy hắn kề đầu với Thính Tuyết, kích động chen chúc ở một đấu trường nhỏ xem cuộc chiến, thỉnh thoảng bèn nhìn nhau cười, thậm chí, hắn còn nắm tay Thính Tuyết... sao Triêu Mặc có thể như vậy chứ?
Thần Quang phát giác Diệu Đảm ở cửa, không biến sắc rút tay bị Triêu Mặc nắm về, hàm súc cười một tiếng, “Quận chúa tới khi nào, sao người làm vô lễ như vậy, cư nhiên không thông báo.”
Triêu Mặc quay đầu, chỉ kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức cười đi về phía nàng, giống như sự cợt nhã của mình vừa rồi không tồn tại, trong mắt chỉ có Diệu Đảm.
“Tẩu tẩu chớ nên trách tội, là Diệu Đảm không cho bọn họ thông báo. Thế nào, hôm nay Triêu Mặc thua?” Nàng nâng tay, vừa đúng tránh khỏi tay của Triêu Mặc, trong lòng mơ hồ không thoải mái.
Triêu Mặc sửng sốt.
Thần Quang rất có ánh mắt, nhìn liền hiểu tất cả, cũng không nói ra, “Là Thính Tuyết nhất thời bướng bỉnh, thắng hiểm mà thôi.”
Hai bên hời hợt hàn huyên mấy câu, Thần Quang rất có chừng mực lại rất tự nhiên mượn cơ hội đi ra ngoài phân phó người làm chiêu đãi Diệu Đảm, dụng ý của nàng vừa đúng khiến đôi nam nữ trẻ tuổi hiểu, rồi lại không đến nỗi lúng túng.
Có thể làm tất cả mà không lộ ra gì cả, lại khiến người thoải mái, không thể phủ nhận, đây là một nữ nhân thông minh, nhưng lại tuyệt đối không để cho ngươi cảm thấy nàng có nửa phần uy hiếp, giống như không đủ gây sợ.
Phái Thanh Liễu Thanh đồng đưa trà bánh đến, Thần Quang tự nhiên sẽ không ngu đến trở về nữa, nàng mang theo đầu bếp tốt nhất trong phủ, chạy tới thị trường giao dịch súc vật mua dê, không cần mập nhất non nhất, chỉ cần có sữa.
Ma ma bưng trà dạo bước ra từ cửa hông, nhìn bóng lưng Thính Tuyết thật sâu, ước chừng là mình cảnh giác quá độ, khoa trương lực phá họai của kẻ địch gấp mấy lần, thật ra nàng chỉ là một người vợ mười sáu tuổi vất vả trị gia mà thôi.
Diệu Đảm dùng khăn tay xoa xoa mắt hồng hồng, càng giống như một đóa hoa sen chịu đủ uất ức lại chọc người đau lòng, Triêu Mặc dù sao chỉ là nam nhân mới mười bốn tuổi, không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó nữ nhân, hắn chắp tay sau lưng, dứt khoát đứng sát nàng, “Được rồi, mỹ nhân, đừng giận, nàng xem Thính Tuyết rộng lượng cỡ nào.”
“Thính Tuyết Thính Tuyết, chàng chỉ biết rõ Thính Tuyết, chỉ vì chàng, ta đã chịu bao nhiêu khổ. Ta một lòng với chàng, chàng thì tốt rồi, thừa dịp ta không có ở đây, lôi lôi kéo kéo với nàng ấy, mắt của ta nhìn thấy hết, là chàng chủ động nắm người ta! Thế nào, cầm giữ không được rồi hả?”
“Ta... “ Phương diện khác hắn đều được, chỉ là không thể đối phó Diệu Đảm điềm đạm đáng yêu lại biết làm nũng.
Lúc đó hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, ước chừng là thói hư tật xấu của nam nhân, thấy Quang nhi xinh đẹp hơn trước, tính tình lại khiến người thích, liền không nhịn được... Quái, nàng vốn là nữ nhân của hắn, hắn muốn làm gì không được, sao Diệu Đảm lại tỏ bộ dạng hắn nuôi nữ nhân bậy ở ngoài?
