Chuông reo, cô chủ nhiệm thu dọn sách vở ra khỏi lớp học. Tôi nằm thượt ra bàn như một mớ giẻ lau nhàu nát. Trời ạ...tôi sẽ phải sống như một học sinh nghiêm túc thế này đến bao giờ? Thầy hiệu trưởng đã về, tôi không học nghiêm túc thì bao nhiêu tội danh sẽ được gửi về cho mama yêu dấu! Tôi cũng không thể phá được nữa, sơ hở một phát là toi mạng! Aizzz...nhìn bọn thằng Đức mà đau hết cả lòng. Tôi vốn không phá không chịu nổi, giờ bị bó chân ở đây thì sống thế quái nào???
.
.
.
- Haizzz!
Tôi thở dài lần thứ n, thất thểu đi. Ông ơi là ông! Giá ông cứ để lão Thắng làm việc có phải hơn không? Giờ tôi thấy có lỗi khi mà hôm trước đã lỡ cười như bị dở vì ông ý bị đuổi việc...giờ thì vui! Tôi đi...tôi đi...
-Á!
"Bộp!"
Ôi trời ạ! Không gì nhọ hơn —_–! Bị đẩy không ngã, đánh cũng không phục mà tại sao lại té vì...vấp cục đá vậy trời?
Phải! Chính xác thì Trần Phong Di - Đại Ca nức tiếng Frozen Star vừa có màn vồ ếch hết sức ngoạn mục nha! Thật may là không có ai nhìn thấy chứ nếu không thì ngoại trừ việc phải giết người đó ra, tôi không còn cách nào hay hơn.
- Grừ...đến cả mày cũng muốn chơi tao hả?- Tôi hằm hè nhìn cục đá - thủ phạm của mọi chuyện. Được lắm! Tao sẽ cho mày next khỏi đây!
Tôi đứng vào tư thế của tuyển thủ bóng chày, cầm cục đá lên và...
- Kyaaaaa!!!!!!!
"Viuuuu!" cục đá bay một đường cực đẹp đi đâu đó. Có hai trường hợp xảy ra! Một là trúng đầu ai đó và họ vào bệnh viện, hai là vỡ kính nhà nào và không tìm ra thủ phạm!
- Hahaha!- Tôi cười như bị dở trước thành quả của mình.
- Đúng là đại siêu quậy! Ném chuẩn đấy nhưng tiếc là không trúng đầu ai mà lại trúng đầu một con mèo!
- Há???
Tôi quay lại nhìn người vừa phát ngôn. Một cô gái trẻ tầm 27-28 tuổi, mặc bộ váy dài tới gót màu trắng cùng áo choàng như thời Hy Lạp cổ đại. Trên cổ đeo một chiếc vòng hình ngôi sao tám cánh bằng đá. Mái tóc vàng óng như nắng chiều lộ ra dưới chiếc mũ nhọn cũng màu trắng. Đôi mắt màu đen có phần mị hoặc, đôi môi tô son đỏ khẽ nhếch lên. Tay chị ta cầm quả cầu thủy tinh. Nói tóm lại rất giống...bệnh nhân tâm thần! Bộ bệnh viện nào xổng bệnh nhân sao? Hay quay phim nhỉ? Có thấy máy quay đâu!
- Ay da! Giới trẻ thời nay có suy nghĩ tân tiến ghê ta! Chẳng bù cho mấy nghìn năm trước!- Chị ta cảm thán. Khóe môi tôi giật giật, trên đầu chảy mấy vạch hắc tuyến. Bà chị này...bộ bà ý không phải giới trẻ sao hả trời?
- Chị...chị nói vậy là sao?- Tôi lắp bắp hỏi, lùi lại cảnh giác
- Ừ hử? Nhóc khỏi cần thắc mắc! Mà nè...- Chị ta đi như lướt trên đất, tới gần dồn tôi vào mép tường. Đôi mắt mị hoặc nhìn thẳng vào tôi, môi khẽ mấp máy "thần chú" gì đó. Tôi hoa mắt sao? Quả cầu cùng đôi mắt của chị ta như có hào quang và đang phát sáng vậy.
