"A..."
Đại não Felt hiện giờ trống rỗng, quên mất cả việc la hét, khắp trong đầu chỉ toàn là hoang mang và bối rối, mặc cho việc bản thân vẫn còn đang bay vù vù trên không, khung cảnh bên dưới liên tiếp thay đổi như một cuốn phim tua nhanh.
Không biết đã qua bao lâu, có thể là vài phút, cũng có thể chỉ mới vài giây, mãi đến tận khi, khung cảnh biến thành một rặng núi đá hoang vu và độ cao duy trì nãy giờ đang nhanh chóng giảm bớt, Felt mới kịp lấy lại tinh thần.
Cô vội vả tìm cách ổn định thân hình và tiếp đất, nhưng thời gian và sự hoang mang không để cô làm được gì nhiều, chính xác là giờ có làm gì cũng không kịp nữa rồi.
Lơ lửng, hãm tốc, lực đẩy, bay,...!mọi ma thuật cơ bản có thể dùng ngay lập tức mà cô biết dường như đều vô dụng trong tình huống này.
Những ma thuật mạnh hơn thì mất nhiều thời gian hơn để kích hoạt, nhưng với tốc độ này dù là sử dụng khiên ma lực cũng chẳng còn kịp nữa.
Hết đường, không còn phương án khả thi, Felt trừng mắt nhìn vách núi đang không ngừng phóng đại phía trước, bất lực chờ đợi cái chết ập đến.
Cô cảm thấy hết thảy như một trò đùa vậy, không phải Felt xem nhẹ cái chết, mà là mọi chuyện cứ không chân thật thế nào ấy.
Cái này không trách cô được, đổi lại là bất cứ ai khác rơi vào trường hợp này cũng sẽ cảm thấy vậy thôi.
Giây trước còn yên ổn nói chuyện trên mặt đất, giây sau đã bị hất bay vù vù mà không hiểu kiểu gì.
Đúng vậy, Felt không hiểu mình bị hất bay đi bằng cách nào cả, dù cho cái ma trận bất thường lập lòe dưới chân ban nãy rất bắt mắt, tuy nhiên cô không cảm nhận được bất kỳ dòng chảy ma lực nào ở gần mình cả, nghĩa là không có bất kỳ ma thuật nào được khởi động ở phụ cận xung quanh hết.
Nhưng cô vẫn bị hất bay đi bằng một cách nào đó chẳng thể nào hiểu nổi.
Cơ mà giờ có nghĩ về việc đó cũng đâu ích gì, cái chết đã gần ngay trước mắt...
"Nếu chết ngay tức khắc thì chắc là không đau đâu nhỉ?"
Ngay lúc ý nghĩ buông xuôi này xẹt qua đầu Felt thì cô bỗng nghe thấy hai chữ "kịp rồi" vọng vào bên tai.
Tiếp sau đó, cô được một đôi tay mảnh khảnh nhưng rắn rỏi ôm lấy, là tên thiếu niên tóc trắng kia.
Cậu ta kéo cô vào lòng, giữ chặt lại rồi đạp vài cái vào không khí, với mỗi cú giẫm của cậu, tốc độ rơi của hai người cũng theo đó giảm bớt đi từng phần.
Dù đã bắt được Felt, nhưng nếu dừng lại đột ngột trong tình trạng này thì mớ mạch máu và nội tạng của cô cũng sẽ bay hết ra ngoài theo quán tính.
nên Dunkel đành phải hãm tốc lại từ từ, nếu Felt gia cường cơ thề bằng ma lực thì đã không phải làm thêm bước này, tiếc là cô không có.
Cuối cùng khi đã đạt tới vận tốc lý tưởng coi như an toàn, cậu mới giẫm mạnh một cú nữa giữa không trung, lấy đà lộn một vòng để ổn định thân hình, hoàn mỹ tiếp đất.
Truyện Điền Văn
"Anh..." Felt ngước nhìn lên gương mặt thanh tú gần tới nỗi thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của đối phương phà vào mặt mình, mãi mới thốt ra được một chữ.
"Anh cái gì anh."
Đáp lại cô là một câu nói cộc cằn, thiếu niên tóc trắng thẳng tay buông cô xuống mà không một chút do dự, khiến Felt lảo đảo, nếu cô không chống ma trượng xuống đất để giữ thăng bằng thì có khi ngã ngửa rồi.