“Được rồi, Diệu Nhi khóc nữa sẽ không đẹp, ta thích người nào nhất trong lòng nàng lại không rõ ràng sao? Chánh phi nương nương của ta, nếu như hiện tại đã bắt đầu ăn dấm của một tiểu thiếp, về sau làm sao thể hiện phong phạm chủ mẫu của nàng?” Hắn thân mật ôm chầm nàng, giọng nói khẽ trầm tĩnh, rất dễ nhận thấy, dung túng của một người đàn ông đối với nữ nhân cũng có hạn độ, thấy được phải biết dừng.
Diệu Đảm hiểu Triêu Mặc, cũng ý thức được hôm nay mình quả thật quá đáng, đã mất phong độ, liền nũng nịu nện ngực hắn một cái, khóc sụt sùi nhào vào trong ngực hắn.
“Triêu Mặc, chúng ta có thể thành thân sao?”
“Dĩ nhiên có thể, trừ phi nàng không muốn gả.”
“Vậy nếu như ta không gả, có phải chàng sẽ cho Thính Tuyết vị trí chánh phi hay không?”
“Tại sao lại nói đến nàng? Phiền nàng dùng người nào khác có thể so sánh với nàng hơn được không?”
“Vậy chàng nói ai có thể so sánh với ta?”
“Không ai.”
“Ghét, nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta, sau lưng lại trăng hoa, cho là ta không biết.”
“Ta là nam nhân, đại trượng phu không có tam thê tứ thiếp chẳng phải làm trò cười cho người ta, chỉ cần mỹ nhân của ta biết lòng của ta ở nơi nào là tốt rồi.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tấm màn mỏng rơi xuống trong phòng mập mờ, mấy tiếng rên rỉ của Diệu Đảm, Triêu Mặc ôm lấy nàng nằm xuống, đầu óc nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt tươi cười không chút kiêng kỵ của Quang nhi lúc đấu dế, môi đỏ mọng của Diệu Đảm đã đè lên, hắn tà tà cười một tiếng, hôn sâu hơn...
Khuyết đỉnh duy nhất của Diệu Nhi khả ái chính là mái tóc dài kiến thức ngắn, nhưng ghen tỵ lại tăng thêm niềm vui thú khuê phòng. Nàng không biết, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không lập Quang nhi làm chánh phi, bởi vì thân thể nàng không sạch sẽ, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho nàng sống ở bên cạnh đã là tấm lòng lớn lao.
Thần Quang mua dê trở về phủ không lâu lắm, trong phủ đã bắt đầu đốt đèn, nàng tắm rửa xong, thay quần áo sạch, thuận miệng hỏi Thanh Liễu, “Điện hạ dùng cơm chưa?”
“Đã dùng. Điện hạ vốn muốn chờ chủ tử ngài cùng dùng, ai ngờ chưa tới thời gian dùng cơm thì Quận chúa nũng nịu kia đã la hét đói, thật giống như rất mệt, giường cũng không xuống, điện hạ đã ăn chung với nàng ở trong phòng.” Thanh Liễu từ trước đến giờ nhanh mồm nhanh miệng, tỏ rõ thái độ bất bình giùm chủ tử.
Lòng của Thần Quang trầm xuống, nghe rồi chỉ cười, lại không dám cười quá, nữ nhân độ lượng là điển phạm làm người ta kính nể nhất thời đại này, nhưng đại độ quá mức, không có mùi lửa khói, thì sẽ sai lệch, cho nên nàng không khỏi chán nản, phát ra thở dài hơi nhỏ.
Phân phó Thanh Liễu Thanh Đồng tối nay không cần phục vụ nàng, ở lại phòng điện hạ chờ lệnh, đừng để điện hạ khát hoặc là đói bụng.
Thanh Đồng miễn cưỡng đáp, Thanh Liễu thiếu kiên nhẫn, lầu bầu, rốt cuộc ai là chủ ai là khách, hiện tại Diệu Đảm kia càng ngày càng không để Tuyết vương phi ở trong mắt!
