Sốt rét là loại bệnh có thể được xếp vào nhóm nguy hiểm khi mà nó không chỉ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe mà thậm chí còn có thể dẫn đến tử vong cho người mắc phải.
Do ký sinh trùng sau khi xâm nhập vào cơ thể sẽ phá vỡ tế bào hồng cầu trong máu gây tình trạng thiếu máu.
Ngoài ra người mắc bệnh còn có thể bị dẫn đến các hệ lụy là những bệnh khác như gan và lá lách phình to.
Về phần sốt rét ác tính, nghe thôi cũng thấy mùi nguy hiểm nồng nặc.
Thực tế đó là một thể sốt rét nguy kịch do người bệnh bị nhiễm một chủng ký sinh trùng sốt rét gây nên rối loạn huyết động, tắc nghẽn vi tuần hoàn phủ tạng, nhất là ở não.
Bệnh còn có thể gây tổn thương ở nhiều phủ tạng khác nhau như não, gan, lách, thận, tim, phổi...
"Tệ rồi đây."
Dunkel nhíu mày chặt hơn.
Tình trạng của ba người này vô cùng tệ, nếu không đụng phải nhóm Dunkel thì e là họ khó sống qua khỏi tối nay.
Địa cầu, một hành tinh thuộc những thế giới mà cậu từng đi qua trước đây có nền y học và công nghệ tương đối phát triển vẫn xem sốt rét ác tính là một chủng bệnh nguy cấp, có tỷ lệ tử vong cực cao nếu không được điều trị kịp thời.
Dunkel chưa từng đi hết thế giới này nên không rõ đâu đó ngoài tinh không xa xôi kia còn nền văn minh nào có trình độ khoa học công nghệ phát triển hay không, nhưng dựa trên những kinh nghiệm ở riêng Aurora thì không trong mong được gì ở nền khoa học của nơi này rồi.
Bởi lẽ nơi này phát triển theo hướng ma thuật nên như vậy cũng là dễ hiểu.
Một thế giới phát triển song hành về cả mặt ma thuật siêu nhiên và khoa học công nghệ không phải không tồn tại, nhưng những thế giới như vậy tương đối hiếm hoi.
Hoặc là khoa học lấn áp ma thuật, hoặc ngược lại, những thế giới loại này phổ biến hơn nhiều, Aurora là một trong số đó, ít nhất là dựa theo kinh nghiệm mấy tháng qua của Dunkel.
Quay về với thực tại, bằng vào những gì cậu quan sát thấy về tình trạng của ba người thì trong đoàn du hành này hẳn là không có ai sở hữu ma thuật có thể giải quyết vấn đề, nếu có thì họ đã không biến thành thế này.
Thật không may, các dạng ma thuật thuộc hệ trị liệu chưa bao giờ là thế mạnh của Dunkel.
Những gì cậu có thể làm là gia tăng sinh lực và đẩy nhanh quá trình tự hồi phục của cơ thể như đã từng làm với Aric.
Vì đây là nhiễm khuẩn nên tỷ lệ cao là cậu cũng sẽ cường hoá luôn cả vi khuẩn trong người bệnh, thành ra khá là may rủi.
Thêm nữa, ai mà biết vi khuẩn gây bệnh sốt rét ác tính này có giống với kiến thức của Dunkel hay không, dẫu sao thì cũng là hai thế giới với văn hoá và hướng phát triển khác biệt kia mà.
Hành động bất chấp chỉ khiến tính nguy hiểm tăng cao.
Nếu cho cậu thêm thời gian thì chỉ cần vài ngày là cậu có thể làm rõ được và tìm ra hướng giải quyết, nhưng ba người này chắc chắn không chờ được lâu tới vậy.
Chỉ có thể điều trị theo hướng thông thường là dùng dược liệu có hiệu suất và tác dụng nhanh dựa theo triệu chứng.
Cơ mà dược liệu thì nằm hết ở chỗ Aoi rồi.
Dunkel tặc lưỡi một tiếng, cậu lấy ra một cái hồ lô nhỏ và đổ ra viên tròn mà mình mới làm hôm trước.
Đối với cậu thì mấy viên tròn này chỉ là kẹo ngọt, nhưng với người khác thì đó là cả một nguồn ma lực và sinh lực cực dồi dào.
Bởi vì thế, để người thường ăn vào thì họ sẽ nổ tung chẳng khác nào bong bóng bị bơm căng quá mức.
Giữ viên kẹo giữa ngón cái và ngón trỏ, Dunkel khẽ dùng sức, bóp vụn nó ra thành vô số mảnh nhỏ.
Lấy một mảnh bé tí còn chưa bằng đầu móng tay, cậu cho nó vào ấm nước nóng ở gần đó rồi nhẹ nhàng cho mỗi người uống một ngụm.
Như vậy sẽ kéo dài thời gian chống chịu và giảm bớt sự thống khổ mà ba người đang mang đi phần nào.
