Nếu như không cách nào giải thích vì sao một nữ nhân đối xử tốt với ngươi lại không mưu cầu gì, như vậy có phải nàng yêu ngươi không?
Triêu Mặc chần chờ nhìn Quang nhi cẩn thận tỉ mỉ rửa chân cho hắn, thật ra thì cũng không phải không thể yêu nàng, nàng cơ khổ không chỗ nương tựa, đoán chừng cũng chưa từng thấy nam nhân có dáng dấp thế này, một buổi sáng tỉnh dậy, đối mặt trượng phu tôn quý xinh đẹp tuyệt trần, tiểu sinh mệnh hèn mọn như thế có thể nào không động lòng, không quấn chặt, cũng chỉ muốn hắn thương tiếc hơn chút, chú ý hơn chút. Nhớ tới tối qua mình chỉ lo tham vui, bỏ lại nàng đã vào nhà ba tháng, trong lòng mơ hồ áy náy, liền chậm rãi kéo tay của nàng.
“Quang nhi...”
“Điện hạ, đừng quên người đáp ứng nô tì sẽ đi học.”
“Ừ.” Trong lòng có thẹn, liền đáp ứng sảng khoái.
Kể từ khi Quang nhi vào cửa, mặc dù thân thể không sạch sẽ, nhưng nhân phẩm quả thật không xấu, thậm chí đáng giá kính trọng, nàng chịu mệt nhọc, cả mùa đông đều ấm giường cho hắn, mỗi ngày rửa chân xoa bóp cho hắn, thậm chí còn tha thứ đại độ đối đãi nha đầu xinh đẹp trong phủ, cách mỗi hai ba tháng liền phát ít đồ trang sức vải vóc cho họ, ngay cả cái nhìn của ma ma đối với nàng cũng kịch liệt thay đổi.
Tỉ mỉ với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống thế này, cũng chỉ có Quang nhi mới nghĩ chu đáo như thế, hiện tại thì tốt rồi, trong phủ có một nữ nhân thế này quản gia cũng không tồi, chỉ cần nàng vĩnh viễn đại độ khéo hiểu lòng người, Triêu Mặc tự nói với mình coi như có ngày tay cầm long quyền cũng sẽ không giết nàng, thậm chí sẽ phong nàng thành Bảo Lâm hoặc Tiệp Dư, đây đã là tấm lòng lớn nhất của một đế vương rồi.
Nhưng hắn không hề ngờ rằng có một ngày mình sẽ điên cuồng vì sự độ lượng của nàng...
Quang nhi thuở nhỏ bần hàn, nhưng phụ thân là lão sư dạy học, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lại cũng hơi thông cầm kỳ thư họa.
Điều này làm cho Triêu Mặc cảm thấy cuộc sống lại thêm thú vị. Nguyên bổn chỉ muốn ứng phó nàng, giả bộ đi học, ai ngờ nàng thật đáng yêu, cũng cầm một quyển sách, ngồi ở bên cạnh hắn, gặp phải chữ liền không hiểu hỏi hắn, câu không hiểu cũng hỏi hắn, một bài văn bình thường, nàng lại không hiểu đến hai phần ba, sau đó tựu như tiểu đồng học giỏi, quấn lấy hắn bảo giảng giải, lúc hăng hái cao cũng sẽ phát biểu chút ý kiến của mình, những ý kiến này lại khiến hắn thích thú vô cùng.
Những bài văn vốn đã xem nát, mỗi lần thảo luận cùng với nàng, đều sẽ có thu hoạch mới, việc này hoặc nhiều hoặc ít áp chế táo bạo và tự phụ trong thời kỳ niên thiếu của nam nhân, khiến lòng của hắn trầm ổn kín kẽ hơn trước.
Thậm chí đã phát triển đến mỗi ngày không nắm tay của nàng vào thư phòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Quang nhi chơi cờ vây không tốt, cờ ngũ quân lại rất là tuyệt diệu, đây là trò chơi từ bé hắn đã chơi chán, hiện tại kỳ địch thủ, lại bị nâng lên đấu chí, mỗi khi chơi đều giết hết sức thảm thiết, hai bên tổn hại, hai người chắp tay nhau, đa tạ, đa tạ.
Chỉ là không biết sao, gần đây nữ nhân luôn luôn thuận theo ý mình này lại cố chấp kiên trì một chuyện, thay đổi thói quen ăn uống của hắn. Ăn nhiều cần thái, hắn cũng không ngại, chỉ là tại sao còn muốn cho hắn uống sữa dê, tuy nói sữa dê kia đã được nàng chưng lại bỏ thêm mật ong, nhưng mùi vị thật sự không ngon.
