Một lần nữa, các thiếu nữ đã phải khắc ghi, sự kinh hoàng khi phải đối mặt với Dunkel Ciel dưới tư cách kẻ thù.
Sợ hãi.
E ngại.
Và bất lực.
Chống lại một siêu cao thủ như Dunkel đã là một trường hợp tuyệt vọng rồi, và giờ nguyên nhân để họ phải đấu tranh cũng bị cậu nắm giữ trong tay.
Ý chí chiến đấu được xây dựng trên nền tảng là tình cảm với Sieghart thoáng cái bị đánh cho tan tành.
Kể cả Celina cũng không tránh khỏi việc hoang mang thật sâu.
Cú đấm vừa rồi còn không mạnh tới mức có thể gây thương tổn được cho cô, nhưng dù vậy, Celina vẫn vô lực khụy gối trên đất mà chưa gượng dậy được.
Sở hữu sức mạnh gần như vô địch kể từ lúc sinh ra, từ trước tới nay, đối với Celina, không có vấn đề gì là không thể giải quyết bằng bạo lực.
Nếu có, vậy chỉ cần nhiều bạo lực hơn, cuộc đời cô có thể nói là một con đường bằng phẳng.
Nhưng hôm nay, cuối cùng Celina cũng gặp phải tình huống mà sức mạnh của mình trở nên vô nghĩa.
Không nói tới vấn đề tình cảm cá nhân, chỉ riêng mỗi thực lực của Dunkel cũng đã khiến cô đủ chật vật bó tay bó chân không thể nhanh chóng giải quyết rồi.
Bây giờ thì lại càng không thể.
"Tới đây thôi sao?"
Con quái vật tóc trắng nhếch môi.
"Quyết tâm của các ngươi chỉ có thế thôi à? Vậy thì kết thúc chuyện này thôi nào."
Ma lực mà vốn dĩ không thể cảm nhận được từ Dunkel nguyên bản bắt đầu tuôn ra như thác lũ và điên cuồng tăng lên như thể không có giới hạn.
Khoảnh khắc này, dù có là một kẻ kém cỏi trong việc cảm nhận ma lực thì vẫn có thể dễ dàng thấy được biến động to lớn do lượng ma lực khổng lồ đè nặng lên không gian.
Cầu xin là vô nghĩa.
Bạo lực cũng không mang lại tác dụng gì.
"A a a...!Sao cũng được..."
Celina dường như đã buông bỏ ý định làm gì đó, thở dài vô lực.
Kể cả cô cũng như vậy, những người khác tất nhiên không thể đưa ra quyết định gì khác.
Trước một tồn tại vô lý và loạn trí thế này cùng với áp lực họ phải gánh chịu, không dễ dàng gì để bình tĩnh mà đưa ra phán đoán hợp lý cho được.
Cho dù là bằng một lý do thần kỳ nào đó, bọn họ có thể nghĩ ra cách giải quyết tình huống, thì cái thứ quái vật bất thường kia vẫn sẽ nghiền nát nó mà thôi.
Không thể dùng lẽ thường để cân nhắc thứ đó nữa rồi.
"Nếu Sieghart chết..."
Celina cay đắng nhấc hai tay lên ôm lấy cơ thể đang run nhẹ của mình.
"Tôi sẽ chết cùng cậu."
Cô không có ý đe doạ hay ôm tâm lý may mắn rằng sống chết của mình có thể khiến Dunkel thay đổi ý định.
Đây chỉ là lời than vãn bất lực của một thiếu nữ đang yêu không thể làm gì để cứu được người mình quan tâm thôi.
Tuy nhiên, những lời đó lại mang đến một số tác dụng nhất định.
Lượng ma lực cuồn cuộn gia tăng đột ngột đình chỉ, Dunkel liếc mắt nhìn qua Celina với một cái nhíu mày, cơn giận được kiềm hãm đôi chút.
"Tốt thôi."
Cậu thì thầm tự nói.
"Nợ kiếp này phải trả trong kiếp này.
Ta không cho là mình cần phải giải thích gì với các ngươi.
Nhưng nếu không làm thế, mấy con nhãi các ngươi hẳn sẽ còn không biết mình đang lãng phí cảm xúc cho thứ gì..."
Từ tay trái Dunkel, một loạt xiềng xích nhỏ bắn ra, đâm xuyên qua tim của những người còn lại.
Cậu không chọn sử dụng Tha Hoá Tự Ngã Thiên chỉ để hành hạ tinh thần của những thiếu nữ này, Đệ Nhị Chương có nhiều tác dụng hơn thế.
Một trong số đó là chia sẻ cảm giác và ký ức của những cá thể được liên kết.
Như một cuộn phim tua nhanh, cả cuộc đời của kẻ mang tên Sieghart Leona chạy qua tâm trí của Dunkel và những người khác.
Một lúc sau, Dunkel ngắt liên kết, rơi vào trầm ngâm.
"Vậy cuối cùng, ngươi muốn cho chúng ta xem tội lỗi gì?"
Celina nói trong khi nhìn Dunkel bằng ánh mắt hằn hộc.