Tuyết vương phi thật khờ, vốn đã lớn hơn điện hạ hai tuổi, còn không thừa dịp thanh xuân tạo ra một hai đứa con, tương lai tuổi già sức yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệu Đảm và điện hạ phu thê tình thâm.
Giờ khắc này, Thần Quang có thể xác định Thanh Liễu chỉ là nha đầu bình thường, mà Thanh Đồng... tạm không xác định.
Vào thời khắc nàng sống lại đã không còn tin hai người có thể một đời một thế, cũng nguyện ý vơ vét mỹ nhân khiến cho Triêu Mặc vui vẻ, chỉ là không ngờ tới quan hệ của Triêu Mặc và Diệu Đảm phát triển quá nhanh, nàng thậm chí còn chưa kịp dùng cần ngừa thai cho Triêu Mặc, chỉ mong bụng Diệu Đảm đừng quá may mắn.
Trái tim, hơi hơi mất mác, rồi lại chợt trong sáng, Triêu Mặc không tránh nàng, quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Diệu Đảm, vậy nói rõ cái gì? Hắn rốt cuộc dần dần coi nàng như người mình, Thần Quang hít một hơi thật sâu, cố gắng của mình cuối cùng không có phí công, đúng vậy, nàng cần hắn... Vạn phần cần, mỗi lần nhớ tới hình ảnh thân thể của mình bị cháy rụi nằm trong ngực phụ thân đại nhân, liền lã chã rơi lệ, tất cả bỏ ra đều đáng giá...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thần Quang sáu tuổi đã bắt đầu chơi dế, từ tiếng kêu là có thể phát hiện con nào hiếu chiến.
Ma ma không thể nhẫn nhịn nên đi gặp Triêu Mặc, “Còn ra thể thống gì, sáng sớm đã dẫn nha đầu ra cửa, cả chào cũng không chào, thật đúng cho mình là chủ tử của Mặc vương phủ!”
Triêu Mặc ngậm cọng cỏ trong miệng, phơi nắng, “Để cho nàng đi đi, nàng kính ta, ta tự nhiên bao dung nàng.”
Nữ nhân này thật là chấp nhất, sau khi đánh cuộc đấu dế, liền mỗi ngày mang theo nha hoàn ra cửa từ sớm, nói là tìm kiếm Thanh Giáp Đại Tướng Quân khiến Kim Giáp Đại Tướng Quân thua trận. Hắn cười nhạo một tiếng, dù nàng đi khắp các cửa hàng côn trùng ở đế đô cũng sẽ không tìm được, nhưng lại không muốn nhắc nhở nàng, trong tiềm thức muốn xem nữ nhân này có thể kiên trì vì tiền đồ của chồng mình đến trình độ nào.
Có lúc thấy nàng đầu đầy bụi đất trở lại, thay giày thêu dính đầy nước bùn, lại có chút buồn cười, nói từ khía cạch khác, rất nhiều ngôn hành cử chỉ của Quang nhi khi chung đụng với hắn trong khoảng thời gian này, vượt qua nữ nhân trong lòng hắn định nghĩa, rất xa lạ, nhưng nàng đúng là nữ nhân.
Cảm giác kia giống như hắn là tất cả của nàng, nàng thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng xinh đẹp, biến đổi phương thức đối xử tốt với hắn, hỏi han ân cần, hiểu chuyện nghe lời, nhưng hắn không tin, hai người xa lạ, rõ ràng không có cơ sở tình cảm, bởi vì thành thân, liền toàn tâm toàn ý yêu đối phương sao?
“Trong lòng ta luôn không dễ chịu, nàng tóm lại là người La Trường Khanh đưa tới. Ai, mà ta lại không nói được nàng không tốt chỗ nào...” ma ma thở dài một tiếng.
Nói thật Thính Tuyết quả thật tốt với chủ tử, tam tòng tứ đức đều có đủ, chưa bao giờ vượt qua, ngày hôm qua còn tâm sự với bà, nói về điện hạ trưởng thành, có phải nên mua hai nha đầu thông phòng (hầu ngủ) hay không. Lại hàm súc bày tỏ Thanh Liễu Thanh đồng không thích hợp...