Nàng lại lý lẽ hùng hồn, còn lấy ra một quyển sách thuốc dính bụi bậm ở trong góc: sữa dê ngọt ấm không độc, nhuận tim phổi, bổ phổi thông thận, lại có thể kiện xương cốt. Lời thề son sắt nói phụ thân đại nhân của nàng chính là dựa vào cái này mà nuôi tất cả đệ tử cao lớn mạnh khỏe.
Chung sống với nàng thật vui vẻ, không đành lòng khiến nàng thất vọng, Triêu Mặc liền làm theo, ước chừng là phương pháp này thật có hiệu quả, thân thể hắn đã nhanh chóng cao lớn hơn, nửa năm trôi qua Triêu Mặc đã cao hơn Thần Quang nửa cái đầu, người cũng cứng cáp không ít, mỗi khi hoan ái, Diệu Đảm đều thẹn thùng vuốt toàn thân hắn, nói hắn biến thành một nam nhân thật.
Trong thời gian này Diệu Đảm lại náo loạn giận dỗi một lần, nguyên nhân là như vậy, ngày đó hắn cùng với Thần Quang tranh luận về đạo trị quốc của một vị cổ nhân, Quang nhi kiên trì làm dân giàu nước mạnh, hắn cũng đồng ý, nhưng càng kiên trì mở rộng quốc thổ. Quang nhi uyển chuyển biểu đạt coi như hắn thành công cũng không phải là chuyện đáng cao hứng, bởi vì việc này dùng xương trắng chồng chất để đổi lấy, nam nhân có lúc không nên chỉ đánh đánh giết giết, dân giàu nước mạnh mới là căn bản.
Thông minh như hắn, tự nhiên biết lời Quang nhi nói không phải không có ý, nhưng miệng lưỡi lại không muốn bại bởi một nữ nhân, liền xảo trá lý luận cùng với nàng, lúc tranh luận kịch liệt nhất thời nổi hứng, lại ấm đầu cúi người tiến lên ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của nàng, nhất thời mùi hương thoang thoảng vào phổi, không thể tưởng tượng nổi, tư vị trong đó chỉ có chính hắn sáng tỏ, thành thân đến nay, đây là hành động thân mật nhất hắn làm với Quang nhi, Quang nhi sửng sốt, ước chừng là xấu hổ nhưng lại không dám cự tuyệt, chờ hắn phát hiện có cái gì không đúng thì Diệu Đảm đã đứng ở bên ngoài đình, mắt đỏ, nghiêng đầu liền đi, lại đánh vỡ bình dấm chua rồi.
Nữ nhân luôn bắt người ta dụ dỗ thật là không thú vị, sao nàng lại không học được độ lượng động lòng người như Quang nhi. Triêu Mặc muốn giết tính xấu của nàng, liền không để ý tới nàng, khi đó hắn không muốn thừa nhận, sâu trong nội tâm càng tham luyến môi thơm ngon của Quang nhi, không muốn rời đi.
Hắn muốn lôi kéo nàng làm chuyện càng quá phận, chỉ là Quang nhi rất giảo hoạt trượt ra, đáng tiếc đã sớm không phải đối thủ của hắn - người đã cao lớn rất nhiều, hắn nhất thời cũng không cố kỵ thân thể nàng có sạch sẽ hay không, trong đầu chỉ có một thanh âm đang gọi ồn dào, muốn thử cảm giác thân thể của nàng, tựa như đối với Diệu Đảm...
Hắn không phải người trầm mê tửu sắc, trừ Diệu Đảm cũng không còn hứng thú đụng nữ nhân khác, chỉ là giờ khắc này hắn có chút xung động.
Quang nhi khe khẽ đẩy hắn, cười nói, “Một ngày vợ chồng trăm ngày cũng vậy, điện hạ là một người trọng tình trọng nghĩa, chớ để bởi vì nhỏ mất lớn, nô tì là người hèn mọn, không dám mê hoặc điện hạ, từ đó bỏ lỡ Quận chúa.”
Bị nàng nói trúng, Triêu Mặc rốt cuộc là người tự chủ cực mạnh, Quang nhi tốt với hắn như vậy, hắn không thể uất ức nàng, khiến nàng - thân thế không tốt lại rơi vào danh tiếng xấu tranh thủ tình cảm với Quận chúa, liền chậm rãi buông tay ra, bởi vì nàng mà đứng dậy.
Đại hội săn thú mỗi năm một lần của hoàng tộc từ từ mở ra, người người đều lấy La Trường Khanh - thần xạ thủ đệ nhất thiên hạ mà vẻ vang.