- Nhóc có một cuộc sống hoàn hảo với gia thế lớn, ba mẹ yêu thương hết mức và những người bạn tuyệt vời. Nhưng mặt trời của nhóc sắp bị mây đen che khuất, chỉ còn lại một tia sáng le lói...rất nhỏ...rất yếu. Sai lệch 0,1mm thôi là mặt trời sẽ vĩnh viễn biến mất. Nhưng đừng lo vì nhóc có một tinh thần thép, sự gan dạ cùng lòng can đảm và một niềm tin không bao giờ tắt. Bên cạnh nhóc còn có năm hộ vệ sẽ đưa nhóc vượt qua tất cả. Chỉ cần nhóc giữ vững niềm tin thì nhất định mặt trời sẽ quay trở lại. Đừng để mình trở thành bóng đen nhé!
Dứt lời, một đám khói trắng bốc lên che mờ mọi thứ xung quanh. Tôi nhắm mắt lại, khi mở ra thì chỉ có con phố vắng quen thuộc. Cô gái vừa nãy cứ như tan theo khói vậy, chớp mắt. Tôi thoáng rùng mình. Đây là thế kỉ 21, chẳng lẽ tôi gặp ma giữa ban ngày? Tôi đưa tay nhéo mạnh má mình.
- Oác!!!
Đau...vậy là không phải mơ. Bỗng thấy gợn gợn ở cổ tay, tôi nhìn. Là một chiếc vòng được tết lại từ những sợi dây có chất liệu mà tôi chưa thấy bao giờ. Gắn với một mặt đá màu nâu có khắc những kí tự rất lạ, giống như những kí tự của phù thủy La Mã cổ đại mà tôi từng thấy trong truyện. Ắc...vậy tôi mới gặp phù thủy sao??? Trời ạ!!! Biết vậy xin một điều ước cho rồi =.=!
...
Ở trên nóc một tòa nhà lớn, người phụ nữ áo trắng với đôi mắt ma mị nhếch môi cười. Bàn tay mân mê quả cầu thủy tinh, khẽ lẩm bẩm:
- Nữ thần à! Người sẽ ra sao đây...khi mà Mặt Trời của nàng biến mất?
Ngày hôm ấy, trời trong xanh lạ thường. Giống như sự yên lặng trước cơn bão vậy!
.
.
.
- Úi giời! Đại siêu quậy dạo này ngoan quá cơ!- Thảo Nhi giọng cao vút móc mỉa khi tôi cầm cuốn sách đi qua hành lang vào lớp. Khổ...mấy chị đây không biết sợ cái gì không dám vào lớp, sáng nào cũng tụ tập ở hành lang ngồi soi mói người khác. Nói chung là tôi không quan tâm, đi một mạch. Có vẻ như mấy nàng ý không muốn buông tha cho tôi thì phải?
- Dào ôi! Giờ người ta phải tỏ ra nhu mì, thục nữ như Vy nhà mình thì mới được hoàng tử chú ý chớ! Cứ như con trai vậy ai mà chú ý?
- Quỳnh Trang nói đúng nha! Thấy sượng quá mà! Người ta dịu dàng chứ có hơi tý là đánh lộn đâu!
- Hahaha!!!
.
Crắc!
Gáy quyển sách gãy trong tay tôi. Tôi thề! Nếu không phải do sợ gây chuyện xong mama biết thì tôi đưa mấy con này đi bán muối rồi nhé. Đúng là mấy đứa con gái một khi mà đã ghét ai thì chúng nó xóc mỉa người đấy tới trầm cảm luôn chứ chả đùa. Xin lỗi nhưng mà...tôi nhịn hết nổi rồi...
Vù...phập...rắc...rắc...
Quyển sách gãy đôi bay từ tay tôi sượt qua má của một đứa con gái đang nói cắm phập vào tường khiến nó im bặt. Tất cả không ai nói gì tới mức nghe thấy tiếng vôi vữa đang tróc ra từ vết nứt.
- Liệu hồn nhé tiểu thư! Để yên cho nhau hiền đi nhé, đừng khiến tôi nổi điên. Tôi điên lên thì vị trí của tiểu thư là ở vũng máu giữa sân trường rồi chứ không còn là ở hành lang này nữa đâu!
