Đêm dần về khuya, cơn mưa cũng đã thôi nặng hạt, vạn vật chìm trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và âm thanh ồm ộp của ếch nhái là vẫn liên miên bất tận.
Dunkel lẳng lặng dùng băng gạc mà Aoi vừa mới thay ra cho mình bọc cánh tay của Tiếu Diện Quỷ bị cậu chém đứt lìa lại.
Làm vậy vừa để bảo quản, vừa để đảm bảo vấn đề thẩm mỹ, việc mang theo một cánh tay bị chém rời nhuốm máu mà không che đậy gì nói thế nào cũng thấy có chút ác tâm.
Lý do mà cậu đem nó về cùng hiển nhiên là để làm bằng chứng.
Không phải là vì số tiền thưởng mười ngàn tiền vàng kia.
Mười ngàn tiền vàng quả thật là một con số lớn với một kẻ tay không một đồng như cậu, nhưng Aoi là một phú bà, bất kỳ món dược liệu siêu nhiên nào cô mang theo đều là bảo vật, tin rằng cô không thèm quan tâm chút điểm tiền ấy.
Hơn nữa theo lời Aoi, nếu Dunkel thật sự cần tiền, cậu có thể bán số kẹo mà mình đã làm khi tới khu vực thành thị, chắc chắn sẽ không ít người bỏ giá cao ra mua.
Bằng chứng ở đây nhằm mục đích chứng minh Dunkel không phải Tiếu Diện Quỷ, sẽ phiền lắm nếu đi tới đâu ai cũng xem cậu là tội phạm truy nã đặc biệt nguy hiểm.
Tuy là một cánh tay chưa chắc đã chứng minh được gì, nhưng cộng thêm không gian thứ nguyên còn dính chặt trên đó vào và việc cậu vẫn còn đầy đủ hai tay hẳn là sẽ có tác dụng phần nào.
Cùng lắm thì mất thời gian chịu chút phiền phức kiểm tra ma lực còn sót lại trên đó thôi, tương tự dấu vân tay, ma lực của mỗi người là độc hữu, cậu không tin cái đất nước này truy nã Tiếu Diện Quỷ mà không có cách nhận dạng thân phận hắn.
Hoàn thành việc quấn băng, Dunkel ném cánh tay vào không gian thứ nguyên và tựa người vào thùng xe, nhắm mắt lại.
Một giờ sau, cơn mưa đã dừng hẳn và Dunkel cũng đã ngồi lặng thinh trong nhịp thở đều đều, có vẻ đã ngủ.
Còn Aoi, người đã nghỉ ngơi từ trước trong thùng xe lại bất chợt ngồi dậy trong lúc vẫn còn nhắm chặt hai mắt.
Cô bây giờ không mang mặt nạ, chuyện hiển nhiên, ai lại đi mang mặt nạ khi đi ngủ chứ.
Dunkel khá là có nguyên tắc, cậu sẽ không tự tiện tiến vào thùng xe mà không báo trước nên Aoi có thể yên tâm tháo mặt nạ xuống.
Đôi mi đóng chặt dần mở lên, hé mở đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch, chỉ là lúc này nó không mang màu xanh lưu ly u sầu, cũng không phải màu đỏ nhiệt huyết mà cả hai con ngươi đều thuần một sắc trắng bạc lạnh lùng như mặt trăng phản chiếu bên trong chiếc gương.
"Aoi" chậm chạp uốn người chòm dậy, di chuyển khẽ khàng tới rèm che bằng cả tứ chi mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào giống như một chú mèo ngoại cỡ.
Cô từ từ vén tấm rèm lên, vừa đủ để nhìn thấy Dunkel đang ngồi tựa lưng vào thành xe sau đó nhẹ nhàng di chuyển ra phía ngoài, ghé sát mặt mình vào mặt cậu.
Gần tới nỗi "Aoi" có thể đếm được cả số lông mi trên mắt cậu nếu muốn.
Nhìn chằm chằm vào Dunkel không chớp mắt và giữ yên trạng thái đó suốt ba phút liền, cô mới từ từ lùi trở lại vào trong, ngã người nằm xuống đệm chăn.
"Thế nào?"
Cùng âm thanh trực tiếp phát ra từ trong linh hồn ấy, một bên mắt của "Aoi" biến thành màu xanh thẳm biên biếc.
"Ta không biết."
"Aoi" trả lời, nhưng không mở miệng, cô để giọng nói truyền qua não hải giống như người đang giao tiếp cùng mình.
"Người này...!Ta nhìn không thấu."
"Vậy sao..."
Giọng nói còn lại tiếp lời.