Tài bắn cung của La Trường Khanh xác thực danh bất hư truyền, Thần Quang đã biết, điểm này cũng không phủ nhận.
Khoảng cách xa năm trượng, xa đến nàng cơ hồ không nhìn rõ dung nhan của thiếu niên, chỉ nhớ mang máng cặp mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng kia, cả vùng đất hoàn toàn an tĩnh, chỉ có tên xẹt cực nhanh, tim khẽ đau nhói, thậm chí chưa cảm thụ quá nhiều, thân thể mỏng manh của nàng đã bị xuyên thấu, cái chết rất an tĩnh.
Đại hội liên tiếp cử hành ba ngày, trước một ngày Diệu Đảm đã chạy tới Mặc vương phủ, ở chung với Triêu Mặc, náo loạn một hồi, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được thiếu niên như ngọc, khi cười khóe miệng thiếu niên hơi vểnh, lông mi thật dài, hình dáng đơn giản kiên nghị, không khỏi khiến nàng nhớ mong ngày đêm, rốt cuộc xệ mặt xuống tới cửa nói xin lỗi.
Biết sai liền sửa còn là một cô gái tốt, Triêu Mặc ôm nàng nói, “Lần sau còn ghen hay không?”
“Ghen, cả đời đều ghen. Ta thà tặng cho chàng hai nha đầu xinh đẹp thông phòng, cũng không muốn chàng đụng Thính Tuyết!”
“Tại sao?”
“Ta chán ghét chàng cười với nó như thế.”
“Cười kiểu gì, cười lên không phải đều giống nhau sao, tiểu nữ nhân!”
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người trẻ tuổi chàng chàng thiếp thiếp, ma sát ra lửa mạnh, liền nằm xuống giường êm, Diệu Đảm cười khanh khách, kêu nhột.
Thần Quang thân phận thấp kém, tự nhiên không có tư cách tham gia đại hội săn thú, nhưng sửa sang lại bọc hành lý thay trượng phu vẫn cần thiết. Bưng sữa dê nàng vừa nấu vào, vừa muốn nhắc nhở hắn uống đúng lúc, không cẩn thận thấy một màn trên giường, may là đã có chuẩn bị tâm tư, ban ngày nhìn thấy hình ảnh như vậy vẫn đỏ mặt, vội vàng để sữa dê xuống, nói xin lỗi chạy đi.
Triêu Mặc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy không có thú vị 11như vừa rồi, nói không ra quái dị, nhìn qua phương hướng Quang nhi biến mất, nàng có mất hứng hay không, không, nàng không dám! Như vậy chính là cao hứng? Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy hơi tức giận.
Diệu Đảm cũng tức giận ngồi dậy, kéo cánh tay hắn, “Triêu Mặc, đi, chơi với ta, chúng ta vừa vặn cùng đi đại hội săn thú, ở chỗ này luôn thấy nàng, khuôn mặt tươi cười, giả tình giả vờ đấy!”
“Nói nhăng gì đó.” Triêu Mặc nhăn nhăn không để lại dấu vệt, đứng dậy mặc quần áo.
Diệu Đảm nện xuống bả vai hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn cũng mặc quần áo theo.
Nếu như không cách nào giải thích vì sao một nữ nhân đối xử tốt với ngươi lại không mưu cầu gì, như vậy có phải nàng yêu ngươi không?
Triêu Mặc chần chờ nhìn Quang nhi cẩn thận tỉ mỉ rửa chân cho hắn, thật ra thì cũng không phải không thể yêu nàng, nàng cơ khổ không chỗ nương tựa, đoán chừng cũng chưa từng thấy nam nhân có dáng dấp thế này, một buổi sáng tỉnh dậy, đối mặt trượng phu tôn quý xinh đẹp tuyệt trần, tiểu sinh mệnh hèn mọn như thế có thể nào không động lòng, không quấn chặt, cũng chỉ muốn hắn thương tiếc hơn chút, chú ý hơn chút. Nhớ tới tối qua mình chỉ lo tham vui, bỏ lại nàng đã vào nhà ba tháng, trong lòng mơ hồ áy náy, liền chậm rãi kéo tay của nàng.
“Quang nhi...”
“Điện hạ, đừng quên người đáp ứng nô tì sẽ đi học.”
“Ừ.” Trong lòng có thẹn, liền đáp ứng sảng khoái.
Kể từ khi Quang nhi vào cửa, mặc dù thân thể không sạch sẽ, nhưng nhân phẩm quả thật không xấu, thậm chí đáng giá kính trọng, nàng chịu mệt nhọc, cả mùa đông đều ấm giường cho hắn, mỗi ngày rửa chân xoa bóp cho hắn, thậm chí còn tha thứ đại độ đối đãi nha đầu xinh đẹp trong phủ, cách mỗi hai ba tháng liền phát ít đồ trang sức vải vóc cho họ, ngay cả cái nhìn của ma ma đối với nàng cũng kịch liệt thay đổi.