Tôi cảnh cáo bằng một giọng nói lạnh băng và ánh mắt sắc như dao. Cái thể loại như này á, cứ im thì chúng nó lấn tới vì nghĩ mình sợ. Tốt nhất là cứ dằn mặt như vậy thì chúng nó mới ngậm miệng lại được.
.
.
.
- Phản ứng gì kinh vậy cưng?- Lam le lưỡi nhìn tôi đang u ám mặt mũi.
- Tui ghét nhất cái thể loại ngồi soi mói người khác như bọn nó. Không phải do thầy hiệu trưởng về thì tui treo cổ chúng nó lên rồi nhé!- Tôi hậm hực, tay nắm chặt. Càng nghĩ càng ức mà, đúng là một đám rỗi hơi! Tôi thật không dám tin rằng có những lúc mình có thể kiên nhẫn tới vậy. Không dễ dàng phát khùng lên như trước đây nữa. Phải chăng...từ lúc gặp Dương và Lam, tôi đã thay đổi mình...từng chút một...
- Ê! Ê! Bà bị gì mà lơ nga lơ ngơ vậy!- Lam lắc lắc tôi khi tôi rơi vào trạng thái nhập hồn- Con mụ hâm này! Bà càng lúc càng khùng!
- Hơ hơ!
Ngoài cười trừ ra tôi chẳng biết làm gì khác. Lam nói đúng mà! Cho tay vào balo tìm tiền để mua đồ ăn, đói rồi!
Trống trơn!
Oắt! Tiền đâu rồi?
Tôi tìm kiếm tất cả các ngăn rồi nhớ ra, sáng nay hai đâu có đưa tiền cho tôi đâu =.=! Trừ đợt hai đi thực tế thì hầu hết sáng nào hai cũng đưa tiền ăn cho tôi. Tôi đâu giống mấy nàng tiểu thư khác. Không có kiểu đầu tháng ba mẹ chuyển tiền vào tài khoản cho ăn chơi xả láng đâu. Mặc dù tài khoản của tôi lúc nào cũng dư dả để tôi hoàn toàn có thể giống họ. Nhưng...No Never!
Thay vì tiêu pha phung phí thì tôi tích cóp lại, thi thoảng mua manga, poster hay ficgure thôi!
- Tui đi ra đây chút nha Shin!- Tôi đẩy ghế, nhắn qua loa với Lam rồi chạy đi. Tôi không thể để bụng rỗng được! Đồ ăn ơi!~ Chờ chụy nhoa em!
.
.
.
Có một điều mà tôi chưa nói. Frozen Star là một ngôi trường đặc biệt vì nó có đầy đủ các cấp học từ cấp một tới tận đại học. Tôi chưa từng nói rằng Frozen Star là một ngôi trường nhỏ. Để từ lớp tôi tới tận lớp anh tôi là cả một cuộc chạy khá dài. Đứng trước tấm bảng lớn với cái dòng chữ "Đại Học Kinh Tế Quốc Gia", tôi thở hổn hển. Trời ơi, rốt cuộc nó xa tới đâu?
Lết lên tầng 3, tới lớp học của anh hai, tôi lễ phép hỏi một chị gái ngồi đọc truyện ở gần cửa sổ:
- Chị ơi! Cho em hỏi anh Đăng có đây không ạ?
Chị ấy ngước lên, đẩy đẩy gọng kính, mặt nghiêm túc hỏi:
- Em tìm Phong Đăng có chuyện gì? Mà khoan...em có quan hệ gì với Đăng?
- Dạ...em là Phong Di! Em gái của anh Đăng ạ?
- Ôi! Trần Phong Di đại ca của Frozen Star đây mà! Đăng không có trong lớp đâu em! Chị vừa thấy nó với hội Đức Huy ra sau trường rồi!- Chị ấy trầm trồ nhìn tôi từ đầu đến chân rồi tươi cười trả lời.
- Cảm ơn chị ạ!
Tôi cúi đầu tồi chạy đi. Hai ơi là hai! Sao hai không chịu ngồi yên một chỗ vậy? Hai có biết bữa sáng của em đang nằm trong tay hai không hả T.T?
.
- Ê Shi!!!
