"Như thế này đi, ta cho ngươi hẳn mười giây chuẩn bị, chạy được bao nhiêu thì chạy, thoát thì sống, không thì chết? Thế nào?"
Giọng nói vô cảm đáng sợ lại vang lên lần nữa, mỉa mai làm sao, nội dung trong đó gần như giống hệt những gì mà Tiếu Diện Quỷ đã nói khi vẫn nghĩ mình nắm trong tay thế chủ động, vị thế của kẻ săn mồi đang chơi đùa với con mồi của mình.
Vậy chỉ mới thoáng cái, tình huống đã nghịch chuyển theo cách mà hắn không thể nào ngờ tới.
Con mồi yếu nhược hoá ra lại là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn.
Tại sao một tồn tại như thế lại mang vẻ ngoài và khí chất tầm thường không có gì đáng nói hay thậm chí cả việc tại sao hắn không nhận thấy bất kỳ dao động năng lượng mạnh mẽ nào đã không còn quan trọng nữa.
Tiếu Diện Quỷ chỉ biết mình đã giẫm phải đuôi của một con rồng đanh say giấc.
Đó không phải là lực lượng mà hắn có tư cách chống cự.
Tuy nhiên, như vậy không có nghĩa là hắn không có cơ hội trốn thoát.
Tên kia đã bảo là cho hắn mười giây chuẩn bị.
Cái này rõ ràng thể hiện thái độ khinh thường hắn tới cực hạn, song vào lúc này, Tiếu Diện Quỷ chỉ cảm thấy may mắn.
Lấy khả năng của hắn, mười giây là quá đủ để chạy thoát.
Nếu không có bản lĩnh thực sự và thủ đoạn bảo mệnh thì làm sao hắn có thể sống soát tới tận lúc này dù đã gây ra nhiều tội ác tới như vậy đây?
Không chút do dự, Tiếu Diện Quỷ xoay người bỏ chạy, ngay lập tức đột phá bức tường âm thanh, để lại một tiếng nổ lớn trong đêm.
Cơ thể hắn lao đi vun vút giữa màn mưa buốt giá, chỉ chớp mắt đã chạy ra mất nghìn mét có hơn.
Tiếu Diện Quỷ xoay đầu nhìn lại, không thấy thiếu niên tóc trắng kia đuổi theo, xem chừng kẻ đó thật sự định đợi hết mười giây.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, dồn lực tăng tốc độ dưới hai chân lên.
"Kiêu ngạo mù quáng, quá tự tin vào khả năng của mình mà không thèm xem xét năng lực đối phương, đó là lý do mà các ngươi vĩnh viễn không thể bắt được ta."
Chẳng qua, Tiếu Diện Quỷ không biết rằng kẻ quá tự tin vào năng lực của mình ở đây là hắn.
Bởi lẽ, ngay cả tư cách để chạy trốn hắn cũng không có.
Tốc độ âm thanh chẳng là gì khi so với tốc độ tia chớp.
Và một khi ánh sáng đã xuất hiện trên chiến trường thì kể cả sấm chớp cũng chưa đủ nhìn.
Khi Tiếu Diện Quỷ vẫn còn cực lực chạy trốn, một ánh sáng xanh loé lên từ phía sau hắn.
Tiếu Diện Quỷ chỉ cảm thấy đùi phải đau nhói, mất thăng bằng ngã lăn ra đất, trượt đi thật xa mới có thể dừng lại được.
"Ư ư...!Gư aa..."
Hắn rên rỉ mấy tiếng, nén đau vội vàng kiểm tra chân phải của mình, trên đó chẳng rõ tại sao lại xuất hiện một vết thủng to như miệng chén, thông thấu cả hai mặt trước sau.
"Cái gì thế này?"
Rốt cuộc là thứ gì đã tấn công hắn? Chỉ nhìn miệng vết thương thì hắn không thể tìm được câu trả lời.
Tiếu Diện Quỷ lấy từ trong ngực áo ra một lá bùa màu vàng ố với những nét vẽ nguệch ngoạc như máu đỏ bên trên.
Đây là quân bài chạy trốn ưu việt nhất mà hắn nắm giữ trên tay, Huyết Chuyển, một khi đã kích hoạt, hắn sẽ được đưa tới nơi cách xa vị trí ban đầu hàng vạn thậm chí là trăm vạn dặm, đã từng nhờ nó mà hắn có thể thoát được sự truy quét của hàng chục siêu cao thủ hàng đầu và quân đội hoàng gia của đất nước này.
Chỉ là thuận tiện như vậy thì điều kiện để sử dụng chắc chắn không hề đơn giản, để kích hoạt nó không chỉ cần ma lực mà còn cần cả máu của người sử dụng.
Dịch chuyển càng xa thì càng cần nhiều máu, để đạt khoảng cách tối đa thì phải tiêu hao gần như toàn bộ máu trong cơ thể.