Tỉ mỉ với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống thế này, cũng chỉ có Quang nhi mới nghĩ chu đáo như thế, hiện tại thì tốt rồi, trong phủ có một nữ nhân thế này quản gia cũng không tồi, chỉ cần nàng vĩnh viễn đại độ khéo hiểu lòng người, Triêu Mặc tự nói với mình coi như có ngày tay cầm long quyền cũng sẽ không giết nàng, thậm chí sẽ phong nàng thành Bảo Lâm hoặc Tiệp Dư, đây đã là tấm lòng lớn nhất của một đế vương rồi.
Nhưng hắn không hề ngờ rằng có một ngày mình sẽ điên cuồng vì sự độ lượng của nàng...
Quang nhi thuở nhỏ bần hàn, nhưng phụ thân là lão sư dạy học, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lại cũng hơi thông cầm kỳ thư họa.
Điều này làm cho Triêu Mặc cảm thấy cuộc sống lại thêm thú vị. Nguyên bổn chỉ muốn ứng phó nàng, giả bộ đi học, ai ngờ nàng thật đáng yêu, cũng cầm một quyển sách, ngồi ở bên cạnh hắn, gặp phải chữ liền không hiểu hỏi hắn, câu không hiểu cũng hỏi hắn, một bài văn bình thường, nàng lại không hiểu đến hai phần ba, sau đó tựu như tiểu đồng học giỏi, quấn lấy hắn bảo giảng giải, lúc hăng hái cao cũng sẽ phát biểu chút ý kiến của mình, những ý kiến này lại khiến hắn thích thú vô cùng.
Những bài văn vốn đã xem nát, mỗi lần thảo luận cùng với nàng, đều sẽ có thu hoạch mới, việc này hoặc nhiều hoặc ít áp chế táo bạo và tự phụ trong thời kỳ niên thiếu của nam nhân, khiến lòng của hắn trầm ổn kín kẽ hơn trước.
Thậm chí đã phát triển đến mỗi ngày không nắm tay của nàng vào thư phòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Quang nhi chơi cờ vây không tốt, cờ ngũ quân lại rất là tuyệt diệu, đây là trò chơi từ bé hắn đã chơi chán, hiện tại kỳ địch thủ, lại bị nâng lên đấu chí, mỗi khi chơi đều giết hết sức thảm thiết, hai bên tổn hại, hai người chắp tay nhau, đa tạ, đa tạ.
Chỉ là không biết sao, gần đây nữ nhân luôn luôn thuận theo ý mình này lại cố chấp kiên trì một chuyện, thay đổi thói quen ăn uống của hắn. Ăn nhiều cần thái, hắn cũng không ngại, chỉ là tại sao còn muốn cho hắn uống sữa dê, tuy nói sữa dê kia đã được nàng chưng lại bỏ thêm mật ong, nhưng mùi vị thật sự không ngon.
Nàng lại lý lẽ hùng hồn, còn lấy ra một quyển sách thuốc dính bụi bậm ở trong góc: sữa dê ngọt ấm không độc, nhuận tim phổi, bổ phổi thông thận, lại có thể kiện xương cốt. Lời thề son sắt nói phụ thân đại nhân của nàng chính là dựa vào cái này mà nuôi tất cả đệ tử cao lớn mạnh khỏe.
Chung sống với nàng thật vui vẻ, không đành lòng khiến nàng thất vọng, Triêu Mặc liền làm theo, ước chừng là phương pháp này thật có hiệu quả, thân thể hắn đã nhanh chóng cao lớn hơn, nửa năm trôi qua Triêu Mặc đã cao hơn Thần Quang nửa cái đầu, người cũng cứng cáp không ít, mỗi khi hoan ái, Diệu Đảm đều thẹn thùng vuốt toàn thân hắn, nói hắn biến thành một nam nhân thật.
Trong thời gian này Diệu Đảm lại náo loạn giận dỗi một lần, nguyên nhân là như vậy, ngày đó hắn cùng với Thần Quang tranh luận về đạo trị quốc của một vị cổ nhân, Quang nhi kiên trì làm dân giàu nước mạnh, hắn cũng đồng ý, nhưng càng kiên trì mở rộng quốc thổ. Quang nhi uyển chuyển biểu đạt coi như hắn thành công cũng không phải là chuyện đáng cao hứng, bởi vì việc này dùng xương trắng chồng chất để đổi lấy, nam nhân có lúc không nên chỉ đánh đánh giết giết, dân giàu nước mạnh mới là căn bản.