Nữ nhân độ lượng như vậy, ma ma chỉ mới gặp lần đầu, ở trong ấn tượng của bà, nữ nhân từ nhỏ đã thích đấu với nữ nhân khác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tranh đoạt một người đàn ông, bởi vì các nàng quá đáng thương, cả đời hỉ có thể cùng một người, mà người nam nhân kia lại có thể có vô số nữ nhân.
Nhưng Thính Tuyết hoàn toàn khác, nàng đã phá vỡ hiểu biết đối với nữ nhân của ma ma, thái độ của nàng hòa ái, bình dị gần gũi, hiểu rõ lòng người, không có khí thế gây sự của trắc phi, rồi lại không giận mà uy, khiến người làm kính nể nhưng không hoảng sợ. Nàng nhớ tất cả điều tốt của điện hạ đối với nàng, ăn uống ngủ dùng đều nhớ điện hạ, mọi chuyện lấy điện hạ làm trọng, tâm tư đó, phàm là người có mắt đều có thể cảm nhận được.
Khó khăn nhất đó là nàng không ghen không ác, phàm là nha đầu bộ dạng xinh đẹp lại trẻ tuổi trong phủ đều bị nàng chọn đến bên cạnh, cho không ít đồ trang sức vải vóc, khiến họ rực rỡ hẳn lên, an bài họ làm việc ở chỗ gần điện hạ nhất, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Lần này Thần Quang trở về không giống như xưa, mặc dù áo vẫn dính nước và bùn đất, đuôi mắt lại tỏa ra một loại thần thái, khiến Triêu Mặc nhìn một cái, liền cảm thấy kiều diễm, phát hiện nàng rõ ràng đẹp chơn, không, là xinh đẹp rất nhiều.
“Điện hạ, đây là Thanh Giáp Đại Tướng Quân của nô tì.” Nàng mở hai tay nhỏ bé ra như hiến vật quý, nâng một ống tre, bên trong truyền ra mấy tiếng nửa chết nửa sống.
Ha ha, Triêu Mặc cười ngửa tới ngửa lui, lôi kéo tay của nàng xuyên qua phòng khách, bỏ Kim Giáp Đại Tướng Quân của mình vào chậu sứ làm đấu trường, con dế này hết sức cũng mãnh, vỗ cánh mơ hồ có gió, ánh vàng lấp lánh, răng nanh làm cho người ta nhìn mà sợ, trên đời không có bao nhiêu đối thủ, ngàn vàng khó cầu.
Triêu Mặc liếc nhìn Thần Quang, “Còn không mau cho Bổn cung xem bảo bối của ngươi.”
Thần Quang mỉm cười, mở ống tre ra, lạch cạch, từ bên trong có một vật nhỏ đầy bụi chui ra, lảo đảo mấy cái đụng phải cái mông của Kim Giáp Đại Tướng Quân, bị khí thế của đối phương làm chấn động, vèo bắn lên, hận không thể xuyên tường chạy trốn.
Triêu Mặc cảm thấy càng ngày càng thú vị, “Ngươi nhất định phải so với ta à, con này là dế gì, vừa xấu xí, còn không có gan, còn chưa bắt đầu tranh tài đã chạy.”
“Điện chạ có điều không biết, loại dế này tính tình cực đoan, dễ dàng bị giật mình, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng một khi nổi giận thì rất đáng sợ, chúng ta xem kỹ, đừng cho nó cắn đầu Kim Giáp Đại Tướng Quân xuống.”
“Thiệt hay giả?”
Hai người chọc Đại Tướng Quân của mình mấy cái, Kim Giáp tánh khí nảy, chỉ chốc lát hai mắt liền bốc lửa, mài răng nanh sèn soẹt hạy về phía nhóc đáng thương của Thần Quang.
Vật nhỏ kia trốn đông trốn tây, vừa không chú ý liền bị Kim Giáp cắn một cái, nếu không phải thân thủ linh hoạt, thân thể nhỏ nhắn, lần này nhất định là một chiêu trí mạng, chỉ thấy toàn thân vật nhỏ may mắn chạy trốn được đang phát run, phát ra thanh âm bén nhọn, hiện trường đã bắt đầu nghịch chuyển, Triêu Mặc trợn to hai mắt.