Sau chuyện này, cô đã không còn gọi cậu theo cách của bằng hữu thông thường nữa, không bao giờ.
Mối quan hệ mong manh này cuối cùng cũng tới lúc phải đến hồi kết thúc.
Những người khác cũng mang cảm xúc tương tự, cho dù là người từng có ý định kết bạn hay kẻ cảm thấy e ngại Dunkel thì tất cả hiện tại đều chỉ cảm thấy căm hận cậu và cả sự bất lực của chính bản thân mình.
Đó là bởi vì những ký ức của Sieghart mà Dunkel đã cho họ thấy, thứ mà con quái vật đó cho rằng là minh chứng cho tội lỗi...
...Lại chỉ đơn thuần là những hồi ức đau thương.
Cuộc đời của Sieghart Leona kể từ khi cô bắt đầu nhớ được cho đến hiện tại có thể được gói gọn trong hai từ "bất hạnh".
Là một đứa trẻ mồ côi không biết cha mẹ mình là ai, Sieghart lớn lên trong sự chăm sóc của một người ăn xin già.
Một thời gian sau, không chống cự nỗi tuổi già, người ăn xin bỏ cô mà đi.
Người bạn duy nhất của cô cũng vì đói và lạnh mà chết cóng bên vệ đường.
Chú chó đã an ủi cô vượt qua những mất mát đó rồi cũng trở thành mồi ngon của những tên du thủ du thực...
Lớn hơn một chút, với nghị lực phi thường, Sieghart cuối cùng cũng tìm thấy manh mối về gia đình của mình.
Nhưng trái với cuộc sum họp cô vẫn mong chờ, thứ cô có được khi tái ngộ chỉ là những cái nhìn hắt hủi xa lánh.
Bởi vì cô bị chính cha mẹ ruột của mình ruồng bỏ với lý do là con gái cùng những lời mê tín như là sẽ mang đến vận rủi cho gia tộc...
Và còn nhiều nỗi đau hơn thế nữa trong những năm tháng sau này.
Đến nỗi có lẽ đủ để nói rằng hơn bất cứ ai khác trên thế giới này, cô là kẻ có tư cách căm hận nó nhất.
Nhưng cũng bởi vì có tư cách để căm hận, Sieghart mới có tư cách để tha thứ.
Thay vì chọn con đường trả thù thế giới đã mang đến bất hạnh cho mình, Sieghart lựa chọn bước trên con đường đấu tranh để không ai phải mang nỗi đau như cô đã từng.bg-ssp-{height:px}
Để rồi cuối cùng trở thành một anh hùng người người biết tới.
Vậy mà, phủ nhận tất cả giá trị tồn tại của Sieghart, gã ác quỷ kia đã gọi cô là con quái vật mà chỉ riêng sự tồn tại cũng có thể đưa thế giới đến hồi kết.
Thẳng tay hành hạ cô tới thân tàn ma dại.
Như vậy còn chưa đủ để căm hận hay sao?
Nếu ánh mắt có thể gây thương tích thì e là Dunkel bây giờ đã bị chém thành muôn ngàn mảnh rồi.
Mặc kệ những cái nhìn sắc lẹm chứa đầy phẫn hận và thù ghét đó, Dunkel chỉ đăm chiêu đứng yên tại chỗ đầy sơ hở.
Là người trực tiếp liên kết với Sieghart thông qua Tha Hoá Tự Ngã Thiên, những gì cậu thấy được nhiều hơn xa nhóm người Celina.
Sieghart chắc chắn chính là Chung Yên Quái Thú Leviathan mà cậu từng biết, điều này không hề sai, chẳng qua cũng chỉ đúng một phần.
Chính xác hơn mà nói, cô chỉ là một mảnh nhỏ được phân ra từ chủ thể của con quái thú có thể kích hoạt Chung Yên Luận Thuyết chỉ bằng cách tồn tại đó.
Sieghart hiện tại là một con người mới hoàn toàn không có ký ức về quá khứ đã qua.
Có thể nói, theo một cách nào đó, đây là thứ được gọi là chuyển kiếp luân hồi.
Nhưng như vậy vẫn chẳng thai đổi được gì, một phần của Chung Yên Quái Thú thì vẫn là Chung Yên Quái Thú.
Chuyển kiếp thì chuyển kiếp, Sieghart nhớ lại chỉ là vấn đề thời gian, tới khi đó, việc cô mời gọi chủ thể và khiến Leviathan phục sinh là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Phương án tốt nhất vẫn nên là xoá sổ sự tồn tại nguy hại này ngay tại đây.
Tuy vậy...
Nợ kiếp này phải trả trong kiếp này.
Bắt một kẻ chưa từng gây ra tội lỗi phải gánh chịu sai lầm của ai đó mà chính cô ta còn không biết đi ngược với luận điểm đó.
Dunkel tặc lưỡi một tiếng.
"Chỉ vì ngươi không nhớ gì, không có nghĩa là ngươi được tha thứ."