Thông minh như hắn, tự nhiên biết lời Quang nhi nói không phải không có ý, nhưng miệng lưỡi lại không muốn bại bởi một nữ nhân, liền xảo trá lý luận cùng với nàng, lúc tranh luận kịch liệt nhất thời nổi hứng, lại ấm đầu cúi người tiến lên ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của nàng, nhất thời mùi hương thoang thoảng vào phổi, không thể tưởng tượng nổi, tư vị trong đó chỉ có chính hắn sáng tỏ, thành thân đến nay, đây là hành động thân mật nhất hắn làm với Quang nhi, Quang nhi sửng sốt, ước chừng là xấu hổ nhưng lại không dám cự tuyệt, chờ hắn phát hiện có cái gì không đúng thì Diệu Đảm đã đứng ở bên ngoài đình, mắt đỏ, nghiêng đầu liền đi, lại đánh vỡ bình dấm chua rồi.
Nữ nhân luôn bắt người ta dụ dỗ thật là không thú vị, sao nàng lại không học được độ lượng động lòng người như Quang nhi. Triêu Mặc muốn giết tính xấu của nàng, liền không để ý tới nàng, khi đó hắn không muốn thừa nhận, sâu trong nội tâm càng tham luyến môi thơm ngon của Quang nhi, không muốn rời đi.
Hắn muốn lôi kéo nàng làm chuyện càng quá phận, chỉ là Quang nhi rất giảo hoạt trượt ra, đáng tiếc đã sớm không phải đối thủ của hắn - người đã cao lớn rất nhiều, hắn nhất thời cũng không cố kỵ thân thể nàng có sạch sẽ hay không, trong đầu chỉ có một thanh âm đang gọi ồn dào, muốn thử cảm giác thân thể của nàng, tựa như đối với Diệu Đảm...
Hắn không phải người trầm mê tửu sắc, trừ Diệu Đảm cũng không còn hứng thú đụng nữ nhân khác, chỉ là giờ khắc này hắn có chút xung động.
Quang nhi khe khẽ đẩy hắn, cười nói, “Một ngày vợ chồng trăm ngày cũng vậy, điện hạ là một người trọng tình trọng nghĩa, chớ để bởi vì nhỏ mất lớn, nô tì là người hèn mọn, không dám mê hoặc điện hạ, từ đó bỏ lỡ Quận chúa.”
Bị nàng nói trúng, Triêu Mặc rốt cuộc là người tự chủ cực mạnh, Quang nhi tốt với hắn như vậy, hắn không thể uất ức nàng, khiến nàng - thân thế không tốt lại rơi vào danh tiếng xấu tranh thủ tình cảm với Quận chúa, liền chậm rãi buông tay ra, bởi vì nàng mà đứng dậy.
Đại hội săn thú mỗi năm một lần của hoàng tộc từ từ mở ra, người người đều lấy La Trường Khanh - thần xạ thủ đệ nhất thiên hạ mà vẻ vang.
Tài bắn cung của La Trường Khanh xác thực danh bất hư truyền, Thần Quang đã biết, điểm này cũng không phủ nhận.
Khoảng cách xa năm trượng, xa đến nàng cơ hồ không nhìn rõ dung nhan của thiếu niên, chỉ nhớ mang máng cặp mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng kia, cả vùng đất hoàn toàn an tĩnh, chỉ có tên xẹt cực nhanh, tim khẽ đau nhói, thậm chí chưa cảm thụ quá nhiều, thân thể mỏng manh của nàng đã bị xuyên thấu, cái chết rất an tĩnh.
Đại hội liên tiếp cử hành ba ngày, trước một ngày Diệu Đảm đã chạy tới Mặc vương phủ, ở chung với Triêu Mặc, náo loạn một hồi, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được thiếu niên như ngọc, khi cười khóe miệng thiếu niên hơi vểnh, lông mi thật dài, hình dáng đơn giản kiên nghị, không khỏi khiến nàng nhớ mong ngày đêm, rốt cuộc xệ mặt xuống tới cửa nói xin lỗi.
Biết sai liền sửa còn là một cô gái tốt, Triêu Mặc ôm nàng nói, “Lần sau còn ghen hay không?”
“Ghen, cả đời đều ghen. Ta thà tặng cho chàng hai nha đầu xinh đẹp thông phòng, cũng không muốn chàng đụng Thính Tuyết!”
“Tại sao?”
“Ta chán ghét chàng cười với nó như thế.”
“Cười kiểu gì, cười lên không phải đều giống nhau sao, tiểu nữ nhân!”
