"Nếu ngươi đã tỉnh rồi, vậy ngươi có thể đi..."
"Hả?"
Trước câu nói thản nhiên như không của Hikari, cả Yami lẫn Kiriha đều bất giác kêu lên ngạc nhiên.
"Còn hả cái gì nữa? Ta vẫn chưa bắt ngươi chịu trách nhiệm cho thương thế của chúng ta, thậm chí còn tốt bụng chăm sóc cho ngươi hai ngày qua nữa đấy, giờ thì dường như tình trạng của ngươi không có gì đáng ngại, có thể rời đi được rồi.
Thật sự thì nơi này của ta không có khả năng nuôi thêm ngươi đâu..."
Yami trầm mặc, hắn không nhớ trước khi hắn tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì, những gì hắn biết chỉ gói gọn trong lời nói của hai cô gái này.
Tuy là vậy, người ta đã hạ lệnh trục khách, tiếp tục mặt dày ở lại thì chẳng khác gì loại người chẳng biết xấu hổ.
"Vậy thì, cảm ơn vì đã chăm sóc ta hai ngày qua, tạm biệt.
Nếu có dịp, ơn này ta nhất định sẽ trả."
Hắn cúi đầu cảm ơn Hikari và Kiriha rồi quay người hướng sang chiếc cổng Torii trông có vẻ là lối ra ở phía xa đi tới.
Bóng dáng Yami khuất dần sau từng bậc thang đi xuống.
"Ý gì đây?"
Sau khi Yami hoàn toàn khuất bóng, Kiriha dùng gậy chọc chọc vào má Hikari hỏi.
"Ý gì là ý gì?"
Đẩy cây gậy của Kiriha ra, Hikari hỏi lại.
"Đừng đánh trống lảng, cậu đưa tên đó về không phải là để hắn trả giá cho vết thương của hai ta hả?"
"À, nếu cậu muốn nói tới việc đó, thì tớ nghĩ việc đó không cần thiết nữa đâu.
Hắn bị cậu phang một phát long óc, bay sạch ký ức rồi, cũng coi như là trừng phạt đi."
"Nè nè! Cậu không thấy áp đặt vô lý quá à, làm sao mà một cái phang bằng búa gỗ lại có thể khiến một kẻ đủ mạnh để khiến hai ta bị thương tới mức này bay sạch kí ức chứ?"
"Dù thế nào đi nữa, mặc kệ là do cậu hay do cây búa, linh cảm của tớ cho thấy cú đập của cậu không tránh khỏi liên quan đâu."
"Được rồi, bạn của tôi ơi, vậy cớ gì lại đuổi hắn đi? Không nằm trong sự bảo hộ, lại không mang chút ký ức nào, không sớm thì muộn hắn cũng phơi thây thôi, hoặc là tệ hơn nữa, chui vào bụng đám thú vật hạ đẳng ngoài kia..."
"Tớ đã nói rồi, không bắt hắn phải chịu trách nhiệm, đã là giới hạn cuối cùng của tớ, cậu biết đấy, tớ không phải thánh mẫu, không có nghĩa vụ phải cưu mang hắn..."
Hikari nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói.
"Hây za, nếu cậu đã nói vậy, thì cứ xem vận mệnh của hắn ra sao đi."
Kiriha thở dài.
"Nói thì nói vậy, nhưng phải đi đâu đây chứ?"
Yami choáng váng trước khu rừng nguyên sinh trước mặt, lê thê từng bước dài trong vô định.
Một kẻ mất đi ký ức, ngay cả bản thân cũng không biết mình là ai, lang thang trong một vùng đất không có tí thông tin nào, nhìn sao cũng cực kỳ bất ổn.
Xoạt! Xoẹt! Crắc!
"Grừ!"
Tiếng cành lá bị dụng gãy và tiếng gầm gừ của dã thú từ phía bên kia những tán cây vọng tới, hấp dẫn sự chú ý của Yami.
Hắn tò mò dời bước chân đến nơi phát ra tiếng động.