Tôi quay lại, Lam chạy tới, thở đứt quãng.
- Gì vậy Shin?- Tôi ngạc nhiên nhìn nó. Ra đây chi vậy trời?
- Cho tui đi chung với! Trong đó không có Shi chán phát ớn!
- Ặc!
.
.
.
Sau một hồi chạy đứt hơi ra được bãi đất trống thì cả hai đứa chúng tôi được một phen lác mắt. Hơn cả cine luôn! Tôi kéo Lam nấp vào bức tường và quan sát.
Hàng chục chiếc moto phân khối lớn xếp hàng dài. Hơn năm mươi thằng mặt mũi băm trợn, xăm trổ đầy mình, nói chung là rất đáng sợ. Gậy gộc, tuýp sắt cùng katana loang loáng trên tay chúng.
Bên này chỉ có tầm hai mươi người đứng đầu là anh tôi, anh Huy cùng mấy anh khác tôi đã từng gặp qua. Và tất nhiên không hề thiếu Nguyễn Anh Đức, Lê Vũ Minh, Hoàng Nhật Vũ, Nguyễn Huy Khánh, Nguyễn Hoàng Nam, Vũ Thiên Quân. What??? Chờ đã!!! Tại sao bọn nó lại ở đây???
Tôi trố mắt nhìn, không sai! Bộ mặt chúng nó không lẫn vào đâu được. Tôi tức run người. Thằng Vũ...nó dám giấu tôi những chuyện như vậy sao? Không thằng nào hé răng lấy một lời báo cáo cho tôi hết. Chúng nó quên đại ca của mình rồi sao? Tôi mỉm cười chua chát, hai bàn tay nắm chặt, tiếp tục quan sát.
- Trần Phong Đăng! Hôm nay chúng tao nhất định thanh toán sòng phẳng với mày! Mày nghĩ mày đánh đệ tao là mày xong chuyện với chúng tao à?-Một thằng có vẻ là cầm đầu bước lên, tay cầm tuýp sắt chỉ vào anh tôi, tức giận quát lớn. Anh tôi không đáp, chỉ khẽ nhếch đôi môi mỏng quyến rũ của mình lên thành một nụ cười lạnh thấu xương. Nụ cười lạnh hiếm hoi của một người con trai dịu dàng và ấm áp. Tôi thoáng rùng mình.
- Chẳng qua đệ của mày ngu quá thôi!- Anh Huy rờ rờ tay lên môi, nói bằng giọng khiêu khích.
- Chúng mày...Lên cho tao!!!- Hắn điên tiết, quát lớn rồi xông lên.
Một cuộc thanh trừng đẫm máu xảy ra...
Từ tay không, anh tôi đã đoạt được một thanh kiếm từ bên đối thủ, chém liên tiếp. Những người khác cũng chẳng vừa, tất cả đều đã có một vũ khí cho riêng mình. Tiếng binh khí, tiếng la hét vang lên tới tận trời.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là anh Huy. Trông anh hiền vậy mà giờ chẳng khác nào một con ma cà rồng thực thụ. Khát máu và hiếu chiến...
Anh tôi chăm chú đánh, không để ý sau lưng, một thằng đang cầm gậy...từ từ tiến tới...
Đồng tử tôi giãn căng ra, tôi lao vụt ra...ý thức duy nhất của tôi là...Bảo vệ anh hai! Bằng bất cứ giá nào!
- ANH HAI!!! CẨN THẬN!!!!!!!!
.
"BỐP!!!"
- PHONG!!!!
.
Đau buốt tới tận óc...tôi cảm giác như não mình long ra, các noron thần kinh đứt toàn bộ. Mắt tôi tối sầm lại, trước mặt, cảnh vật nhạt nhòa đi. Một thứ chất lỏng đỏ sẫm, tanh tưởi chảy xuống mặt tôi, nhỏ giọt...
Tất cả dừng lại...bàng hoàng...sửng sốt...và im lặng tới mức đáng sợ...
- Hử...
Tôi đưa tay rờ sau đầu...ướt...đưa ra trước mặt. Bàn tay nhuộm một màu đỏ chói khiến người ta sợ hãi.
- Đại...đại ca...- Thằng Vũ thất thần nhìn kẻ vừa xuất hiện.
