Đi vào trong nha môn, Bạch Nguyệt Diệu đã ngồi trên ghế quan rồi, hơn nữa quan huyện Huyện Bạch Tùng cùng với bọn quan sai đã quỳ ở bên trong
“Rầm -” theo nhịp gõ Tá triều cương của Bạch Nguyệt Diệu, quần chúng đừng ở cửa nha môn đều im lặng.
“Uy - võ -”
“Hôm qua có chuyện dân cáo quan, Nguyên cáo Lam Điệp dưới công đường còn gì để kể lại không?” Bạch Nguyệt Diệu uy nghiêm hỏi xong, ta sợ ngây cả người, kinh hãi không phải là sự uy nghiêm của Bạch Nguyệt Diệu, mà là...
Lam Điệp? Hắn làm sao biết ta dùng tên nam? Ta nhớ rõ từ ngày thứ nhất bị thẩm án đến giờ ta chưa từng nói tên trước mặt dân chúng, biết tên nam của ta chỉ có Trương thúc mà thôi, là trùng hợp? hay là...
Ta kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, vẫn không trả lời câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu, ta quên luôn nơi này là công đường, cho đến khi Bạch Nguyệt Diệu gõ Tá triều cương mới đem suy nghĩ của ta kéo về bên trong công đường.
“Bổn hoàng tử đang hỏi ngươi!”
“Không có... Trở về câu hỏi của Nhị hoàng tử..., thảo dân không có gì kể thêm.”
“Tốt lắm, nếu Lam Điệp không có bổ sung gì, bổn hoàng tử lập tức định án, căn cứ việc thẩm tra hôm qua của bổn hoàng tử, phát hiện quan huyện Huyện Bạch Tùng làm quan thanh liêm, cần chính yêu dân, mặc dù thẩm lý án của Lam Điệp có chút hồ đồ, nhưng ai mà không phạm sai lầm? Về tội bao che thuộc hạ kia càng thêm bịa đặt, vì quan huyện Huyện Bạch Tùng vốn dĩ không biết thuộc hạ của ông ta làm xằng làm bậy có đúng không?” Bạch Nguyệt Diệu trong lời nói không cần bình luận của ta, phía dưới dân chúng cũng đã nghị luận ầm ỉ rồi, vì mỗi câu mỗi chữ trong lời nói của Bạch Nguyệt Diệu đều bao che cho tên quan hồ đồ đó.
“Đúng đúng! Nhị hoàng tử nói quá đúng!” Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng vội vàng ứng tiếng phụ họa.
Bạch Nguyệt Diệu thấy Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng trả lời như vậy, hài lòng cười cười, nhưng vẻ mặt của hắn thay đổi cực độ nghiêm túc cùng vẻ lạnh như băng, sau đó hắn hung hăng gõ Tá triều cương: “Nếu Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng thanh liêm như thế, yêu dân như con, bổn hoàng tử cũng yên lòng kết án.”
“Lam Điệp vu khống quan huyện Huyện Bạch Tùng, kết quả sau cùng phải...” Ta không có bất kỳ mong đợi nào, nhìn Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng kia vẻ mặt đắc ý, ta đã biết ta thua: “Trưa mai, chém đầu Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng, tịch thu gia sản phân cho dân chúng, những quan sai khác sung quân lưu đày.”
... Ta không nghe lầm chứ? Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu thật không sợ đắc tội cha hắn vô tư đứng trước dân chúng làm vậy sao? Ta và Huyện thái gia đồng thời lộ ra vẻ mặt không ngờ nhìn Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nguyệt Diệu cho ta một cái mỉm cười thản nhiên, không biết tại sao lòng ta lại khẽ nhảy lên, ta lập tức mở mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu rồi nhanh chóng cúi đầu.
“Nhị hoàng tử, chuyện gì xảy ra?” quan huyện kia không giải thích được hỏi Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời khôi phục cảm giác yêu mị.
“À, ta thật sự cảm thấy ngươi là một vị quan tốt, dù sao ngươi cũng là phụ hoàng ta bổ nhiệm chức Huyện thái gia, hơn nữa ta cũng đã điều tra xong ngươi là quan thanh liêm, đáng tiếc, đáng tiếc, Lam Điệp tố cáo ngươi quan phục không ngay ngắn ta không giúp được ngươi, lúc ngươi thẩm án Lam Điệp, ta một mực ở bên ngoài chờ phán xét, sau khi ta đi vào ngươi mới sửa sang lại quan phục, ngươi cũng không phải không biết, quan phục kia là do phụ hoàng ta ban cho, cho nên ngươi cũng phải thật thật quý trọng mới đúng chứ! hiện giờ, haiz...”
