Ta không giải thích gì với Bạch Tinh Ngân cả, chẳng qua yên lặng là nguyên tắc của ta, Bạch Tinh Ngân cũng bất đắc dĩ không phản đối nữa.
Ta biết Bạch Tinh Ngân vì muốn tốt cho ta, mới không muốn ta làm quan, nếu thân phận con gái của ta bị phát hiện kết cục chỉ có một, đó chính là chết tại cổ đại, ta tin Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân và Huyễn Ngâm Phong thần bí kia sẽ không tiết lộ thân phận của ta, nhưng cuối cùng giấy sẽ không gói được lửa.
Từ xưa đã có, Mạnh Lệ Quân, Hoa Mộc Lan, Chúc Anh Đài, giả gái thực hiện mơ ước, nhưng kết cục đều là bi thảm, vì đã có vết xe đổ rồi, nên ta cũng phải nhanh chóng thu tay lại.
Có điều, Lam Điệp Nhi ta vốn không suy nghĩ giống họ, ta chưa từng nghĩ tới muốn dùng thân phận nam nhi làm quan cả đời! Ta chỉ hi vọng thân phận của mình có thể giấu giếm lâu một chút, cứ như thế cho ta thời gian, để ta lập được nhiều chiến công hơn.
Nếu ngày nào đó hoàng đế muốn chém ta, dân chúng toàn bộ đều duy trì tức giận, đó chính là lời chiêu cáo thiên hạ của Lam Điệp Nhi ta, đã đến lúc nữ tử lật ngược tình thế.
Đây chính là những gì ta muốn, có lẽ có chút hèn hạ khi lợi dụng dân chúng, nhưng, nếu không lợi dụng dân chúng..., dù là ai cũng không thế giữ được mạng ta!
Ta và Bạch Tinh Ngân ở trong lương đình trầm mặc hồi lâu, ai cũng chưa từng mở miệng.
“Tam Hoàng đệ.” Âm thanh này phá vỡ trầm mặc của ta và Bạch Tinh Ngân, nhìn lại bên ngoài đình, chính là Đại hoàng tử cùng với Tử Thừa tướng đang đi tới chỗ chúng ta.
“Đại hoàng huynh.”
“Hạ quan ra mắt Đại hoàng tử cùng với Thừa tướng đại nhân!” Ta nói xong hơi khom người xuống.
“Ha ha, Lam hàn lâm không cần đa lễ như vậy.” tiếng Bạch Nhật Uyên rất hòa ái, cho người ta cảm giác gần gũi, bình dị.
Ta nhìn thẳng vào Bạch Nhật Uyên, nhìn gần thấy Bạch Nhật Uyên đặc biệt đẹp trai, hơn nữa vẻ mặt cũng hòa ái dễ gần cười cười với ta.
Sau đó, ta lại len lén nhìn Bạch Tinh Ngân một cái, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, so với vẻ mặt khác của Bạch Nguyệt Diệu là một trời một vực, xem dáng vẻ Bạch Tinh Ngân thật sự là vô cùng ghét đại ca của mình.
A, Bạch Nhật Uyên này thật không đơn giản, nhìn như hòa ái mà thực tế lại là người âm hiểm đáng sợ nhất, ta không thể khẳng định Bạch Nhật Uyên có phải người âm hiểm hay không, nhưng nhìn vẻ mặt của Bạch Tinh Ngân, ta cũng có thể hiểu một hai rồi, ngược lại Tử Thừa tướng chính là loại người trước sau như một, không phải ta khen hắn, bên trong con người hắn hẳn cũng rất âm hiểm.
Nhìn xem! Vẻ mặt hiện giờ của Tử thừa tướng, vừa thấy ta đã cực kỳ nghiêm trọng, bất quá loại người này trêu chọc là hay nhất!
“Hoàng đệ, đệ và Lam hàn lâm tán gẫu chuyện gì vậy?” Bạch Nhật Uyên hỏi Bạch Tinh Ngân.
Bạch Tinh Ngân hơi nhíu mày. Sau đó nói: “Không có gì, đại hoàng huynh, huynh nghỉ ngơi đi, đệ còn muốn đưa Lam hàn lâm tới Hàn Lâm viện xem một chút.” Bạch Tinh Ngân nói xong nhìn ta một cái, ta đang toan tính gật đầu.