Kim Giáp vốn định thừa thắng truy kích, không ngờ đối phương tinh thần phấn chấn, nhảy lên cao tám trượng, trong nháy mắt nhảy lên lưng to lớn của nó, lần này Kim Giáp mới cảm thấy nguy hiểm, gào thét một tiếng, liều mạng chạy tán loạn, ý đồ bỏ rơi kẻ địch sau lưng, vẫn chưa tới bao lâu, chỉ thấy nanh vật nhỏ gắt gao cắm ở trên cổ, mặc cho nó lăn lộn, té ngã chổng vó, thắng bại đã không cần nói cũng biết.
Triêu Mặc vội vàng dùng gậy nhỏ tách hai con ra, đau lòng vạn phần nhìn Kim Giáp Đại Tướng Quân bị trọng thương, đây chính là bảo bối ngàn vàng khó cầu...
“Đa tạ, điện hạ.” Thần Quang giảo hoạt cười một tiếng.
Triêu Mặc cũng không phải thua cuộc không chung, nhưng dù sao cũng mất đi một Đại Tướng, chỉ thấy hắn hết sức không thôi nỡ thả Kim Giáp thua trần vào bụi cỏ, xoay người lại nói, “Được rồi, ngươi thắng.”
“Cho.”
“.....” Triêu Mặc nhìn nàng, mặt của nàng ửng đỏ, “Điện hạ, đây là quà nô tì tặng cho ngài.”
“Ngươi tặng Thanh Giáp cho ta, tại sao? Không sợ ta ham chơi mất chí?” Ly kỳ, người khác đều khuyên hắn buông tha trò chơi vô bổ của người giàu này, cả Diệu Đảm cũng vì vậy mà náo loạn không vui mấy lần, vì sao Quang nhi...
“Mọi việc có độ, sao có thể nói mất chí, chưa từng nghe nói điện hạ bởi vì đấu dế mà buông tha cái gì. Nếu không có độ, nô tì cảm thấy chuyện khá hơn nữa cũng trở nên đáng sợ.”
Triêu Mặc thoải mái cười một tiếng, không thể phủ nhận, nữ nhân này nói không sai, thật ra thì hắn không hề thích dế, nhưng làm Ngũ hoàng tử, hắn nhất định thích...
Diệu Đảm an tĩnh đứng rất lâu ở cửa ra vào, lúc Triêu Mặc chơi vui vẻ sợ nhất quấy rầy, nàng liền nín thở, muốn cho hắn niềm vui, lại thấy hắn kề đầu với Thính Tuyết, kích động chen chúc ở một đấu trường nhỏ xem cuộc chiến, thỉnh thoảng bèn nhìn nhau cười, thậm chí, hắn còn nắm tay Thính Tuyết... sao Triêu Mặc có thể như vậy chứ?
Thần Quang phát giác Diệu Đảm ở cửa, không biến sắc rút tay bị Triêu Mặc nắm về, hàm súc cười một tiếng, “Quận chúa tới khi nào, sao người làm vô lễ như vậy, cư nhiên không thông báo.”
Triêu Mặc quay đầu, chỉ kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức cười đi về phía nàng, giống như sự cợt nhã của mình vừa rồi không tồn tại, trong mắt chỉ có Diệu Đảm.
“Tẩu tẩu chớ nên trách tội, là Diệu Đảm không cho bọn họ thông báo. Thế nào, hôm nay Triêu Mặc thua?” Nàng nâng tay, vừa đúng tránh khỏi tay của Triêu Mặc, trong lòng mơ hồ không thoải mái.
Triêu Mặc sửng sốt.
Thần Quang rất có ánh mắt, nhìn liền hiểu tất cả, cũng không nói ra, “Là Thính Tuyết nhất thời bướng bỉnh, thắng hiểm mà thôi.”