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người trẻ tuổi chàng chàng thiếp thiếp, ma sát ra lửa mạnh, liền nằm xuống giường êm, Diệu Đảm cười khanh khách, kêu nhột.
Thần Quang thân phận thấp kém, tự nhiên không có tư cách tham gia đại hội săn thú, nhưng sửa sang lại bọc hành lý thay trượng phu vẫn cần thiết. Bưng sữa dê nàng vừa nấu vào, vừa muốn nhắc nhở hắn uống đúng lúc, không cẩn thận thấy một màn trên giường, may là đã có chuẩn bị tâm tư, ban ngày nhìn thấy hình ảnh như vậy vẫn đỏ mặt, vội vàng để sữa dê xuống, nói xin lỗi chạy đi.
Triêu Mặc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy không có thú vị như vừa rồi, nói không ra quái dị, nhìn qua phương hướng Quang nhi biến mất, nàng có mất hứng hay không, không, nàng không dám! Như vậy chính là cao hứng? Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy hơi tức giận.
Diệu Đảm cũng tức giận ngồi dậy, kéo cánh tay hắn, “Triêu Mặc, đi, chơi với ta, chúng ta vừa vặn cùng đi đại hội săn thú, ở chỗ này luôn thấy nàng, khuôn mặt tươi cười, giả tình giả vờ đấy!”
“Nói nhăng gì đó.” Triêu Mặc nhăn nhăn không để lại dấu vệt, đứng dậy mặc quần áo.
Diệu Đảm nện xuống bả vai hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn cũng mặc quần áo theo.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nếu như không cách nào giải thích vì sao một nữ nhân đối xử tốt với ngươi lại không mưu cầu gì, như vậy có phải nàng yêu ngươi không?
Triêu Mặc chần chờ nhìn Quang nhi cẩn thận tỉ mỉ rửa chân cho hắn, thật ra thì cũng không phải không thể yêu nàng, nàng cơ khổ không chỗ nương tựa, đoán chừng cũng chưa từng thấy nam nhân có dáng dấp thế này, một buổi sáng tỉnh dậy, đối mặt trượng phu tôn quý xinh đẹp tuyệt trần, tiểu sinh mệnh hèn mọn như thế có thể nào không động lòng, không quấn chặt, cũng chỉ muốn hắn thương tiếc hơn chút, chú ý hơn chút. Nhớ tới tối qua mình chỉ lo tham vui, bỏ lại nàng đã vào nhà ba tháng, trong lòng mơ hồ áy náy, liền chậm rãi kéo tay của nàng.
“Quang nhi...”
“Điện hạ, đừng quên người đáp ứng nô tì sẽ đi học.”
“Ừ.” Trong lòng có thẹn, liền đáp ứng sảng khoái.
Kể từ khi Quang nhi vào cửa, mặc dù thân thể không sạch sẽ, nhưng nhân phẩm quả thật không xấu, thậm chí đáng giá kính trọng, nàng chịu mệt nhọc, cả mùa đông đều ấm giường cho hắn, mỗi ngày rửa chân xoa bóp cho hắn, thậm chí còn tha thứ đại độ đối đãi nha đầu xinh đẹp trong phủ, cách mỗi hai ba tháng liền phát ít đồ trang sức vải vóc cho họ, ngay cả cái nhìn của ma ma đối với nàng cũng kịch liệt thay đổi.
Tỉ mỉ với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống thế này, cũng chỉ có Quang nhi mới nghĩ chu đáo như thế, hiện tại thì tốt rồi, trong phủ có một nữ nhân thế này quản gia cũng không tồi, chỉ cần nàng vĩnh viễn đại độ khéo hiểu lòng người, Triêu Mặc tự nói với mình coi như có ngày tay cầm long quyền cũng sẽ không giết nàng, thậm chí sẽ phong nàng thành Bảo Lâm hoặc Tiệp Dư, đây đã là tấm lòng lớn nhất của một đế vương rồi.
Nhưng hắn không hề ngờ rằng có một ngày mình sẽ điên cuồng vì sự độ lượng của nàng...
Quang nhi thuở nhỏ bần hàn, nhưng phụ thân là lão sư dạy học, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lại cũng hơi thông cầm kỳ thư họa.
Điều này làm cho Triêu Mặc cảm thấy cuộc sống lại thêm thú vị. Nguyên bổn chỉ muốn ứng phó nàng, giả bộ đi học, ai ngờ nàng thật đáng yêu, cũng cầm một quyển sách, ngồi ở bên cạnh hắn, gặp phải chữ liền không hiểu hỏi hắn, câu không hiểu cũng hỏi hắn, một bài văn bình thường, nàng lại không hiểu đến hai phần ba, sau đó tựu như tiểu đồng học giỏi, quấn lấy hắn bảo giảng giải, lúc hăng hái cao cũng sẽ phát biểu chút ý kiến của mình, những ý kiến này lại khiến hắn thích thú vô cùng.