"Tạm thời đừng làm gì cả, cứ giữ nguyên tình trạng như vậy, hiện giờ hắn vẫn chưa có ác ý với Aoi, nhưng khoonh không biết tương lai sẽ như thế nào, chúng ta phải cẩn thận."
"Ta sẽ chú ý quan sát ý đồ của hắn."
Dứt lời, "Aoi" khép mắt lại, hết thảy lại quy về nguyên dạng.
Phía bên ngoài, thiếu niên tóc trắng mở mắt, đôi con ngươi tối đen thoáng quét qua thùng xe.
Cuối cùng cậu vẫn không có hành động nào khác, chỉ lặng im nhìn vào khoảng không vô định.
Những ngày sau đó, Dunkel và Aoi tiếp tục theo chân thương đoàn.
Mặc dù dưới sự chăm sóc của Aoi, một nhà ba người bị bệnh đã khởi sắc rất nhanh, tới hôm nay gần như đã có thể sinh hoạt như người bình thường, nhưng Aoi vẫn chưa yên tâm mà muốn chắc chắn rằng bọn họ đã khoẻ hẳn nên vẫn chưa rời đi.
Suốt mấy ngày này, Aoi nhanh chóng có được niềm tin của cả thương đoàn và trở thành nữ thần trong mắt họ.
Không ít thanh niên trong đoàn đều cúi đầu bẽn lẽn khi cô đi ngang qua, cơ mà cũng chỉ tới vậy thôi, dường như trong mắt họ, cô là một thứ gì đó xa không thể chạm mà chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ.
Hiện tại, như mọi ngày cô đang kiểm tra sức khỏe cho ba người bệnh, nhân tiện khám cho những người khác, bắt đầu từ sáng tới giờ nên hẳn là sắp kết thúc rồi.
Có thể nói là được thơm lây từ hào quang nữ thần của Aoi, thái độ của những người trong đoàn đối với Dunkel đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất đã không còn tràn ngập ác ý và sợ hãi như lúc ban đầu nữa và vài người còn có thể gật đầu chào khi chạm mặt.
Nhưng dù cậu có phải Tiếu Diện Quỷ hay không, sự thật là cậu đã đánh cả đoàn một trận tê người ngay lần đầu gặp mặt vẫn còn đó, muốn bọn họ tỏ vẻ thân thiện với cậu thì miễn cưỡng quá.
Dunkel thì sao cũng được, vốn dĩ cậu đã chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mình, điều khiến cậu chú ý là động thái của Aoi mấy ngày gần đây.
Không, nói chính xác thì có lẽ không phải là Aoi, cô vẫn tỏ ra bình thường và tương tác với Dunkel cũng bình thường như mọi ngày, thậm chí cô còn không hỏi tới chuyện xảy ra tối hôm đó và kết cục của Tiếu Diện Quỷ thế nào như thể nó chưa từng xảy ra vậy.
Cảm giác rằng có thứ gì bên trong cô đang lặng lẽ quan sát đánh giá cậu vậy, nhưng đó không phải tồn tại khác mà cậu nhận thấy trước đây trong cô, mà là một cái gì đó khác hẳn.
Nói cách khác, trong người Aoi phải chứa ít nhất ba linh hồn, một của cô và hai tồn tại không tên khác, có thể còn nhiều hơn nữa.
Dunkel nhảy lên thùng xe, nằm oài người ngửa mặt lên nhìn những đám mây thẫn thờ trôi trên bầu trời.
Rốt cuộc thì đâu mới là "Sora Aoi" thật sự?
Thiếu nữ diệu dàng mà cậu vẫn biết hay một trong hai thứ kia?bg-ssp-{height:px}
Thật là một cô gái ngập tràn ẩn số.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Tiếng gọi từ dưới đất vọng lên kéo cậu trở về với thực tại.
"Không có gì."
Dunkel đáp lại rồi nhảy xuống khỏi nóc xe.
"Cô trở lại sớm hơn bình thường, sao vậy?"
Cậu hỏi.
"Tôi nghe tin này từ trưởng đoàn, theo lộ trình thì chúng ta sắp đi ngang qua thành phố gần nhất rồi, còn là một bến cảng nữa, tầm vài ngày nữa thôi, chúng ta sẽ ghé qua để bổ sung một số nhu yếu phẩm, anh chuẩn bị đi, thành phố này là một điểm du lịch đáng để tham quan đấy."
Aoi vui vẻ trả lời.
"Dù cô có nói thế, ta cũng có biết nó là nơi nào đâu."
Dunkel cười trừ, cậu bị nổ văng từ Đông Lục Địa sang Tây Lục Địa, kiến thức địa lý gần như là bằng không, kể cả ở Đông Lục Địa, thì thường thức của cậu vẫn rất hạn chế.