Hai bên hời hợt hàn huyên mấy câu, Thần Quang rất có chừng mực lại rất tự nhiên mượn cơ hội đi ra ngoài phân phó người làm chiêu đãi Diệu Đảm, dụng ý của nàng vừa đúng khiến đôi nam nữ trẻ tuổi hiểu, rồi lại không đến nỗi lúng túng.
Có thể làm tất cả mà không lộ ra gì cả, lại khiến người thoải mái, không thể phủ nhận, đây là một nữ nhân thông minh, nhưng lại tuyệt đối không để cho ngươi cảm thấy nàng có nửa phần uy hiếp, giống như không đủ gây sợ.
Phái Thanh Liễu Thanh đồng đưa trà bánh đến, Thần Quang tự nhiên sẽ không ngu đến trở về nữa, nàng mang theo đầu bếp tốt nhất trong phủ, chạy tới thị trường giao dịch súc vật mua dê, không cần mập nhất non nhất, chỉ cần có sữa.
Ma ma bưng trà dạo bước ra từ cửa hông, nhìn bóng lưng Thính Tuyết thật sâu, ước chừng là mình cảnh giác quá độ, khoa trương lực phá họai của kẻ địch gấp mấy lần, thật ra nàng chỉ là một người vợ mười sáu tuổi vất vả trị gia mà thôi.
Diệu Đảm dùng khăn tay xoa xoa mắt hồng hồng, càng giống như một đóa hoa sen chịu đủ uất ức lại chọc người đau lòng, Triêu Mặc dù sao chỉ là nam nhân mới mười bốn tuổi, không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó nữ nhân, hắn chắp tay sau lưng, dứt khoát đứng sát nàng, “Được rồi, mỹ nhân, đừng giận, nàng xem Thính Tuyết rộng lượng cỡ nào.”
“Thính Tuyết Thính Tuyết, chàng chỉ biết rõ Thính Tuyết, chỉ vì chàng, ta đã chịu bao nhiêu khổ. Ta một lòng với chàng, chàng thì tốt rồi, thừa dịp ta không có ở đây, lôi lôi kéo kéo với nàng ấy, mắt của ta nhìn thấy hết, là chàng chủ động nắm người ta! Thế nào, cầm giữ không được rồi hả?”
“Ta... “ Phương diện khác hắn đều được, chỉ là không thể đối phó Diệu Đảm điềm đạm đáng yêu lại biết làm nũng.
Lúc đó hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, ước chừng là thói hư tật xấu của nam nhân, thấy Quang nhi xinh đẹp hơn trước, tính tình lại khiến người thích, liền không nhịn được... Quái, nàng vốn là nữ nhân của hắn, hắn muốn làm gì không được, sao Diệu Đảm lại tỏ bộ dạng hắn nuôi nữ nhân bậy ở ngoài?
“Được rồi, Diệu Nhi khóc nữa sẽ không đẹp, ta thích người nào nhất trong lòng nàng lại không rõ ràng sao? Chánh phi nương nương của ta, nếu như hiện tại đã bắt đầu ăn dấm của một tiểu thiếp, về sau làm sao thể hiện phong phạm chủ mẫu của nàng?” Hắn thân mật ôm chầm nàng, giọng nói khẽ trầm tĩnh, rất dễ nhận thấy, dung túng của một người đàn ông đối với nữ nhân cũng có hạn độ, thấy được phải biết dừng.
Diệu Đảm hiểu Triêu Mặc, cũng ý thức được hôm nay mình quả thật quá đáng, đã mất phong độ, liền nũng nịu nện ngực hắn một cái, khóc sụt sùi nhào vào trong ngực hắn.
“Triêu Mặc, chúng ta có thể thành thân sao?”
“Dĩ nhiên có thể, trừ phi nàng không muốn gả.”
“Vậy nếu như ta không gả, có phải chàng sẽ cho Thính Tuyết vị trí chánh phi hay không?”
“Tại sao lại nói đến nàng? Phiền nàng dùng người nào khác có thể so sánh với nàng hơn được không?”
“Vậy chàng nói ai có thể so sánh với ta?”
“Không ai.”
“Ghét, nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta, sau lưng lại trăng hoa, cho là ta không biết.”
