Ta nhất định là gặp ác mộng, đúng! Nhất định là như vậy! Nếu không tại sao lúc ta đụng vào cây cột lại không có cảm giác đau đầu? Mà sao lại ngất nhỉ? Ta cố gắng lấy hết dũng khí mở hai mắt ra.
Nhưng... trong tích tắc ta mở hai mắt ra, thấy Bạch Nguyệt Diệu đang ngủ ở bên cạnh, ta nhanh chóng vén cái chăn ở trên người, trời!!!
Vết máu trên giường, quần áo của ta!! quần áo của hắn!! “Bạch Nguyệt Diệu ngươi không phải là người!!” Ta lớn tiếng hét lên giận giữ đem chăn quấn lấy người của ta, nhưng Bạch Nguyệt Diệu trần truồng bẩn thỉu kia lập tức lọt vào mắt ta, ta ngả đầu sang bên, nước mắt ngậm trong hốc mắt, có một cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Ôi, thật là chịu khó, mới vừa mấy canh sáng thôi, nàng đã dậy?” Hắn nói bên tai ta, vừa ngáp, cảm giác áy náy một chút cũng không có sao? Hắn thật là người sao? Không bằng cầm thú gì đó nữa!!
Ta không biết phải nói gì cho tốt, ta mắng hắn? Có tác dụng sao? Chẳng qua là lãng phí nước miếng của ta? Tất cả đã không cách nào đền bù!! Ta giết hắn? Ta là một nữ tử trói gà không chặt. Ta tự sát? Ta là người bị hại tại sao ta phải tự sát? Ta muốn đánh trả! Ta không cam lòng sống dưới dâm uy của người này, nhưng hắn là hoàng tử! Cổ đại không giống hiện đại có luật pháp, mặc dù nói vương tử phạm pháp tội như thứ dân, nhưng có mấy Hoàng đế tốt như vậy? Huống chi Hoàng đế Vân Long quốc còn là một hôn quân!
Noi theo cổ đại khai quốc minh quân kéo binh khởi nghĩa sao? Ha ha, ha ha, ha ha, nhưng ta chỉ là một tiểu nữ tử! Ta thật có thể ở nơi xa lạ này dời sông lấp biển sao?
Ta tuyệt vọng, đầu tựa vào trong chăn khóc ồ lên, nhưng dường như một tia tàn độc thoáng hiện lên đầu óc của ta, Võ Tắc Thiên? Ai nói nữ tử không bằng nam chứ?! Chỉ cần ta có một phần tin tưởng, cho dù không thành công cũng không hối hận!!
Ta ngưng thút thít, cố gắng thu nước mắt trở về, ta không nhìn Bạch Nguyệt Diệu một cái, vì ta hiện giờ không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì trên cơ thể hắn! “Ngươi tính sau này làm sao bây giờ?”
“Ha ha, chẳng lẽ nàng thích ta? hay là muốn làm Vương Phi của ta?” Khẩu khí của Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng muốn nói hắn không muốn chịu trách nhiệm, nhưng ta còn không đến nổi ti tiện đến nỗi thích hắn! Cho dù Bạch Nguyệt Diệu hắn muốn chịu trách nhiệm, Lam Điệp Nhi ta cũng không cần!
“Đều không phải, ngươi còn muốn giết ta sao?”
“Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ta làm sao nhẫn tâm giết nàng đây?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại từ sau lưng ôm lấy ta, vì ta đưa lưng về phía hắn vốn không kịp tránh né nữa, kệ, tránh né cũng phí công.
“Vậy ngươi tính thả ta đi sao?”
“Sao có thể? Ta còn muốn biết chuyện nàng chưa nói.” Giọng hắn vốn êm ái lại trở nên uy nghiêm vô cùng: “Nói! Ngươi có phải người của Đại hoàng tử hay không?!!” Hắn nói xong một tay của hắn lập tức bóp ở cổ ta, nhưng cũng không dùng sức quá, giờ thì ta đã biết! Thì ra hắn một mực hỏi ta mọi chuyện chính là cái này? Ha, ha ha, ta vốn cũng không biết Đại hoàng tử, chẳng lẽ hắn cho ta là người của Đại hoàng tử? Cho nên mới...