Xong xuôi, Dunkel rời đi trong tiếng rên rỉ đau đớn và kinh ngạc của đoàn người.
Không rỗi hơi đâu mà để ý tới thái độ thù địch của họ, cậu nhanh chóng quay lại tìm Aoi.
Thấy Dunkel trở về, nét mặt Aoi không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đúng thật Dunkel rất tài giỏi, cô không thể phủ nhận điều đó, cơ mà thế này có hơi bị nhanh thì phải.
Cô không nhịn được nhìn ra phía sau cậu, tuy khoảng cách khá xa, không thể nhìn rõ toàn cảnh được, nhưng Aoi vẫn có thể thấy được thấp thoáng một đống người nằm la liệt trên đất.
Khoé môi cô co giật vài cái.
"Có chuyện gì vậy?"
Bảo đi xem tình hình thôi mà đoàn xe người ta gục hết cả, Aoi biết Dunkel không phải loại người sẽ tùy tiện đánh ai đó mà không có lý do, song cô không thể đoán được nguyên nhân trong đó.
"Ừ thì..."
Dunkel vuốt mặt một cái, ánh mắt lãng đi nơi khác, cậu bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Aoi.
Tự tin bảo rằng để mình giải quyết, sau cùng lại chẳng làm được gì, nói thật là có hơi mất mặt.
Tuy nhiên Aoi không quan tâm tới chuyện đó, nghe thấy có người mắc bệnh nặng, cô lập tức trở nên nghiêm túc.
"Đưa tôi qua đó đi."
Mặc kệ mớ bánh vẫn còn chưa chín, Aoi nghiêm giọng nói với Dunkel.
Được yêu cầu như vậy, Dunkel cũng chỉ có thể dẹp chuyện ăn uống qua một bên, bế xốc Aoi lên rồi nhanh chóng nhảy đến chỗ đoàn xe.
Bên kia, thấy tên hung thần ác sát đã rời đi mà không giết một ai, đám người vội vàng kiểm tra một nhà bệnh nhân, may mắn là bọn họ cũng không sao, tình huống thậm chí còn tốt hơn khi nãy.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì tên hung thần đã quay trở lại, trên tay còn mang theo một người khác nữa.
"Tôi là y sĩ, tình huống gấp rút, mọi người có thể cho tôi kiểm tra người bệnh trước được không?"
Không đợi bọn họ làm gì, người thiếu nữ mang mặt nạ cáo trắng đã vội vàng nhảy xuống, nhanh chóng nói.
Bằng cách nào đó, so với gã thiếu niên tóc trắng tựa như ác quỷ kia, thiếu nữ toả ra một bầu không khí dễ gần, dịu dàng và đáng tin.
Chỉ là mỗi việc cô đi cùng với tên đó đã đủ để khiến mọi người cảm thấy e dè và đề phòng.
"Anh tránh qua một bên hộ đi."
Nhận ra sự dè chừng của họ xuất phát từ đâu, Aoi đập tay vào ngực Dunkel, yêu cầu cậu tạm thời tránh mặt.
"..."bg-ssp-{height:px}
Dunkel không biết nói gì cho phải, đánh họ chắc chắn không phải cách làm tối ưu, nhưng lúc đó căn bản là không thể nói chuyện được.
Với cả cậu còn chẳng rõ tại sao mình lại bị đối xử như vậy.
Cậu tự hỏi mình có nên thâm nhập ký ức của bọn họ để tìm nguyên nhân hay không.
"Nhanh đi."
Thấy Dunkel vẫn đứng đó, Aoi vừa đập vào ngực cậu vừa hối thúc.
"Được rồi..."
Dunkel lắc đầu ngán ngẩm, ném cái ý tưởng kia đi rồi xoay người quay về nơi cắm trại lần nữa, có lẽ cậu nên để tâm tới mấy cái bánh thì hơn.
"Giờ mọi người có thể cho tôi vào xem bệnh được rồi chứ?"
Dunkel đi rồi, Aoi mới lấy từ trong áo khoác ra một cuộn giấy, mở ra trước mặt mọi người trong đoàn.
"Đây là chứng chỉ y sĩ của tôi."
Do dự một chút, lão già trưởng đoàn đi tới, nhận lấy cuộn giấy từ tay Aoi, cẩn thận kiểm tra một lượt.
"Là thật."
Lão run giọng nói.
Mặc dù việc Aoi đeo mặt nạ nên việc xác nhận danh tính là không thể, nhưng so với tên tóc trắng kia thì thiếu nữ này mang lại cho bọn họ cảm giác đáng tin hơn nhiều.
Có lẽ đây là cái gọi là sự khác biệt khí chất của mỗi người.
Và vì vậy, hai người hoán đổi công việc mà bọn họ đã dự định lúc đầu, Aoi đi xem xét chữa trị còn Dunkel quay sang làm thức ăn.