“Ta là nam nhân, đại trượng phu không có tam thê tứ thiếp chẳng phải làm trò cười cho người ta, chỉ cần mỹ nhân của ta biết lòng của ta ở nơi nào là tốt rồi.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tấm màn mỏng rơi xuống trong phòng mập mờ, mấy tiếng rên rỉ của Diệu Đảm, Triêu Mặc ôm lấy nàng nằm xuống, đầu óc nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt tươi cười không chút kiêng kỵ của Quang nhi lúc đấu dế, môi đỏ mọng của Diệu Đảm đã đè lên, hắn tà tà cười một tiếng, hôn sâu hơn...
Khuyết đỉnh duy nhất của Diệu Nhi khả ái chính là mái tóc dài kiến thức ngắn, nhưng ghen tỵ lại tăng thêm niềm vui thú khuê phòng. Nàng không biết, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không lập Quang nhi làm chánh phi, bởi vì thân thể nàng không sạch sẽ, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho nàng sống ở bên cạnh đã là tấm lòng lớn lao.
Thần Quang mua dê trở về phủ không lâu lắm, trong phủ đã bắt đầu đốt đèn, nàng tắm rửa xong, thay quần áo sạch, thuận miệng hỏi Thanh Liễu, “Điện hạ dùng cơm chưa?”
“Đã dùng. Điện hạ vốn muốn chờ chủ tử ngài cùng dùng, ai ngờ chưa tới thời gian dùng cơm thì Quận chúa nũng nịu kia đã la hét đói, thật giống như rất mệt, giường cũng không xuống, điện hạ đã ăn chung với nàng ở trong phòng.” Thanh Liễu từ trước đến giờ nhanh mồm nhanh miệng, tỏ rõ thái độ bất bình giùm chủ tử.
Lòng của Thần Quang trầm xuống, nghe rồi chỉ cười, lại không dám cười quá, nữ nhân độ lượng là điển phạm làm người ta kính nể nhất thời đại này, nhưng đại độ quá mức, không có mùi lửa khói, thì sẽ sai lệch, cho nên nàng không khỏi chán nản, phát ra thở dài hơi nhỏ.
Phân phó Thanh Liễu Thanh Đồng tối nay không cần phục vụ nàng, ở lại phòng điện hạ chờ lệnh, đừng để điện hạ khát hoặc là đói bụng.
Thanh Đồng miễn cưỡng đáp, Thanh Liễu thiếu kiên nhẫn, lầu bầu, rốt cuộc ai là chủ ai là khách, hiện tại Diệu Đảm kia càng ngày càng không để Tuyết vương phi ở trong mắt!
Tuyết vương phi thật khờ, vốn đã lớn hơn điện hạ hai tuổi, còn không thừa dịp thanh xuân tạo ra một hai đứa con, tương lai tuổi già sức yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệu Đảm và điện hạ phu thê tình thâm.
Giờ khắc này, Thần Quang có thể xác định Thanh Liễu chỉ là nha đầu bình thường, mà Thanh Đồng... tạm không xác định.
Vào thời khắc nàng sống lại đã không còn tin hai người có thể một đời một thế, cũng nguyện ý vơ vét mỹ nhân khiến cho Triêu Mặc vui vẻ, chỉ là không ngờ tới quan hệ của Triêu Mặc và Diệu Đảm phát triển quá nhanh, nàng thậm chí còn chưa kịp dùng cần ngừa thai cho Triêu Mặc, chỉ mong bụng Diệu Đảm đừng quá may mắn.
Trái tim, hơi hơi mất mác, rồi lại chợt trong sáng, Triêu Mặc không tránh nàng, quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Diệu Đảm, vậy nói rõ cái gì? Hắn rốt cuộc dần dần coi nàng như người mình, Thần Quang hít một hơi thật sâu, cố gắng của mình cuối cùng không có phí công, đúng vậy, nàng cần hắn... Vạn phần cần, mỗi lần nhớ tới hình ảnh thân thể của mình bị cháy rụi nằm trong ngực phụ thân đại nhân, liền lã chã rơi lệ, tất cả bỏ ra đều đáng giá...