Những bài văn vốn đã xem nát, mỗi lần thảo luận cùng với nàng, đều sẽ có thu hoạch mới, việc này hoặc nhiều hoặc ít áp chế táo bạo và tự phụ trong thời kỳ niên thiếu của nam nhân, khiến lòng của hắn trầm ổn kín kẽ hơn trước.
Thậm chí đã phát triển đến mỗi ngày không nắm tay của nàng vào thư phòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Quang nhi chơi cờ vây không tốt, cờ ngũ quân lại rất là tuyệt diệu, đây là trò chơi từ bé hắn đã chơi chán, hiện tại kỳ địch thủ, lại bị nâng lên đấu chí, mỗi khi chơi đều giết hết sức thảm thiết, hai bên tổn hại, hai người chắp tay nhau, đa tạ, đa tạ.
Chỉ là không biết sao, gần đây nữ nhân luôn luôn thuận theo ý mình này lại cố chấp kiên trì một chuyện, thay đổi thói quen ăn uống của hắn. Ăn nhiều cần thái, hắn cũng không ngại, chỉ là tại sao còn muốn cho hắn uống sữa dê, tuy nói sữa dê kia đã được nàng chưng lại bỏ thêm mật ong, nhưng mùi vị thật sự không ngon.
Nàng lại lý lẽ hùng hồn, còn lấy ra một quyển sách thuốc dính bụi bậm ở trong góc: sữa dê ngọt ấm không độc, nhuận tim phổi, bổ phổi thông thận, lại có thể kiện xương cốt. Lời thề son sắt nói phụ thân đại nhân của nàng chính là dựa vào cái này mà nuôi tất cả đệ tử cao lớn mạnh khỏe.
Chung sống với nàng thật vui vẻ, không đành lòng khiến nàng thất vọng, Triêu Mặc liền làm theo, ước chừng là phương pháp này thật có hiệu quả, thân thể hắn đã nhanh chóng cao lớn hơn, nửa năm trôi qua Triêu Mặc đã cao hơn Thần Quang nửa cái đầu, người cũng cứng cáp không ít, mỗi khi hoan ái, Diệu Đảm đều thẹn thùng vuốt toàn thân hắn, nói hắn biến thành một nam nhân thật.
Trong thời gian này Diệu Đảm lại náo loạn giận dỗi một lần, nguyên nhân là như vậy, ngày đó hắn cùng với Thần Quang tranh luận về đạo trị quốc của một vị cổ nhân, Quang nhi kiên trì làm dân giàu nước mạnh, hắn cũng đồng ý, nhưng càng kiên trì mở rộng quốc thổ. Quang nhi uyển chuyển biểu đạt coi như hắn thành công cũng không phải là chuyện đáng cao hứng, bởi vì việc này dùng xương trắng chồng chất để đổi lấy, nam nhân có lúc không nên chỉ đánh đánh giết giết, dân giàu nước mạnh mới là căn bản.
Thông minh như hắn, tự nhiên biết lời Quang nhi nói không phải không có ý, nhưng miệng lưỡi lại không muốn bại bởi một nữ nhân, liền xảo trá lý luận cùng với nàng, lúc tranh luận kịch liệt nhất thời nổi hứng, lại ấm đầu cúi người tiến lên ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của nàng, nhất thời mùi hương thoang thoảng vào phổi, không thể tưởng tượng nổi, tư vị trong đó chỉ có chính hắn sáng tỏ, thành thân đến nay, đây là hành động thân mật nhất hắn làm với Quang nhi, Quang nhi sửng sốt, ước chừng là xấu hổ nhưng lại không dám cự tuyệt, chờ hắn phát hiện có cái gì không đúng thì Diệu Đảm đã đứng ở bên ngoài đình, mắt đỏ, nghiêng đầu liền đi, lại đánh vỡ bình dấm chua rồi.
Nữ nhân luôn bắt người ta dụ dỗ thật là không thú vị, sao nàng lại không học được độ lượng động lòng người như Quang nhi. Triêu Mặc muốn giết tính xấu của nàng, liền không để ý tới nàng, khi đó hắn không muốn thừa nhận, sâu trong nội tâm càng tham luyến môi thơm ngon của Quang nhi, không muốn rời đi.