Xuyên qua kẽ lá, chỉ thấy một con quái vật nhìn tựa heo rừng nhưng lại chỉ có một chân duy nhất, hình thể khổng lồ của nó phải cao ít nhất ba mét.
Đối diện với nó là một cô gái nhỏ với trang phục trông như được làm từ lá cây, và trên đầu có một đóa hoa lớn, đang nằm ngủ trên tảng đá.
Con quái thú đột ngột tăng tốc độ, như một mũi tên rời khỏi cánh cung, bắn tới phía cô gái nhỏ.
Không chú ý tới nguy hiểm, cô bé vẫn một mực ngủ say.
Yami không có thời gian nghĩ ngợi, trước mặt hắn là một sinh linh nhỏ bé đang gặp nguy hiểm.
Nhảy ra khỏi lùm cây, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, hắn ôm chầm lấy cô bé đặt lên vai, lăn khỏi hướng tấn công của heo rừng một chân, điên cuồng bỏ chạy.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến con quái thú khựng người, nhưng rất nhanh nó đã nhằm vào phương hướng Yami vừa chạy đuổi theo.
Vác lấy cô gái nhỏ trên vai, Yami không dừng lại dù chỉ là thoáng chút.
Chạy, phải chạy thật nhanh, không thì sẽ chết.
Vừa may, trong lúc ấy, hắn nhìn thấy một khe hẹp được tạo ra bởi hai tảng khá khổng lồ.
Yami nhanh chóng lẫn vào trong, ôm chặt cô bé trong lòng ngực, cả thở cũng không dám thở mạnh.
Rất nhanh, con quái thú chạy ngang qua, nhưng không hề chú ý tới nơi này, làm Yami thở phào một hơi.
Trong ngực hắn, cô bé kia bắt đầu cựa quậy, dường như xốc nảy liên tục đã kéo cô bé ra khỏi giấc ngủ.
"Em tỉnh rồi à?"
Yami mỉm cười, mở miệng hỏi, cô bé cũng ngẩn đầu lên, có chút mờ mịt không hiểu, quan sát hắn.
Rồi bỗng nhiên, cô bé nhoẻn miệng cười, tươi như một đóa hoa còn đọng sương sớm, rực rỡ giữa ánh ban mai.
Chỉ là không dừng lại ở đó, khóe miệng cô bé càng lúc càng mở rộng, rộng đến tận mang tai, bên trong chứa đầy những chiếc răng sắc nhọn, nhe nanh múa vuốt cắn phập vào chiếc cổ đầy sơ hở của con người gần trong gang tấc.
Trước nguy cơ sống còn, từ sâu thẩm trong thâm tâm trỗi dậy, bản năng chinh chiến năm nào, của con ác thú đã gieo rắc biết bao kinh hoàng, không chỉ trong lòng kẻ thù mà còn trong tâm can của những người đồng đội.
Cảm giác rợn tóc gáy khiến Yami lập tức vứt bỏ cô bé xuống, đầu nhanh chóng nghẹo sang bên.
Ngay khoảnh khắc đó, tảng đá phía sau vị trí mà lúc nãy vẫn là đầu Yami bị thứ gì đó xuyên thủng.
Nhìn lại thì thứ đó vươn ra từ miệng cô bé kia, tựa như một chiếc lưỡi dài.
Yami liền chụp lấy thứ đó, kéo giật xuống làm cô bé kia loạng choạng, không dừng lại, hắn tung thêm một cú lên gối vào cằm cô bé, chiếc lưỡi liền bị chính những chiếc nanh sắc nhọn kia cắt đứt.
Ầm!
Cú lên gối biến thành một cú đá trực diện vào ngực, không chút lưu tình hay do dự, hất cô bé đá bay ngược ra xa, lồng ngực lõm xuống, đâm nát cả khối đá tảng phía sau mà vẫn không có dấu hiệu chậm lại.
Không để cho đối thủ có thời gian phản công, Yami tăng tốc đuổi theo, bồi thêm một đấm vào đầu khi cơ thể nhỏ nhắn kia vẫn còn bay ở trên không vì dư lực chưa tan của cú đá vừa nãy, khiến nó ầm nện thẳng xuống đất, phát ra một âm thanh trầm đục, mặt đất cũng bị xung lực tạc thành một cái hố.