Đi vào trong nha môn, Bạch Nguyệt Diệu đã ngồi trên ghế quan rồi, hơn nữa quan huyện Huyện Bạch Tùng cùng với bọn quan sai đã quỳ ở bên trong
“Rầm -” theo nhịp gõ Tá triều cương của Bạch Nguyệt Diệu, quần chúng đừng ở cửa nha môn đều im lặng.
“Uy - võ -”
“Hôm qua có chuyện dân cáo quan, Nguyên cáo Lam Điệp dưới công đường còn gì để kể lại không?” Bạch Nguyệt Diệu uy nghiêm hỏi xong, ta sợ ngây cả người, kinh hãi không phải là sự uy nghiêm của Bạch Nguyệt Diệu, mà là...
Lam Điệp? Hắn làm sao biết ta dùng tên nam? Ta nhớ rõ từ ngày thứ nhất bị thẩm án đến giờ ta chưa từng nói tên trước mặt dân chúng, biết tên nam của ta chỉ có Trương thúc mà thôi, là trùng hợp? hay là...
Ta kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, vẫn không trả lời câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu, ta quên luôn nơi này là công đường, cho đến khi Bạch Nguyệt Diệu gõ Tá triều cương mới đem suy nghĩ của ta kéo về bên trong công đường.
“Bổn hoàng tử đang hỏi ngươi!”
“Không có... Trở về câu hỏi của Nhị hoàng tử..., thảo dân không có gì kể thêm.”
“Tốt lắm, nếu Lam Điệp không có bổ sung gì, bổn hoàng tử lập tức định án, căn cứ việc thẩm tra hôm qua của bổn hoàng tử, phát hiện quan huyện Huyện Bạch Tùng làm quan thanh liêm, cần chính yêu dân, mặc dù thẩm lý án của Lam Điệp có chút hồ đồ, nhưng ai mà không phạm sai lầm? Về tội bao che thuộc hạ kia càng thêm bịa đặt, vì quan huyện Huyện Bạch Tùng vốn dĩ không biết thuộc hạ của ông ta làm xằng làm bậy có đúng không?” Bạch Nguyệt Diệu trong lời nói không cần bình luận của ta, phía dưới dân chúng cũng đã nghị luận ầm ỉ rồi, vì mỗi câu mỗi chữ trong lời nói của Bạch Nguyệt Diệu đều bao che cho tên quan hồ đồ đó.
“Đúng đúng! Nhị hoàng tử nói quá đúng!” Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng vội vàng ứng tiếng phụ họa.
Bạch Nguyệt Diệu thấy Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng trả lời như vậy, hài lòng cười cười, nhưng vẻ mặt của hắn thay đổi cực độ nghiêm túc cùng vẻ lạnh như băng, sau đó hắn hung hăng gõ Tá triều cương: “Nếu Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng thanh liêm như thế, yêu dân như con, bổn hoàng tử cũng yên lòng kết án.”
“Lam Điệp vu khống quan huyện Huyện Bạch Tùng, kết quả sau cùng phải...” Ta không có bất kỳ mong đợi nào, nhìn Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng kia vẻ mặt đắc ý, ta đã biết ta thua: “Trưa mai, chém đầu Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng, tịch thu gia sản phân cho dân chúng, những quan sai khác sung quân lưu đày.”
... Ta không nghe lầm chứ? Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu thật không sợ đắc tội cha hắn vô tư đứng trước dân chúng làm vậy sao? Ta và Huyện thái gia đồng thời lộ ra vẻ mặt không ngờ nhìn Bạch Nguyệt Diệu. Bạch Nguyệt Diệu cho ta một cái mỉm cười thản nhiên, không biết tại sao lòng ta lại khẽ nhảy lên, ta lập tức mở mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu rồi nhanh chóng cúi đầu.
“Nhị hoàng tử, chuyện gì xảy ra?” quan huyện kia không giải thích được hỏi Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời khôi phục cảm giác yêu mị.
“À, ta thật sự cảm thấy ngươi là một vị quan tốt, dù sao ngươi cũng là phụ hoàng ta bổ nhiệm chức Huyện thái gia, hơn nữa ta cũng đã điều tra xong ngươi là quan thanh liêm, đáng tiếc, đáng tiếc, Lam Điệp tố cáo ngươi quan phục không ngay ngắn ta không giúp được ngươi, lúc ngươi thẩm án Lam Điệp, ta một mực ở bên ngoài chờ phán xét, sau khi ta đi vào ngươi mới sửa sang lại quan phục, ngươi cũng không phải không biết, quan phục kia là do phụ hoàng ta ban cho, cho nên ngươi cũng phải thật thật quý trọng mới đúng chứ! hiện giờ, haiz...”