Thấy cô đứng thẳng người lên lại, Dunkel rõ ràng có chút mất hứng, dường như là cậu cố tình để thấy cô ngã vậy.
"Ta rút lại lời khen vừa rồi.
Tệ hại, không có năng lực thì đừng giở giọng châm chọc người khác." Quay mặt đi nơi khác, Dunkel vừa nói vừa đánh giá khung cảnh xung quanh.
Không phải cậu muốn mỉa mai Felt hay gì, chẳng qua là khả năng ứng biến tình huống của cô tệ hơn cậu nghĩ quá nhiều.
Cái loại thiên tài nuôi trong nhà kính này mà đột ngột ném ra chiến trường chắc chỉ sống được một phút ba mươi giây trước khi bị tên găm vào người.
Nếu mà con nhãi này còn dám phản bác theo kiểu lúc nãy thì Dunkel sẽ vả thẳng luôn cho nó tỉnh.
Tuy nhiên, Felt không phản bác, cũng không cải lại, thay vào đó cô chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò sâu sắc.
"Vừa nãy...!Anh đã làm thế nào vậy?"
Mãi vài giây sau, cô mới lên tiếng hỏi.
Không chỉ cái ma trận khiến cô bay đi, mà cả mấy cú giẫm lên không khí khi nãy, cô hoàn toàn không cảm nhận dược dấu hiệu của ma thuật được khởi động.
Điều đó khiến Felt như nhìn thấy một chân trời mới vậy, sự tò mò lúc này đã vượt trên cả cái tôi tự mãn.
"Anh đã sử dụng ma thuật ư? Sao tôi lại không cảm nhận được gì?"
Có vẻ sợ mình hỏi chưa đủ rõ ràng, Felt vội vàng bổ sung thêm.
"Hả?" Dunkel nhíu mày quay mặt lại trước câu hỏi của cô, thế này có khác gì hỏi "một cộng một có phải bằng hai không?" đâu chứ.
"Tất nhiên là che giấu dấu vết và hạn chế sự rò rỉ ma lực rồi." Dù vậy, cậu vẫn trả lời Felt một cách mạch lạc nhất có thể, kèm một ánh mắt như đang nhìn một đứa vô học.
"Ý anh là sao khi nói che giấu dấu vết ma lực?"
"Gì? Đó là kiến thức cơ bản của một pháp sư đấy, ngươi định để đối thủ cảm nhận được ngươi sắp sử dụng ma thuật mà chuẩn bị đối phó sao?"
"Làm gì có ai làm được, ít nhất là tôi chưa từng nghe ai làm được vậy! Với cả cảm nhận ma lực là một khả năng đòi hỏi sự tương thích và độ nhạy cảm với ma lực cao, đâu phải ai cũng làm được chứ!"
Câu trả lời của Felt khiến Dunkel rơi vào im lặng.
Trước đây khi đi cùng Celina, cậu cũng chưa bao giờ thấy cô che giấu ma lực khi sử dụng ma thuật bao giờ, nhưng khi đó cậu cho rằng cô quá tự tin để làm việc đó.
Dẫu sao với một sinh vật mạnh mẽ như Celina thì điều đó đúng là thừa mứa.
Trường hợp của Felt ở thư viện lần trước và của mấy lão già của thương đoàn Aurora cũng vậy, Dunkel tưởng họ cố tình làm vậy để thị uy mà thôi.bg-ssp-{height:px}
Cơ mà có vẻ là không phải vậy.
"Này, sao lại im lặng rồi."
Đợi gần cả phút mà không thấy Dunkel trả lời, Felt vừa hỏi vừa lấy đầu ma trượng chọc chọc vào ngực cậu.
"Chuyện đó..."
Gạt đầu gậy sang một bên, Dunkel tiếp tục nói.
"Ngươi giải thích rõ hơn chút được không?"
Cậu cảm thấy có ẩn khuất gì đó trong chuyện này, mặc dù Dunkel không phải người ở đây, hệ thống ma thuật của họ có lẽ khác với những gì cậu biết, nhưng suy cho cùng thì ma thuật cũng chỉ là những thao tác với ma lực mà thôi, trăm sông đổ về một biển, lẽ ra những vấn đề cốt lõi thế này không nên có sự khác biệt mới đúng.