“Cáo từ, Đại hoàng tử, Thừa tướng.” Ta khách sáo nói xong chuẩn bị cùng Bạch Tinh Ngân rời khỏi lương đình.
“Chờ đã, Tam hoàng tử, hạ quan có một chuyện muốn thương nghị với Tam hoàng tử.” Tử Thừa tướng cản ta với Bạch Tinh Ngân rời đi.
“Có chuyện gì ngày mai bàn lại đi, giờ ta muốn đưa Lam hàn lâm tới Hàn Lâm viện đã.” Bạch Tinh Ngân tỏ thái độ với Thừa tướng, thái độ so với ta hoàn toàn khác biệt, không chỉ không cười, hơn nữa giọng nói còn hơi có vẻ nóng nảy.
“Vầy đi, hoàng đệ, ta sẽ đưa Lam hàn lâm tới Hàn Lâm viện, đệ thấy thế nào?” Ta hiểu rồi, ha ha, Tử Thừa tướng và Bạch Nhật Uyên kẻ giật dây người nói chuyện, xem ra Bạch Nhật Uyên cũng có chuyện muốn nói cùng ta rồi, mà vẻ mặt Bạch Tinh Ngân rõ ràng có chút khẩn trương.
Ta biết Bạch Tinh Ngân sợ ta và Bạch Nhật Uyên tiếp xúc nhiều sẽ bộc lộ ra thân phận của ta, nhưng cuộc sống mai sau còn phải tiếp xúc nhiều, có câu nói tránh được nhất thời không tránh được một đời, vẫn là câu nói kia, Lam Điệp Nhi ta binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn.
Không đợi Bạch Tinh Ngân từ chối, ta mở miệng nói: “Vậy làm phiền Đại hoàng tử.” Lời ta vừa nói xong, thần sắc Bạch Tinh Ngân càng thêm hốt hoảng, ta mỉm cười trấn an Bạch Tinh Ngân. Sau đó mặt cười nhìn Bạch Nhật Uyên.
A, ta muốn xem thử Bạch Nhật Uyên có thể đùa bỡn ta như thế nào!
Ta không giải thích gì với Bạch Tinh Ngân cả, chẳng qua yên lặng là nguyên tắc của ta, Bạch Tinh Ngân cũng bất đắc dĩ không phản đối nữa.
Ta biết Bạch Tinh Ngân vì muốn tốt cho ta, mới không muốn ta làm quan, nếu thân phận con gái của ta bị phát hiện kết cục chỉ có một, đó chính là chết tại cổ đại, ta tin Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân và Huyễn Ngâm Phong thần bí kia sẽ không tiết lộ thân phận của ta, nhưng cuối cùng giấy sẽ không gói được lửa.
Từ xưa đã có, Mạnh Lệ Quân, Hoa Mộc Lan, Chúc Anh Đài, giả gái thực hiện mơ ước, nhưng kết cục đều là bi thảm, vì đã có vết xe đổ rồi, nên ta cũng phải nhanh chóng thu tay lại.
Có điều, Lam Điệp Nhi ta vốn không suy nghĩ giống họ, ta chưa từng nghĩ tới muốn dùng thân phận nam nhi làm quan cả đời! Ta chỉ hi vọng thân phận của mình có thể giấu giếm lâu một chút, cứ như thế cho ta thời gian, để ta lập được nhiều chiến công hơn.
Nếu ngày nào đó hoàng đế muốn chém ta, dân chúng toàn bộ đều duy trì tức giận, đó chính là lời chiêu cáo thiên hạ của Lam Điệp Nhi ta, đã đến lúc nữ tử lật ngược tình thế.
Đây chính là những gì ta muốn, có lẽ có chút hèn hạ khi lợi dụng dân chúng, nhưng, nếu không lợi dụng dân chúng..., dù là ai cũng không thế giữ được mạng ta!
Ta và Bạch Tinh Ngân ở trong lương đình trầm mặc hồi lâu, ai cũng chưa từng mở miệng.
“Tam Hoàng đệ.” Âm thanh này phá vỡ trầm mặc của ta và Bạch Tinh Ngân, nhìn lại bên ngoài đình, chính là Đại hoàng tử cùng với Tử Thừa tướng đang đi tới chỗ chúng ta.