Giữa hố, đầu của cô bé kia bị Yami đấm cho nát vụn, nhưng không có máu tươi hay não văng ra, mà thay vào đó là một chất dịch màu xanh nhầy nhụa, cơ thể nhỏ bé kia co giật liên hồi, cuối cùng yếu ớt dần rồi ngừng hẳn.
Yami chậm rãi đứng dậy, chán ghét vung vẫy nắm tay, để chất dịch màu xanh trên tay văng đi.
"Sao mình làm được như vậy?"
Nhìn vào nắm tay, lại nhìn xuống cái hố dưới chân, cuối cùng nhìn lấy một trong hai khối đá đã bị đập cho nát vụn, Yami nhíu mày tự hỏi.
Thế này, liệu có phải bình thường không?
Dù cho đã mất đi ký ức, nhưng kẻ đang đứng đây vẫn là cơn ác mộng kinh hoàng đã từng diệt sát hơn tám trăm vạn vị thần.
Những kinh nghiệm được đúc kết qua vô vàn chiến trận đã trở thành một loại bản năng hằn sâu vào từng thớ thịt, ngấm trong từng neuron thần kinh, chưa từng hề tan biến.
"Grừ! Grừ!"
Có vẻ như âm thanh hắn tạo ra lúc nãy quá lớn, đã hấp dẫn con quái thú kia trở lại, nó nhìn chằm chằm Yami tựa như mèo thấy mỡ.
Đối mặt với nó, lần này Yami không chạy trốn nữa, hắn muốn thử nghiệm một chút, loại cảm giác lúc nãy.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, hắn không đợi con quái thú tấn công, mà dồn sức xuống chân, giẫm mạnh.
Ầm một tiếng, đất đá nổ tung, Yami như một viên đạn pháo mà lao tới, hắn không ngần ngại tung ra một cú phi cước đá thẳng vào đầu gối con quái thú.
Chỉ nghe rắc một tiếng, cái chân duy nhất của nó lập tức gãy lìa, thân hình đồ sộ ngã lăn ra đất, không ngừng kêu lên eng éc.
Không có chút thương hại, Yami bồi thêm một cú trời giáng vào đầu nó.
Đến giữa trưa, bởi vì không có gì để làm, Hikari tiếp tục nhấc chổi quét tước khoảnh sân nhỏ.
"Mùi gì vậy? Máu?"
Kiriha thì nhàm chán nhìn cô quét gom đống rụng trong sân lại, bỗng nhiên nhíu mày khi ngửi thấy nhàn nhạt mùi máu tanh trong gió.
Hikari cũng ngửi thấy, động tác của cô dừng lại, ngoảnh mặt trông vào chiếc cổng Torii.
Ở đó, Yami chậm rãi xuất hiện, dáng vẻ nhếch nhác như vừa trải qua một trận chiến, máu tươi loang lỗ, nhưng có vẻ không phải máu của hắn.
Bởi lẽ phía sau hắn còn trói lấy một tảng thịt tươi to cộ.
Mùi máu tanh xuất phát từ đó.
"Ngươi trở lại làm gì?"
Vẻ kinh ngạc thoáng lướt qua hàng mi của Hikari cô nhếch môi hỏi.
"Ta nhận ra một điều..."
Yami đi đến trước mặt cô rồi dừng lại.
"Hả?"
Cau mày vì mùi máu tanh nồng sát ngay cạnh mình, Hikari nhíu mày.
"Ta không có nơi nào để đi cả..."
"Vậy thì liên quan gì tới ta?"
"Cho nên ta muốn xin ngươi để ta ở lại."
"Ta nhớ mình đã nói là không có khả năng nuôi thêm ngươi mà."
Hikari thở hắt ra một hơi, có chút lạnh lùng.
"Yên tâm đi, ta không yêu cầu ngươi nuôi ta, ta chỉ cần một chỗ nghỉ chân mà thôi, mặt khác, ta có thể làm khá nhiều việc..."