Song, thứ đáp lại cậu không phải âm thanh của Felt mà là một tiếng động lớn như núi lở kèm theo sự rung chuyển mạnh của đất đá dưới chân hai người.
"Chuyện...!Chuyện gì vậy?" Felt lảo đảo vài cái, kinh ngạc bật thốt lên.
Dunkel thì tặc lưỡi ngán ngẩm, khả năng ứng phó tình huống của cô lần nữa khiến cậu cảm thấy ấn tượng, tất nhiên là theo hướng tiêu cực.
Dunkel vô thức thấy thông cảm cho anh hùng khi có một đồng đội như thế này, chỉ là cậu không biết, mang tiếng là người trong đội nhưng Felt rất ít khi ra ngoài cùng Sieghart và những người khác, nếu mà biết thì chắc sẽ dựng luôn ngón cái lên với Sieghart vì quyết định sáng suốt khi để Felt lại rồi.
Ngán ngẩm thì ngán ngẩm, Dunkel vẫn nhanh tay bế lấy Felt rồi nhảy thẳng lên.
Xác nhận rằng độ cao này đã không chịu ảnh hưởng từ đợt rung chuyển bên dưới nữa, cậu tạo ra một ma trận giữa không trung để làm điểm tựa rồi đưa mắt nhìn xuống, quan sát tình hình bên dưới.
Đất đá bên vách núi ầm ầm đổ lỡ, sự chấn động càng lúc càng dữ dội, thậm chí có thể nhìn thấy cả ngọn núi đang rung lên.
Và rồi chỗ mà Dunkel và Felt vừa đứng khi nãy nứt toát ra, để lộ một lớp vật chất ghồ ghề lấp lánh ánh kim, trông kết cấu của nó hệt như một cái mai rùa, chẳng qua là kích cỡ này thì có hơi bị lớn, phải tới hơn mét là ít.
Lại thêm mấy tiếng ầm ầm nữa, đất đá và vách núi ở đó hoàn toàn đổ sập, lớp vật chất cũng hiện ra rõ ràng hơn, đúng thật là một con rùa khổng lồ, đầu và tứ chi trồi ra khỏi mai, nó vươn người đứng dậy, khỏi cần nghĩ cũng biết với cái kích cỡ to lớn và sức mạnh khủng bố đó thì nó chính là nguyên nhân của đợt sụp lở này.
Khi hình dạng của sinh vật bên dưới hoàn toàn lộ diện, Dunkel hơi nhếch môi lên một chút.
"Một con rùa cá sấu khổng lồ?" Cậu lầm bầm với giọng điệu không được chắc chắn cho lắm, vì hình dạng của sinh vật này thật sự rất giống mấy con rùa cá sấu mà cậu biết, nhưng mà chúng nó là rùa nước ngọt chứ có phải là rùa núi đâu.
"Không! Là Quy Giáp Long!"
Có lẽ là nghe được tiếng thì thầm của cậu nên Felt lập tức đính chính lại.
"Quy Giáp Long? Chỗ nào của nó là "long" hả?"
"Làm sao tôi biết! Nhưng nó là rồng hàng thật giá thật đấy! Có vẻ chỗ chúng ta vừa đứng khi nãy là nơi nó ngủ! Cơ mà thả tôi xuống đi, tự tôi bay được." Nằm gọn trong vòng tay Dunkel, Felt vùng vằng vặn người mấy cái, cảm thấy tư thế này có hơi khó chịu, cô yêu cầu cậu để mình tự lo.
Nhưng chợt nhớ tới chuyện khi nãy, e ngại rằng Dunkel sẽ ném mình xuống hệt như vậy, Felt vội bổ sung thêm:
"Mà từ từ thôi đấy!"
Khi đã tự bay được bằng ma thuật của mình, Felt mới nói tiếp với vẻ khó hiểu:
"Sao Quy Giáp Long lại ở gần ngoại ô của Golden Schloss chứ, nó sống ở dãy Schildpatt cách Golden Schloss hàng trăm dặm về phía tây kia mà..."
"Ngươi cho rằng mình đang ở ngoại ô Golden Schloss thật đấy à? Ngươi nghĩ mình đã bay bao xa hả?"
"Gì? Anh thật sự hất tôi bay tới tận hàng trăm dặm ư?" Nhìn chằm chằm vào Dunkel với đôi mắt trợn tròn như thể đang nhìn một con quái vật, Felt run giọng hỏi lại.