Ta nhất định là gặp ác mộng, đúng! Nhất định là như vậy! Nếu không tại sao lúc ta đụng vào cây cột lại không có cảm giác đau đầu? Mà sao lại ngất nhỉ? Ta cố gắng lấy hết dũng khí mở hai mắt ra.
Nhưng... trong tích tắc ta mở hai mắt ra, thấy Bạch Nguyệt Diệu đang ngủ ở bên cạnh, ta nhanh chóng vén cái chăn ở trên người, trời!!!
Vết máu trên giường, quần áo của ta!! quần áo của hắn!! “Bạch Nguyệt Diệu ngươi không phải là người!!” Ta lớn tiếng hét lên giận giữ đem chăn quấn lấy người của ta, nhưng Bạch Nguyệt Diệu trần truồng bẩn thỉu kia lập tức lọt vào mắt ta, ta ngả đầu sang bên, nước mắt ngậm trong hốc mắt, có một cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Ôi, thật là chịu khó, mới vừa mấy canh sáng thôi, nàng đã dậy?” Hắn nói bên tai ta, vừa ngáp, cảm giác áy náy một chút cũng không có sao? Hắn thật là người sao? Không bằng cầm thú gì đó nữa!!
Ta không biết phải nói gì cho tốt, ta mắng hắn? Có tác dụng sao? Chẳng qua là lãng phí nước miếng của ta? Tất cả đã không cách nào đền bù!! Ta giết hắn? Ta là một nữ tử trói gà không chặt. Ta tự sát? Ta là người bị hại tại sao ta phải tự sát? Ta muốn đánh trả! Ta không cam lòng sống dưới dâm uy của người này, nhưng hắn là hoàng tử! Cổ đại không giống hiện đại có luật pháp, mặc dù nói vương tử phạm pháp tội như thứ dân, nhưng có mấy Hoàng đế tốt như vậy? Huống chi Hoàng đế Vân Long quốc còn là một hôn quân!
Noi theo cổ đại khai quốc minh quân kéo binh khởi nghĩa sao? Ha ha, ha ha, ha ha, nhưng ta chỉ là một tiểu nữ tử! Ta thật có thể ở nơi xa lạ này dời sông lấp biển sao?
Ta tuyệt vọng, đầu tựa vào trong chăn khóc ồ lên, nhưng dường như một tia tàn độc thoáng hiện lên đầu óc của ta, Võ Tắc Thiên? Ai nói nữ tử không bằng nam chứ?! Chỉ cần ta có một phần tin tưởng, cho dù không thành công cũng không hối hận!!
Ta ngưng thút thít, cố gắng thu nước mắt trở về, ta không nhìn Bạch Nguyệt Diệu một cái, vì ta hiện giờ không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì trên cơ thể hắn! “Ngươi tính sau này làm sao bây giờ?”
“Ha ha, chẳng lẽ nàng thích ta? hay là muốn làm Vương Phi của ta?” Khẩu khí của Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng muốn nói hắn không muốn chịu trách nhiệm, nhưng ta còn không đến nổi ti tiện đến nỗi thích hắn! Cho dù Bạch Nguyệt Diệu hắn muốn chịu trách nhiệm, Lam Điệp Nhi ta cũng không cần!
“Đều không phải, ngươi còn muốn giết ta sao?”
“Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ta làm sao nhẫn tâm giết nàng đây?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại từ sau lưng ôm lấy ta, vì ta đưa lưng về phía hắn vốn không kịp tránh né nữa, kệ, tránh né cũng phí công.
“Vậy ngươi tính thả ta đi sao?”
“Sao có thể? Ta còn muốn biết chuyện nàng chưa nói.” Giọng hắn vốn êm ái lại trở nên uy nghiêm vô cùng: “Nói! Ngươi có phải người của Đại hoàng tử hay không?!!” Hắn nói xong một tay của hắn lập tức bóp ở cổ ta, nhưng cũng không dùng sức quá, giờ thì ta đã biết! Thì ra hắn một mực hỏi ta mọi chuyện chính là cái này? Ha, ha ha, ta vốn cũng không biết Đại hoàng tử, chẳng lẽ hắn cho ta là người của Đại hoàng tử? Cho nên mới...