“Đại hoàng huynh.”
“Hạ quan ra mắt Đại hoàng tử cùng với Thừa tướng đại nhân!” Ta nói xong hơi khom người xuống.
“Ha ha, Lam hàn lâm không cần đa lễ như vậy.” tiếng Bạch Nhật Uyên rất hòa ái, cho người ta cảm giác gần gũi, bình dị.
Ta nhìn thẳng vào Bạch Nhật Uyên, nhìn gần thấy Bạch Nhật Uyên đặc biệt đẹp trai, hơn nữa vẻ mặt cũng hòa ái dễ gần cười cười với ta.
Sau đó, ta lại len lén nhìn Bạch Tinh Ngân một cái, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, so với vẻ mặt khác của Bạch Nguyệt Diệu là một trời một vực, xem dáng vẻ Bạch Tinh Ngân thật sự là vô cùng ghét đại ca của mình.
A, Bạch Nhật Uyên này thật không đơn giản, nhìn như hòa ái mà thực tế lại là người âm hiểm đáng sợ nhất, ta không thể khẳng định Bạch Nhật Uyên có phải người âm hiểm hay không, nhưng nhìn vẻ mặt của Bạch Tinh Ngân, ta cũng có thể hiểu một hai rồi, ngược lại Tử Thừa tướng chính là loại người trước sau như một, không phải ta khen hắn, bên trong con người hắn hẳn cũng rất âm hiểm.
Nhìn xem! Vẻ mặt hiện giờ của Tử thừa tướng, vừa thấy ta đã cực kỳ nghiêm trọng, bất quá loại người này trêu chọc là hay nhất!
“Hoàng đệ, đệ và Lam hàn lâm tán gẫu chuyện gì vậy?” Bạch Nhật Uyên hỏi Bạch Tinh Ngân.
Bạch Tinh Ngân hơi nhíu mày. Sau đó nói: “Không có gì, đại hoàng huynh, huynh nghỉ ngơi đi, đệ còn muốn đưa Lam hàn lâm tới Hàn Lâm viện xem một chút.” Bạch Tinh Ngân nói xong nhìn ta một cái, ta đang toan tính gật đầu.
“Cáo từ, Đại hoàng tử, Thừa tướng.” Ta khách sáo nói xong chuẩn bị cùng Bạch Tinh Ngân rời khỏi lương đình.
“Chờ đã, Tam hoàng tử, hạ quan có một chuyện muốn thương nghị với Tam hoàng tử.” Tử Thừa tướng cản ta với Bạch Tinh Ngân rời đi.
“Có chuyện gì ngày mai bàn lại đi, giờ ta muốn đưa Lam hàn lâm tới Hàn Lâm viện đã.” Bạch Tinh Ngân tỏ thái độ với Thừa tướng, thái độ so với ta hoàn toàn khác biệt, không chỉ không cười, hơn nữa giọng nói còn hơi có vẻ nóng nảy.
“Vầy đi, hoàng đệ, ta sẽ đưa Lam hàn lâm tới Hàn Lâm viện, đệ thấy thế nào?” Ta hiểu rồi, ha ha, Tử Thừa tướng và Bạch Nhật Uyên kẻ giật dây người nói chuyện, xem ra Bạch Nhật Uyên cũng có chuyện muốn nói cùng ta rồi, mà vẻ mặt Bạch Tinh Ngân rõ ràng có chút khẩn trương.
Ta biết Bạch Tinh Ngân sợ ta và Bạch Nhật Uyên tiếp xúc nhiều sẽ bộc lộ ra thân phận của ta, nhưng cuộc sống mai sau còn phải tiếp xúc nhiều, có câu nói tránh được nhất thời không tránh được một đời, vẫn là câu nói kia, Lam Điệp Nhi ta binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn.
Không đợi Bạch Tinh Ngân từ chối, ta mở miệng nói: “Vậy làm phiền Đại hoàng tử.” Lời ta vừa nói xong, thần sắc Bạch Tinh Ngân càng thêm hốt hoảng, ta mỉm cười trấn an Bạch Tinh Ngân. Sau đó mặt cười nhìn Bạch Nhật Uyên.
A, ta muốn xem thử Bạch Nhật Uyên có thể đùa bỡn ta như thế nào!