Dunkel không trả lời mà nhìn xuống con rùa khổng lồ bên dưới, nó đang hết cái mũi to lớn của mình lên ngửi ngửi như đang xác định phương hướng hay gì đó, rồi cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn cậu và Felt, há miệng gầm to.
"Nói là cách cả trăm cây số, nhưng như vậy vẫn là quá gần, không phải đối với con người rồng được xem như thảm họa tự nhiên sao?" Dunkel hỏi với giọng điệu nghiền ngẫm, từ lời nói của Felt, cậu nghe ra được rằng con rùa này phải sống ở đây được một thời gian rồi.
"Lúc nãy có nghe một lần rồi nhưng không để ý lắm, cây số là gì thế?"
"Cái đó không phải trọng điểm được không? Trả lời ý chính đi."
"Dào..." Felt dẩu môi lên, rõ ràng là bất mãn với thái độ của Dunkel, nhưng vì cậu vừa cứu cô nên không tiện phát tác.
"Quy Giáp Long tuy là rồng, nhưng nó hiền lắm, chẳng chủ động tấn công ai bao giờ, kể cả có bị làm phiền thì Quy Giáp Long cũng chỉ rút người vào mai hoặc bỏ đi mà thôi.
Ít nhất là hàng trăm năm trở lại đây chưa có bất kỳ tai nạn nào liên quan tới nó, nếu có thì cũng chỉ có những kẻ không biết điều muốn săn nó để kiếm lợi thôi.
Hơn nữa loại quặng sinh ra trong quá trình tiêu hóa của nó là nguyên liệu rất tốt để rèn vũ khí, cho nên con rồng này không chỉ không bị tiêu diệt mà còn đặc biệt được hoàng gia chú trọng bảo vệ nữa.
Nhưng với tình hình chính trị bất ổn gần đây, hoàng gia Shina cũng chẳng thừa hơi đâu mà quan tâm tới nó."
Felt nhìn vào mắt Dunkel, khó chịu giải thích.
Nghe xong, các bó cơ trên mặt Dunkel ép vào nhau cho ra một biểu cảm khá là...!Khó hiểu.
"Không chủ động tấn công ai bao giờ à? Thế nó đang sắp làm gì kia?"
Cậu vừa nói vừa chỉ tay xuống dưới.
"Ừ?" Felt xoay người lại, nhìn theo hướng tay của Dunkel.
Chỉ thấy Quy Giáp Long đang nhìn bọn họ chằm chằm với ánh mắt đỏ rực hằn học đầy ác ý.
"Chắc là thức giấc không đúng cách nên đang khó ở chút thôi."
Dù nói vậy, Felt vẫn chầm chậm bay nép ra sau lưng Dunkel, chỉ để lộ cái đầu với chiếc mũ to quá khổ của mình ra.
"Lời nói của ngươi mà có chút xíu tự tin nào trong đó thì sẽ thuyết phục hơn đấy." Dunkel thở dài.
"Tôi nói thật mà! Quy Giáp Long rất hiền..." Felt hấp tấp giải thích nhưng bất chợt bị Dunkel kéo mạnh vào lòng lần nữa, cậu đạp mạnh vào điểm tựa, cực nhanh lướt qua một bên.
Cùng lúc đó, Quy Giáp Long cũng há mồm bắn ra một luồng cực quang chói lọi, nhằm thẳng vào hai người, suýt soát sượt qua tà áo choàng của Felt, làm nó cháy rụi mất một mẩu.
Luồng cực quang bắn thẳng lên bầu trời, cắt ngang qua những tầng mây, dù là giữa ban ngày ban mặt cũng vô cùng chói mắt.
"Nó hiền lắm."
"Chẳng chủ động tấn công ai bao giờ."
Dunkel bắt chước giọng điệu của Felt khi nãy để lặp lại lời của cô trong lúc rút Yin-yang Swordgun ra khỏi thắt lưng, chuẩn bị chiến đấu.
Dựa theo năng lượng sống cuồn cuộn chảy trong người của con rùa này thì nó phải mạnh hơn con rồng mà cậu từng giết ít nhất mười lần.
Về phần Felt không biết là vì xấu hổ hay do sợ sệt mà vẫn chôn mặt vào trong ngực Dunkel..