Tới mức đó thì dù có trốn được cũng đã cách cái chết không xa rồi.
Bởi vì cái giá phải trả lớn như vậy, nên Tiếu Diện Quỷ đang do dự có nên sử dụng hay không.
Nhất là khi vết thương trên đùi phải đã khiến hắn mất kha khá máu rồi, giờ mà sử dụng Huyết Chuyển, cho dù chỉ dịch chuyển chưa tới một nửa khoảng cách tối đa thì cái mạng cũng đã ném đi quá nửa.
Tuy do dự, Tiếu Diện Quỷ biết rằng giờ không phải là lúc ngừng lại, hắn loạng là loạng choạng đứng dậy, lấy một lọ thuốc hồi phục ra nhét vào miệng tu ừng ực, không rõ có tác dụng hay không, nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn là không làm gì.
Tạm thời khoan hẳn dùng Huyết Chuyển, để xem tình hình trước mắt thế nào đã.
Ném chiếc lọ thủy tinh đã trống rỗng sang một bên, Tiếu Diện Quỷ cố gắng nhẫn nhịn cơn đau, chuẩn bị nhấc chân chạy trốn lần nữa.
"Cho ngươi mười giây, giờ đã là giây thứ hai mươi rồi."
Bất thình lình, giọng điệu vô cảm kia đột ngột truyền tới từ bên trái hắn, thiếu niên tóc trắng đáng sợ hơn cả quỷ dữ kia chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.
Tim Tiếu Diện Quỷ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lông tơ toàn thân dựng ngược hết cả lên.
Đến gần như vậy mà hắn không phát hiện được, không chỉ nhanh hơn hắn, thực lực kẻ này còn đáng sợ hơn những gì đáng sợ nhất mà hắn suy nghĩ nãy giờ.
Tiếu Diện Quỷ vung những ngón tay sắc lẹm như dao cạo của mình vào nguồn gốc giọng nói theo bản năng, nhắm thẳng vào đôi mắt tối đen kia hòng tranh thủ một chút cơ hội.
Một người dù mạnh tới mức nào cũng khó mà khiến cho đôi mắt cứng chắc như cương thiết được.
Chỉ cần đối phương lùi lại tránh đòn, hắn có thể sử dụng Huyết Chuyển để tẩu thoát.
Một lần nữa, Tiếu Diện Quỷ lại đánh giá quá cao khả năng của mình.
Bàn tay hắn vừa mới vung ra, ánh sáng màu lục đã loé lên, song khác với ban nãy, thay vì bị đục lỗ, cánh tay hắn bị chặt đứt tới tận bả vai, bộp một tiếng rơi xuống mặt đất nhơ nhuốc bùn lầy.
"Hự Á á á!!!"
Hắn điên cuồng tru tréo, dùng bàn tay đang giữ Huyết Chuyển ôm chặt lấy bả vai, lăn lộn qua lại.
Bởi vì đủ loại cảm xúc, sợ hãi, kinh ngạc, khó tin...!Trộn lẫn vào nhau, nụ cười méo mó trên mặt hắn trở nên càng xấu xí khó coi, vặn vẹo như đang khóc.
Vì quá kích động, máu tươi tràn ra khỏi vết thương từ chân, vai và mũi, hoà cùng với nước bùn bắn tung toé khắp nơi.
Dunkel ghét bỏ lùi lại vài bước, tránh cho bùn trộn máu của Tiếu Diện Quỷ bắn vào người.bg-ssp-{height:px}
Dù đang lăn lộn trên đất, Tiếu Diện Quỷ vẫn biết đây là cơ hội khó được, chớp lấy thời cơ, hắn giơ Huyết Chuyển ra trước mặt.
"Chuyển!"
Sau tiếng hét đó, cả người Tiếu Diện Quỷ được bao bọc trong cột sáng đỏ rực rồi biến mất trong nháy mắt.
Tiếu Diện Quỷ biết mất, song Dunkel vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên hay ngoài ý muốn, trên gương mặt đó lẫn là vẻ hờ hững vạn năm bất biến.
Cậu liếc mắt về hướng tây nam như muốn nhìn xuyên qua không gian và khoảng cách của đêm giông tối mịt.
"Nếu từ đầu ngươi dùng tới cái này thì có lẽ ta đã lười đuổi theo rồi."
Cậu thì thầm tự nói trong khi chỉ tay lên trời.
"Bây giờ ướt cũng đã ướt rồi, ta không định để ngươi trốn đâu."
Cách Dunkel trăm dặm về hướng tây nam, Tiếu Diện Quỷ đang dựa người vào một gốc cây mà thở hồng hộc, không ngừng sử dụng dược liệu, cứ tìm được cái gì là hắn sẽ nhét vào mồm cái đó.
Một hai trăm dặm đã là khoảng cách xa nhất mà hắn có thể dịch chuyển lúc này, nhiều hơn nữa chắc chắn sẽ chết.