Cậu giải trừ hợp thể của Tha Hoá Tự Ngã Thiên, ném Sieghart về cho Celina rồi thu hồi những gông xiềng liên kết giữa mình và các thiếu nữ.
"Hôm nay ta sẽ tạm bỏ qua cho ngươi, nhưng cái ngày mà ngươi nhớ lại, sẽ là ngày đầu ngươi lăn dưới đao ta."
Trước khi nhóm thiếu nữ và Celina có thể phản ứng lại trước hành động của Dunkel, cậu đã biến thành một chấm nhỏ và mất hút trên bầu trời.
Không rõ đã mất bao lâu, lúc Sieghart lờ mờ tỉnh lại, xung quanh cô là những gương mặt quen thuộc lấm lem bùn đất và nước mắt.
"Cậu tỉnh rồi!"
"May quá, thật là tốt quá!"
"Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
"Thương tích thế nào rồi?"
"Sieghart! Sieghart!"
"..."
Hàng loạt những câu hỏi chứa đầy sự quan tâm kéo tới dồn dập, Sieghart không khỏi nở một nụ cười khổ khi cảm nhận được sự lo lắng của mọi người.
"Thương tích?"
Cô gượng người ngồi thẳng dậy với sự giúp đỡ của những người khác.
"Phải rồi, mình đã bị Dunkel Ciel tấn công..."
Trước khi mất đi ý thức, thứ cô nhớ được chính là gương mặt lạnh lẽo và sát ý nặng nề nề cùng những đòn tấn công khủng khiếp không thể chống cự của thiếu niên tóc trắng.
"Đúng! Tên đó đâu rồi? Tự nhiên tấn công mà không có lý do gì cả! Là Celina cứu tôi sao?"
Sieghart không cho rằng những người khác như Elaina hay Elsie có thể chống lại Dunkel để cứu mình.
Vì Celina cũng ở đây, dễ hiểu khi Sieghart lập tức hướng suy nghĩ của mình về phía người mạnh nhất trong nhóm.
Song, đáp lại cô chỉ là những cái nhìn lẫn nhau đầy ái ngại của các thiếu nữ khác.
"Sieghart...!Chuyện là..."
Elaina thay mặt mọi người, bắt đầu ngập ngừng kể lại những gì đã xảy ra cho cô.
Khi đã hiểu rõ mọi chuyện, Sieghart thở dài một hơi mệt mỏi.
"Là vậy sao...?"
Cô thì thào tự nói trước khi quay sang nhìn những người khác với vẻ ái ngại.
"Xin lỗi vì đã giấu mọi người việc tôi cũng là nữ nhé...!Do tình hình chính trị của Shina, nếu tôi là một cô gái thì sẽ chẳng giúp ích được gì cả.
Elaina và hoàng đế vẫn sẽ bị các quý tộc chống đối gây sức ép vì hoàng tộc không có người thừa kế..."
Cô lên tiếng giải thích, dường như lo sợ những người khác sẽ cảm thấy khó chịu khi giữ bí mật này với họ lâu tới vậy.
"Không sao đâu, Sieghart!"
"Đừng lo lắng."
Elsie và Felt nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
"Bọn này hiểu mà."
"Dù có thế nào chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt."
Evelyn và Liliana tiếp lời.
Chuyện này họ đã biết nguyên do từ lúc nhìn vào ký ức của cô rồi.
"Bỏ qua về chuyện đó đi, cậu thấy trong người thế nào?"
Scarlet hỏi trong lo lắng.
"Vết thương trên người cậu đột nhiên biến mất hết cả, dù trước đó bọn tôi có cố thế nào cũng chẳng thể chữa lành được."
"Không chỉ vậy, thương tích của chúng tôi cũng khỏi rồi, thật sự khó hiểu."
"Rốt cuộc là sao chứ? Có phải do Dunkel không?"
"Thôi nào, tên đó đã đập cả đám chúng ta một trận ra bả đấy, có lý do gì để hắn chữa khỏi sau khi đánh chúng ta như vậy không?"
"Nếu không phải hắn thì còn có thể do ai khác chứ? Mà nếu thật là hắn thì những hành động đó cuối cùng có ý nghĩa gì đây?"
"Sao phải cố suy nghĩ làm gì? Chúng ta đâu có hiểu được suy nghĩ của kẻ điên."
"..."
Sieghart cuối cùng đã tỉnh và dường như không gặp phải vấn đề gì đáng nói.
Tảng đá đè nặng trong lòng mọi người được gỡ xuống, họ bắt đầu một cuộc tranh luận nhằm xua tan không khí nặng nề ban nãy.
Chỉ có Celina là không tham gia vào, cô hướng ánh nhìn lên bầu trời, nơi mà Dunkel biến mất.
Trước khi đi, bằng đôi mắt của mình, cô thấy rõ, Dunkel không chữa trị thương tích cho họ.
Mà là chuyển trực tiếp những vết thương lên người mình thông qua mớ xiềng xích kia cùng lúc thu hồi chúng lại.
"Dunkel..."
Cô thì thào cái tên của người mà dù có cố thế nào cũng chẳng thể hiểu được cậu..