- Phong!!!- Lam chạy ra từ chỗ nấp, kinh hãi nhìn bàn tay đầy máu của tôi- Shi ơi...cậu bị thương rồi...
- Ha...hahahahaha!!!
Tôi bỗng ngửa mặt lên, cười lớn. Thú vị thật...không ngờ Shinigami này cũng có ngày xơi gậy như vậy? Thật thú vị!
- Em không sao đâu! Chơi tiếp thôi hai à! Hai nuông chiều em quá rồi! Thứ này á? Xàm!
Đoạn, tôi nở nụ cười quỷ dị, chết chóc nhìn thằng cầm gậy đang đơ mặt đằng sau. Cảm giác khát máu ngày trước tràn về khiến tôi muốn xé xác thằng đó ra ngay bây giờ. Nếu tôi không ra đỡ thì anh sẽ bị như vậy phải không?
- Phong...Phong à...- Anh hoảng hốt nhìn tôi, nói không ra hơi.
- Còn bao thằng lên nốt đi chứ?- Tôi quay lại, giữ nguyên nụ cười ấy. Shinigami có nghĩa là Tử Thần! Tôi sẽ cho chúng nó thấy sức mạnh thật sự của Shinigami này là như thế nào!
- Đại ca...không sao chứ?- Đức bước đến chỗ tôi. Tôi quắc mắt nhìn nó:
- Chút tao xử mày sau!
Tên cầm đầu thấy cảnh đó đơ mặt, rồi đột nhiên cười như bị...tâm thần:
- Hahaha!!! Giỏi!!! Giỏi lắm! Chúng mày lên hết đi!!!
Tôi nhếch môi rồi quay sang Lam:
- Cưng vẫn chiến được đấy chứ?
- Tất nhiên!- Lam chu mỏ, xắn tay áo. Và trận chiến đẫm máu lại một lần nữa nổ ra...
.
.
.
"Cốp!!!"
Tôi đập đầu thằng cuối cùng xuống đất, cũng là thằng vừa nãy định đánh lén anh tôi. Hơn năm mươi thằng đầu gấu, dân anh chị bị đánh bại.
- Cút và sau này đừng bao giờ bén mảng tới đây nữa!
Tôi đá thằng côn đồ đã ngất xỉu ra chỗ thằng trùm. Trình độ này mà cũng muốn tới đây chơi sao? Thật đúng là thế giới ngầm càng lúc càng loạn, bọn trẻ trâu giờ này ngáo đá thật!
Những thằng chưa gục vác xác bạn mình đi. Những tiếng nổ máy của moto nhức óc rồi lao vụt đi.
- Phong à! Em không sao chứ?- Anh hai lo lắng chạy tới, nhanh chóng rút ra khăn tay lau chỗ máu đang nhỏ giọt trên mặt tôi rồi giữ lấy vết thương. Đôi mắt anh hiện rõ sự đau đớn...anh khẽ cắn môi.
- Em không sao mà! Hai quên em là ai à? Có cần em nhắc lại cho hai nhớ không?- Tôi cười trấn an anh. Nụ cười hơi méo vì tôi cũng hơi choáng. Không phải choáng do bị đập gậy mà là vì nãy giờ máu ra cũng hơi nhiều.
- Shi à! Bà chảy nhiều máu quá!- Lam run run nói khi máu đã thấm ướt chiếc khăn tay màu trắng của anh- Mau vào bệnh viện đi Shi!
.
.
.
- Cháu làm cái gì mà té kinh vậy hả? Có biết máu ra nhiều là nguy hiểm lắm không?...Ơ hay cái con bé này! Không đau hay sao mà cứ nhăn nhăn nhở nhở thế hả? Tôi thật không thể hiểu được suy nghĩ của mấy cô cậu nữa!
Cô bác sĩ băng vết thương cho tôi mắng tôi một trận rồi lắc đầu cảm thán khi mà tôi cứ...nhe răng ra cười. Hơ hơ...trong cái trường hợp này không cười chẳng lẽ khóc cho cô ý xem? Nói thực là giờ ngoài cười ra tôi chẳng biết làm gì! Haha!
.