Nửa giờ sau, khi Dunkel đã ăn xong phần của mình và chuẩn bị phần cho Aoi, cậu lười nhát nằm ngửa xuống sàn xe, để cơn gió nhẹ lướt qua thảo nguyên phả vào người rồi lim dim nhắm đôi mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, Dunkel tỉnh lại khi cảm thấy ai đó đang lay nhẹ vai mình.
Mở đôi mắt lúc nào trông mệt mỏi và chán chường của mình lên, thứ hiện ra trong tầm mắt cậu là Aoi và nền trời đã bị nhuốm đỏ bởi ánh chiều tà chạng vạng của vầng thái dương đã khuất sau đường chân trời.
Vươn vai ngáp dài một cái, Dunkel bật người ngồi dậy, tới lúc này, cậu nhận ra không chỉ thời gian mà cả không gian cũng đã thay đổi, vị trí hiện tại của hai người không còn là chỗ ban đầu họ dừng xe nữa mà đã cách đoàn lữ hành bên kia một đoạn khá gần, chỉ tầm khoảng vài chục mét.
Hẳn là Aoi đã đánh xe sang đây trong lúc cậu ngủ, nói như vậy nghĩa là vấn đề đã...
"Xong rồi à?"
Dunkel hỏi.
"Ừm."
Aoi gật đầu, nhưng vài giây sau lại tiếo tục nói.
"Cơn nguy kịch đã qua nhưng vẫn cần quan sát thêm, nên tôi định chúng ta sẽ đi cùng họ trong vài ngày tới để theo dõi tình hình.
Anh thấy sao?"
"Ta thì không có vấn đề gì."
Dunkel lấy tay che miệng ngáp thêm một cái.
"Cô muốn đi là được.
Chẳng qua ta không cho rằng đám người đó sẽ chào đón sự tồn tại của ta cho lắm."
Cậu nhếch mép cười như đang tự giễu.
"Cái đó..."
Nghe thấy Dunkel nhắc tới chuyện này, Aoi lục trong tay áo ra một tờ giấy cũ, giơ ra trước mặt Dunkel.
Trên đó là bức vẽ chân dung một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc trắng bạc cùng một nụ cười gian xảo chứa đựng ác ý.
Phía dưới bức chân dung là một dòng chữ lệnh truy nã bắt mà số tiền thưởng lên đến mười nghìn đồng vàng mặc kệ sống chết.
Một con số trên trời, rất nhiều người dù có làm cả mười đời cũng chưa chắc có nổi số tiền như vậy, với số tiền này thì đây chắc chắn là một tội phạm cực kỳ nguy hiểm.
"Ồ, nét vẽ không tệ đấy."
Có thể vẻ ra được thần thái như thế này, tay nghề hoạ sĩ quả thực có trình độ không thấp.
"Đó là cái anh quan tâm sao? Nhìn lại đi."
Thấy chỗ chú ý của Dunkel hơi lạc đề, Aoi thở dài nhắc nhở dài và nhắc nhở cậu.
"Hả? Có gì khác đặc sắc sao?"
"Trời ạ."
Aoi ôm mặt, đặt một ngón tay lên, bức chân dung.
"Tôi nghe từ chỗ họ, tên này là tội phạm truy nã đặc biệt nguy hiểm ở đất nước này, chuyên nhằm vào các thương đoàn và khách bộ hành đi ngang để ra tay giết chóc làm thú vui, thực lực cá nhân cao lại cực kỳ gian xảo, cứ đánh hơi thấy ai mạnh hơn thì sẽ trốn đâu mất, chỉ chui đầu ra khi chắc rằng đối phương yếu hơn mình nên cực kỳ khó phát hiện, dù chính quyền đã nhiều lần phái binh nhưng vẫn không bắt được.
Lẩn thì như trạch nhưng nạn nhân thì cứ tăng dần theo thời gian."
"Ừ rồi sao?"
"Không thấy hình vẽ y hệt anh à?"
Dunkel nhấc tờ lệnh truy nã lên, giơ ngang mặt mình.
"Ngươi thấy giống thật à?"
Cậu hỏi.
"Nếu chưa từng tiếp xúc hay gặp anh bao giờ thì thật sự là rất giống đấy."
Aoi gật đầu.
"Bọn họ sợ anh cũng dễ hiểu thôi, đừng trách bọn họ nhé."
"Trông ta có nhỏ nhen tới mức đó không?"
Ngã người xuống sàn xe lần nữa, Dunkel chán nản buông thõng cơ thể, để tờ truy nã rời tay bay theo gió.
Cuốn theo tờ giấy bay vút lên cao, cơn gió mang lệnh truy nã đi một đoạn dài rồi rơi xuống một góc đường mòn, ngay dưới chân một bóng người trùm áo choàng kín cả đầu.
Hướng mắt về phía đoàn xe đang tất bật chuẩn bị cơm nước nghỉ ngơi, một nụ cười gian xảo đầy nham hiểm nở ra bên dưới mũ trùm đầu..