Hắn muốn lôi kéo nàng làm chuyện càng quá phận, chỉ là Quang nhi rất giảo hoạt trượt ra, đáng tiếc đã sớm không phải đối thủ của hắn - người đã cao lớn rất nhiều, hắn nhất thời cũng không cố kỵ thân thể nàng có sạch sẽ hay không, trong đầu chỉ có một thanh âm đang gọi ồn dào, muốn thử cảm giác thân thể của nàng, tựa như đối với Diệu Đảm...
Hắn không phải người trầm mê tửu sắc, trừ Diệu Đảm cũng không còn hứng thú đụng nữ nhân khác, chỉ là giờ khắc này hắn có chút xung động.
Quang nhi khe khẽ đẩy hắn, cười nói, “Một ngày vợ chồng trăm ngày cũng vậy, điện hạ là một người trọng tình trọng nghĩa, chớ để bởi vì nhỏ mất lớn, nô tì là người hèn mọn, không dám mê hoặc điện hạ, từ đó bỏ lỡ Quận chúa.”
Bị nàng nói trúng, Triêu Mặc rốt cuộc là người tự chủ cực mạnh, Quang nhi tốt với hắn như vậy, hắn không thể uất ức nàng, khiến nàng - thân thế không tốt lại rơi vào danh tiếng xấu tranh thủ tình cảm với Quận chúa, liền chậm rãi buông tay ra, bởi vì nàng mà đứng dậy.
Đại hội săn thú mỗi năm một lần của hoàng tộc từ từ mở ra, người người đều lấy La Trường Khanh - thần xạ thủ đệ nhất thiên hạ mà vẻ vang.
Tài bắn cung của La Trường Khanh xác thực danh bất hư truyền, Thần Quang đã biết, điểm này cũng không phủ nhận.
Khoảng cách xa năm trượng, xa đến nàng cơ hồ không nhìn rõ dung nhan của thiếu niên, chỉ nhớ mang máng cặp mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng kia, cả vùng đất hoàn toàn an tĩnh, chỉ có tên xẹt cực nhanh, tim khẽ đau nhói, thậm chí chưa cảm thụ quá nhiều, thân thể mỏng manh của nàng đã bị xuyên thấu, cái chết rất an tĩnh.
Đại hội liên tiếp cử hành ba ngày, trước một ngày Diệu Đảm đã chạy tới Mặc vương phủ, ở chung với Triêu Mặc, náo loạn một hồi, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được thiếu niên như ngọc, khi cười khóe miệng thiếu niên hơi vểnh, lông mi thật dài, hình dáng đơn giản kiên nghị, không khỏi khiến nàng nhớ mong ngày đêm, rốt cuộc xệ mặt xuống tới cửa nói xin lỗi.
Biết sai liền sửa còn là một cô gái tốt, Triêu Mặc ôm nàng nói, “Lần sau còn ghen hay không?”
“Ghen, cả đời đều ghen. Ta thà tặng cho chàng hai nha đầu xinh đẹp thông phòng, cũng không muốn chàng đụng Thính Tuyết!”
“Tại sao?”
“Ta chán ghét chàng cười với nó như thế.”
“Cười kiểu gì, cười lên không phải đều giống nhau sao, tiểu nữ nhân!”
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người trẻ tuổi chàng chàng thiếp thiếp, ma sát ra lửa mạnh, liền nằm xuống giường êm, Diệu Đảm cười khanh khách, kêu nhột.
Thần Quang thân phận thấp kém, tự nhiên không có tư cách tham gia đại hội săn thú, nhưng sửa sang lại bọc hành lý thay trượng phu vẫn cần thiết. Bưng sữa dê nàng vừa nấu vào, vừa muốn nhắc nhở hắn uống đúng lúc, không cẩn thận thấy một màn trên giường, may là đã có chuẩn bị tâm tư, ban ngày nhìn thấy hình ảnh như vậy vẫn đỏ mặt, vội vàng để sữa dê xuống, nói xin lỗi chạy đi.
Triêu Mặc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy không có thú vị 11như vừa rồi, nói không ra quái dị, nhìn qua phương hướng Quang nhi biến mất, nàng có mất hứng hay không, không, nàng không dám! Như vậy chính là cao hứng? Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy hơi tức giận.
Diệu Đảm cũng tức giận ngồi dậy, kéo cánh tay hắn, “Triêu Mặc, đi, chơi với ta, chúng ta vừa vặn cùng đi đại hội săn thú, ở chỗ này luôn thấy nàng, khuôn mặt tươi cười, giả tình giả vờ đấy!”
“Nói nhăng gì đó.” Triêu Mặc nhăn nhăn không để lại dấu vệt, đứng dậy mặc quần áo.
Diệu Đảm nện xuống bả vai hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn cũng mặc quần áo theo.