Không vì sự lạnh nhạt của Hikari mà chùn bước, Yami cười cười, không để tâm sự xa lánh của cô cho lắm.
"Ví dụ đi!"
"Ta có thể nấu ăn cho ngươi."
Yami dùng ngón cái chỉ chỉ vào khối thịt sau lưng.
"Hả?"
Cả Hikari lẫn Kiriha ngớ người, bốn mắt nhìn nhau.
Ăn ư? Đã bao lâu họ chưa thật sự ăn cái gì ra trò rồi?
"Được thôi, chứng minh đi."
Suy ngẫm một lúc, Hikari gật đầu, cô bước qua một bên, nhường đường cho Yami đi vào.
bg-ssp-{height:px}
Phần nào đó trong cô đã tiếp nhận lời đề nghị của hắn.
Ngày hôm ấy, Yami chính thức trở thành cư dân của Hiền Giả Chi Hương.
"Cũng tốt, cứ chứng minh cho chúng ta thấy ngươi có thể làm được gì đi! Nếu được thì để ngươi ở lại cũng không phải là không có khả năng."
Kiriha nói mà không thèm suy ngẫm, như thể đây là nhà cô vậy.
"Cơ mà trước tiên thì phải làm cho ngươi sạch sẽ cái đã."
Cô bồi thêm một câu rồi búng tay, một ma pháp trận chạy dọc từ đỉnh đầu Yami xuống tận chân, khiến cả người hắn trở nên sạch sẽ như chưa từng bị nhuốm bẩn.
Cả tảng thịt phía sau, cũng bằng một sự vi diệu nào đó bị tẩy trắng bạch, mùi máu tanh không còn, thay vào đó là mùi thơm nhè nhẹ.
"Tốt thôi, ta sẽ cho các ngươi thấy, nhà bếp ở đâu?"
"Bên kia, cuối dãy hành lang, mặt sau căn nhà."
Theo hướng chỉ tay của Hikari, Yami nhanh chóng mang theo tảng thịt đi vào trong.
Căn nhà này có hơi lớn, nhưng thoạt nhìn đã có phần cũ kỹ, minh chứng cho việc đã trải qua tang thương của năm tháng.
Nhận thức được việc mình trước khi mất ký ức hẳn cũng phải là tồn tại gì đó khác thường lắm, sức mạnh và bản năng chảy trong từng thớ thịt chính là minh chứng, Yami cảm thấy dù không trở lại nơi này cũng sẽ không bị hành chết, ít nhất hắn cho là như thế.
Nhưng cũng như chính hắn đã nói, hắn không biết phải đi đâu về đâu.
Không có nhiều sự lựa chọn cho một kẻ bay bằng sạch trí nhớ ở cái nơi mà hắn còn chẳng biết là cái chốn khỉ ho cò gáy nào.
Ban đầu, đồng ý rời đi, vì hắn tưởng chẳng mấy chốc sẽ tìm được nơi có người quần cư.
Nhưng không, hắn đã chạy hụt hơi gần nửa ngày trời bằng tốc độ nhanh nhất có thể, thậm chí còn chẳng thể thoát ra khỏi khu rừng.
Yami đã thử nhảy lên khỏi những tầng cây, và rồi thu vào trong tầm mắt hắn là một màu xanh bát ngát kéo dài tới cuối đường chân trời.
Trừ ngọn đồi ban đầu hắn rời đi, vị trí nhà của Hikari còn có thể mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Quái quật lại càng lúc càng nhiều, không còn cách nào, Yami chỉ đành phải quay trở lại.
Quay lại hiện tại, Yami chợt nhận ra một điều, căn nhà tuy rộng, nhưng cơ hồ trống rỗng, trừ một số đồ vật linh tinh, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Có thể là sở thích đặc thù của chủ nhân nó đi, Yami lẩm bẩm.
Phòng bếp cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt hắn, khá thông thoáng, nhưng cũng như cũ trống không.
Gạo không có, thậm chí cả củi cũng không, gia vị thì còn một ít, cùng vài cái nồi, chảo...
Yami ngớ người, thế này thì có thể nấu cái gì?