Băng xong, cô ấy ra ngoài dặn dò anh cái gì đó. Tôi sờ sờ cái trán được băng trắng bóc của mình, thở dài. Vác bộ dạng này về nhà kiểu gì mẹ tôi cũng mắng cho mà xem! Chối kiểu gì giờ?
- Bà còn đau không?- Lam mở cửa vào, sốt sắng hỏi
- Hết rầu =…= Tui khỏe mà!
- Áo của bà nè! Thay ra đi chứ cái áo này đầy máu rồi!- Nó đưa cho tôi chiếc somi mới cóng. Nói mới để ý, giờ sau lưng tôi máu chuyển sang đen do oxy hóa rồi!
.
Lúc tôi ra khỏi WC thì mọi người cùng anh tôi đều ở trong phòng. Anh Huy bước đến trước mặt nắm chặt vai tôi. Anh khẽ thở dài:
- Xin lỗi em! Đã để em chịu thiệt rồi Shi!
Anh xoa nhẹ đầu tôi, đôi mắt đẹp ma mị đầy vẻ u uất. Giờ anh thật giống một vampire bại trận, mệt mỏi và hối hận.
- Thiệt gì chứ! Bao lâu rồi em mới được đánh một trận đã vậy á!- Tôi cười tươi. Thực sự thì từ khi chuyển về Frozen Star, tôi đâu có đánh mạnh tay vậy đâu. Mãi mới được giãn gân cốt...tôi vui còn không hết. Tiếc là lần này bị chấn thương =…=
- Em ở lại đây nha! Chiều anh qua nha em!- Anh hai xoa đầu tôi, mỉm cười. Ủa mà sao tôi thấy thiếu thiếu gì ấy nhỉ? Ừm...ừm...Tôi xoa cằm...A! Nhớ rồi! Lí do mà tôi đi tìm anh!
- Anh hai!!!- Tôi gọi với khi anh ra tới cửa. Nhanh chóng chạy lại, xòe tay ra:
- Đưa em tiền ăn sáng đi ><! Vì tiền của em trong tay hai nên mới đi tìm hai đó!
Hôm nay có vài người shock nặng nè!
.
.
.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn tôi, Lam và bọn thằng Đức. Tôi quay ra nhìn Vũ nó khẽ giật mình, bối rối khi tôi nhìn nó. Tôi hít một hơi dài:
- Tại sao mày không nói với tao chuyện này hả Vũ?
-...- Nó không trả lời, khẽ quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt đầy sự u uất. Điều đó khiến tôi nổi điên, túm cổ áo nó, sự tức giận ùa tới quá nhanh, tôi không kiềm chế nổi.
- Mày nói đi!!! Rốt cuộc thì mày coi tao là cái gì hả Vũ??? Tao có còn là đại ca của mày hay không??? Tại sao những chuyện như vậy mày lại không nói với tao??? Mày quên rằng từ trước đến nay...chúng ta luôn là đồng đội với nhau sao??? Trả lời đi!!!
-...- Đáp lại sự tức giận điên cuồng của tôi vẫn là sự yên lặng
- Tại sao??? Tại sao mày không nói???
Huỵch!
Tôi đẩy nó ngã xuống đất. Nó im lặng, cúi đầu xuống. Tôi nắm chặt tay, run run. Vậy là sao? Nó không cần tôi nữa à? Một sự chua xót lan tỏa. Đến nó cũng ghét Trần Phong Di này rồi sao?
- Còn cả chúng mày nữa...không thằng nào nói nổi với tao một câu...chúng mày...cũng hùa theo nó...- Tôi đưa đôi mắt vô cảm nhìn chúng nó, che đi cảm giác nhói trong người bằng sự lạnh lẽo.
- Đại ca! Đừng trách Vũ...là vì...
- IM Đi Khánh!!!
Vũ bỗng quát lên, cắt ngang lời Khánh. Nó đứng dậy, bước tới chỗ tôi. Đôi mắt nó chứa chất sự bị thương khó tả.
- Sẽ có lúc...đại ca sẽ hiểu việc làm của em!- Nó cười yếu ớt, bàn tay to rộng khẽ xoa nhẹ đầu tôi rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Tôi đờ người ra...hành động cùng nụ cười đó là sao?