Dù sao cậu chỉ mới rời Thần Thoại Cấm Khu để vào Aurora này còn chưa tới nửa năm nữa là.
Có thể giao tiếp bình thường mà không gặp trở ngại ngôn từ đã là rất khá rồi.
"Nói thật thì tôi cũng có biết gì đâu, lần đầu tiên tôi rời khỏi nhà xa tới vậy đấy, mới mấy năm gần đây thôi nơi tôi ở vẫn còn bị vây quanh bởi bốn bức tường cao.
Đây cũng là lần đầu tôi đến một cảng biển đó."
Nghe thấy Dunkel nói vậy, Aoi vỗ vai cậu hai cái, cúi đầu nói nhỏ.
Không nhìn thấy biểu cảm đằng sau chiếc mặt nạ, nhưng Dunkel đoán chừng đó đang là biểu cảm của sự hạnh phúc, bởi vì cậu nghe ra được sự vui sướng và hưng phấn trong giọng điệu của cô.
Đâu đó trong lời nói còn phảng phất chút gượng gạo khi cô nhắc tới "nhà".
Như thể việc rời khỏi nơi "bị vây quanh bởi bốn bức tường cao" để du hành là một điều khiến cô vô cùng thoả mãn, một quyết định cực kỳ đúng đắn.
Dunkel im lặng, từ chối cho ý kiến, những lúc như thế này cậu không biết nên động viên hay chúc mừng Aoi, vì vậy tốt nhất là cứ để cô hài lòng với tình trạng của mình thôi.
"Hay là chúng ta lẳng lặng rời đi thôi."
Aoi tiếp tục nói.
"Hả?"
Còn Dunkel chỉ có thể bật lên một tiếng kinh ngạc.
"Người bệnh đã không sao rồi, chúng ta có ở lại cũng không có ý nghĩa gì, sớm muộn gì cũng phải chia tay, tôi ngại những trường hợp bịn rịn như này lắm nên là cứ im lặng tách ra khỏi đoàn để người khác không chú ý.
Với cả như vậy chúng ta có thể đi nhanh hơn, tôi nôn nóng muốn thấy biển quá."
Nghe cô giải thích, Dunkel mới chợt nhớ lần đầu tiên gặp cô, hai người cũng rời khỏi ngôi làng mà họ đã giúp đỡ khi trời còn chưa sáng để không đánh động ai, ngoài ra những lần khác đều là không từ mà biệt.
"Theo ý cô đi."
Cậu gật đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến.
"Anh lại như vậy rồi."
Aoi đập vào lồng ngực Dunkel trước khi leo lên vị trí đánh.
Không rõ ràng lắm, Dunkel cảm thấy dường như cô có chút hờn dỗi, giống như là thật sự muốn nghe chủ kiến từ cậu thay vì một mình quyết định mọi chuyện vậy.
Với những chú ấn khắc sẵn trên cỗ xe ngựa, hai người thuận lợi rời đi mà không gây ra tiếng động nào.
Cỗ xe bon bon chạy trên đường mòn, hướng về cảng biển.
Ngay lúc đó, hai chiếc tàu bay cực nhanh xẹt ngang qua đầu bọn họ, có vẻ nó cũng đang định tới bến cảng.
Dunkel nhìn lên bầu trời dõi theo chiếc tàu bay, thoáng cái nhướng mày lên.
Cậu phát hiện ác ý nồng nặc nhằm vào hai người xuất phát từ đó.
Nheo mắt để nhìn cho rõ hơn, Dunkel cảm thấy một trong hai chiếc tàu bay đó hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
"A."
Cậu sực nhớ ra, đó là chiếc tàu bay của đám người Ngục Thú bị cậu thả trôi đi sau khi dạy bảo bọn chúng một trận nhừ tử suýt chết.
Chiếc tàu bay bên cạnh có cùng hoạ tiết và tiêu chí, hẳn là cùng một tổ chức.
Như vậy nghĩa là bọn người đó may mắn nhặt được cái mạng về.
Thông suốt chuyện này thì có thể hiểu tại sao lại có ác ý nhắm vào cậu và Aoi.
"Xem chừng điểm đến tiếp theo sẽ không yên bình rồi."
Cậu lẩm bẩm bằng âm lượng chỉ mỗi mình mới nghe được.
Giờ muốn tránh phiền phức chỉ cần quay xe đi theo hướng khác, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Aoi, Dunkel lại ngậm miệng không nói gì.
Đành vậy.
Nếu bọn chúng không biết điều, cùng lắm thì lật tung cái bến cảng lên thôi..