Thở ra một hơi, bỏ tảng thịt vào một chiếc nồi lớn, hắn đi ta sân sau, mang vào ít củi, tiện tay ngắt một ít rau dại, tình hình thế này chỉ có thể nấu một nồi thịt kho và chút canh thôi, hoặc có thể làm thêm chút ít gì đó.
........
Chừng hơn nửa giờ sau, Hikari và Kiriha đang ở sân trước nói chuyện phiếm, chủ yếu vẫn là Kiriha nói, Hikari thỉnh thoảng mới chen miệng vào một câu, thì một mùi hương từ sân sau bay tới, hấp dẫn sự chú ý của hai người.
"Ồ! Thơm thật đấy..."
"Là hắn làm sao? Xem ra cũng không phải là nói khoác."
"Tớ có chút chờ mong rồi đấy Hikari."
"...."
"Xong rồi đây!"
Không để hai người đợi lâu thêm nữa, giọng nói của Yami văng vẳng từ bếp lên.
"Dọn bàn ở đâu?"
Hắn hỏi.
"Mang lên trên bàn đá ngoài này đi."
Hikari trả lời vọng xuống.
Theo lời Hikari, Yami khệ nệ dọn lên một mâm thức ăn to, với ba loại món ăn, canh, thịt kho và thịt nướng cùng ba cái chén, ba đôi đũa.
"Không có gạo nên ta không thể nấu cơm, chỉ có thể làm thức ăn thôi."
Yami đặt thức ăn lên bàn, hơi chút thất vọng nói.
"Gạo là cái gì?"
Kiriha hiếu kì hỏi.
"À, gạo là sản phẩm chính từ cây lúa, khoan đã, các ngươi không biết gạo?"
"Chưa từng nghe qua, mà ngươi bảo mình mất trí nhớ cơ mà? Sao vẫn nhớ mấy thứ này?"
"Chả biết, chỉ là nó có trong đầu ta thôi.
Dường như ta chỉ quên mình là ai và mọi thứ có liên quan, thường thức xã hội thì vẫn còn..."
Yami nghiền ngẫm, có một thứ hắn không nói ra, đó là cách chiến đấu cũng đọng lại trên người hắn, bởi vì hắn cảm thấy không có ý nghĩa cần thiết để nói cho lắm.
"Mất ký ức mà cũng có chọn lọc ư?"
Kiriha vừa hỏi vừa múc thử một muôi canh cho vào chén.
"Ngon quá..."
Cô bất giác kêu lên khi nếm thử, đôi mắt to sáng lên, Kiriha cũng nhanh chóng thử luôn hai món còn lại, vẻ mặt như vô cùng hưởng thụ.
"Không tồi, đúng không?"
Yami cười nhẹ, tuy không nhớ trước đây mình là ai, nhưng đối với một đầu bếp, món ăn mình làm ra được yêu thích là một điều đáng tự hào.
"Không phủ nhận, chỉ là, còn thiếu chút gì đó..."
Hikari nói rồi đứng lên, giẫm nhẹ xuống đất, cơ thể lăng không lên, bay đến khu rừng bên dưới ngọn đồi.
"Ừm? Không hợp khẩu vị cô ta sao?"
Yami nhíu mày, có chút thất vọng, nhiều hơn là lo ngại, không vừa lòng Hikari nghĩa là không thể ở lại đây?
"Mặc kệ cậu ấy đi."
Kiriha nói nhỏ, rồi tăng tốc độ ăn lên.
"Ý ngươi là sao? Mà từ từ thôi, cũng chẳng ai giành với ngươi."
"Chờ Hikari trở về, ngươi sẽ phải suy nghĩ lại đấy."
"Là sao? Hikari làm gì...?"
Cộp!
Trong lúc Yami còn đang thắc mắc, Hikari đã nhẹ nhàng đặt chân trở lại vị trí của mình.
"Nhanh vậy? Mà cái gì kia? Tổ ong?"
Yami kinh ngạc, hắn không biết Hikari đã đi đâu, nhưng bay xa như tìm được một cái tổ ong mang về chỉ trong vài câu nói, hoàn toàn đã có thể dùng tốc độ bàn thờ để hình dung.