"Không được, như thế này chưa đủ, phải trốn nhanh thôi!"
Dù đã thành công kích hoạt Huyết Chuyển nhưng có lẽ bởi vì áp lực và trải nghiệm ngắn ngủi mà kinh khủng nãy giờ, hắn vẫn chưa thấy yên lòng.
"Phải chạy thật xa nơi này, có bao xa thì tránh bao xa, cái tên đó quá kinh khủng!"
Hắn âm thầm thề, sau hôm nay chắc chắn sẽ không quay lại cái chỗ này nữa.
Nhưng...
"Ngươi không có cơ hội đó đâu."
Giọng nói đáng sợ tới dựng tóc gáy kia lại vang lên, khiến Tiếu Diện Quỷ muốn tạc mao, nhưng dù hắn có nhìn quanh để tìm kiếm thế nào cũng không thấy bóng dáng của thiếu niên tóc trắng đâu.
"Lẽ nào mình sợ quá nên sinh ra ảo giác rồi? Ha ha ha."
Hắn vuốt ngực cười tự giễu, tập tễnh bỏ đi, mặc dù bị thương nhưng thế này vẫn chưa chết được, còn sống là tốt rồi.
Và...
Một tia sét to lớn giáng thẳng xuống đầu Tiếu Diện Quỷ như muốn đổ đôi cả đất trời, mặt đất dưới chân bị tạc ra một miệng hố lớn.
Trong ánh chớp chói loà loá mắt, cơ thể hắn bị tan thành bụi bặm, cả mảnh vụn cũng không còn, cuối cùng bị nước mưa rửa trôi đi.
Nơi cắm trại, trong thùng xe ngựa, Aoi vén màn xe lên nhìn ra ngoài, nhưng ngoài khoảng không tối mịt và cơn mưa xối xả, chốc chốc lại có tiếng sấm rền vang ra, cô không thấy được gì nữa.
Đống lửa đã tắt ngắm và nguội lạnh được một lúc rồi, tên tội phạm truy nã đã không còn ở đó, ngay cả Dunkel cũng đã biến mất.
"Này Ryuujin đại nhân..."
Cô thở dài hạ xiên thịt nướng đã ăn xong xuống, thấp giọng thì thào.
"Ngài nghĩ tên đó sẽ ra sao?"
"Ngươi lo cho hắn à? Không cảm thấy thừa thải sao? Nếu những tồn tại cấm kỵ không xuất hiện, ta nghĩ số người có thể đe doạ tới tính mạng của hắn trên thế giới này chỉ nằm vẻn vẹn trên hai bàn tay thôi."
Một tồn tại khác bên trong cô trả lời.
"Tôi không nói Dunkel, anh ta thì có thể bị làm sao chứ."
Nhưng Aoi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tôi nói tên kia kìa."
Cô giải thích lại.
"Ý ngươi là tên tội phạm ấy à?"
Giọng nói đáp lại.
"Lòng nhân từ là điều ta thích ở ngươi, vu nữ của ta.
Nhưng có những kẻ không đáng được nhận sự thương xót đâu."
"Tôi biết, nên mới tránh mặt đi đấy thôi, chỉ là..."
"Không "chỉ" gì hết."
Giọng nói cắt ngang Aoi.
"Dây vào tên kia thì hắn chết chắc rồi, ngay cả việc có toàn thây cũng là một vấn đề đấy."
"..."
Aoi lại thở dài, giống như cam chịu, lại giống thương cảm, một lúc sau, cô mới mở miệng nói tiếp.
"Ngài nghĩ Dunkel là người thế nào?"
"Cái tên đó?"
Nghe câu hỏi này từ Aoi, tồn tại bên trong cô nhất thời rơi vào trầm mặc, đây dường như là một câu hỏi khó với tồn tại đó.
"Nói thật thì ta không biết phải đánh giá hắn như thế nào..."
Giọng nói có vẻ hơi do dự.
"Nếu nói hắn là người xấu, hắn sẵn sàng giúp đỡ những người gặp khó khăn cùng khổ, không thể giơ tay ra cầu xin cứu giúp mà không cần được đền đáp.
Nếu nói hắn là người tốt, hắn lại có thể thẳng tay dùng tới bạo lực và giết chóc mà không thèm do dự.
Một con người thật mâu thuẫn, hoặc có lẽ là do ta vẫn chưa hiểu được loại sinh vật giống như "nhân loại"."
Giọng nói lại dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Tuy vậy, ta cảm thấy chừng nào ngươi vẫn là ngươi, chừng nào sự nhân từ của ngươi vẫn còn đó, hắn sẽ không phản bội ngươi đâu, lúc này, ngươi có thể tin tưởng con người đó."
Nói tới đây, giọng nói bỗng nhiên im bặt, tiếng bước chân bì bõm từ phía ngoài vọng vào khiến Aoi vén màn nhìn ra.
Dunkel đã trở lại, người ướt như chuột lột..