Hikari trở lại khiến tốc độ ăn của Kiriha gia tốc càng nhanh, chẳng mấy chốc một phần ba thức ăn trên bàn đã vào bụng của cô.
"Ta ăn xong rồi..."
Thở phào một hơi, như là kẻ chiến thắng, trên mặt cô hiển hiện một nụ cười, không thể phủ nhận, rất đẹp.
"Ta vẫn không hiểu ngươi nói gì cả..."
Yami thấy vậy thì khó hiểu nhìn cô nói, bên kia, Hikari đưa ra cánh tay trắng nõn bóp lại, tổ ong lơ lửng bay đến bên trên nồi canh, rồi như có một sức mạnh vô hình đè ép, nó vặn vẹo vắt ra từng giọt mật vàng óng ả, đổ vào bên trong.
"Ngươi làm gì?"
Nhanh chóng bắt lấy cổ tay Hikari, Yami trừng mắt vì ngạc nhiên.
"Đồ ngọt nhiều năng lượng."
Hikari chỉ dùng vài chữ ngắn gọn để trả lời.
"Hả?"
Yami không biết phải nói gì cho phải trước câu trả lời kiểu này, nên thoáng đờ người ra trong giây lát đó, nhưng chỉ giây lát cũng đủ để Hikari đem mật ong rưới lên trên thịt nướng và thịt kho.
"Thế này quả nhiên là tốt hơn."
Hikari hưởng thụ kêu lên.
Yami chỉ biết ôm mặt.
"Ta đã bảo rồi."
Kiriha vỗ vỗ vai Yami, tỏ ý an ủi.
"Mặc kệ, biết đâu cho mật ong vào lại có hương vị khác thì sao."
Hắn hạ quyết tâm, động đũa gắp một lát thịt nướng cho vào miệng.
Mùi vị thơm tho và chất thịt đậm đà tan ra nơi đầu lưỡi, sau đó là vị ngọt gắt của mật ong kéo đến.
"Trời ạ, ngọt quá, ngọt tới tận óc rồi."
Yami buông đũa chỉ sau một miếng thịt, hoàn toàn không hề có ý định đụng vào canh và thịt kho.
"Không biết thưởng thức."
Hikari liếc hắn một cái, rồi tiếp tục ăn.
.................
"Như vậy! Tạm thời ngươi có thể ở lại."
Hikari dẫn Yami đến bên một căn nhà nhỏ ở phía sân sau, nhìn qua một lượt nói.
"Sao ta có cảm giác đây là cái nhà kho vậy?"
Yami híp mắt.
"Ta nói cho ngươi ở lại chứ có nói sẽ để ngươi ở trong nhà chính đâu? Yên tâm đi, dù là nhà kho, nhưng dọn dẹp tí vẫn rất thông thoáng thoải mái."
"Thôi vậy, tạm thời cứ như vậy đã."
Yami mở cửa, nhìn xuống đống đồ vật ngổn ngang cùng bụi bặm đóng một lớp mỏng phía trên, cam chịu nói.
Tuy bừa bộn, ngổn ngang đủ loại vật chất, nhưng thật là giống như Hikari nói, dọn dẹp một chút, ở lại cũng không phải là ý tồi.
Nghĩ lại thì, tại sao nhà chính thì trống rỗng, còn trong kho thì lại ngổn ngang đồ vật thế này? Cô ta không phải có đặc thù sở thích nào đó chứ?
"Mà kệ đi, hiện tại ngươi có thể cho ta biết, nơi này là một nơi như thế nào rồi chứ?"
Yami nhìn sang Hikari, nghiêm túc hỏi, đây đã là lần thứ ba hắn hỏi câu này, hai lần trước đều bị Hikari và Kiriha hời hợt qua loa mà bỏ qua, có vẻ như thời gian tới hắn sẽ ở nơi này không ngắn, cũng không thể hoàn toàn mù tịt về nó.
Tới lúc này Yami và cả hai người kia vẫn còn không ý thức được, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay chỉ là mở đầu cho một thảm kịch nữa về sau..