Bạch Nhật Uyên dẫn ta tới Hàn Lâm viện, cùng hàn huyên với ta một lúc thì rời đi, ha ha, ta xem về sau ngồi ở chỗ này, cùng với những đồng sự khác ở Hàn Lâm viện, trong lòng có chút vui vẻ rồi, vì hàn lâm học sĩ thật ra chính là cố vấn của Hoàng thượng, Tể tướng triều đình đều được chọn từ Hàn Lâm viện mà ra. Cho nên ta vẫn có hy vọng làm Thừa tướng, mà cả Hàn Lâm viện cộng thêm ta mới có ba người, mà hai người kia đều đã ở tuổi gần thất thập cổ lai hi rồi.
“Hai vị đồng liêu vãn bối xin ra mắt!” Nếu muốn ra mặt nói gì đi nữa thì trước tiên cũng phải tạo mối quan hệ cho tốt đã, hai vị lão bá này chính là đồng nghiệp sau này của ta, nếu ta có bất hòa với bọn họ, thế thì hỏng nhất định sẽ là ta, vì bọn họ luận về tư chất dù sao đi nữa so với ta vẫn kinh nghiệm hơn rất nhiều, có rất nhiều thứ ta phải thỉnh giáo bọn họ.
Ta hướng tới hai vị lão bá kia đánh tiếng gọi xong, bọn họ trên dưới quan sát ta, sau đó khinh miệt hừ một tiếng, nói: “Trẻ tuổi chính là trẻ tuổi, chỉ biết nịnh hót là không được, sau này ngươi nên theo chúng ta học một chút đi!”
“Dạ, vậy sau này xin phiền hai vị tiền bối chiếu cố cho vãn bối nhiều hơn.” A, cậy già lên mặt, cứ để bọn họ xem thường ta đi, sau này ta nhất định khiến ông nịnh hót ta, xem cho kỹ bản lĩnh đích thực của Lam Điệp Nhi đi!
Thu xếp xong bàn làm việc, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài đã là nửa đêm rồi. Buồn bực, ta muốn ở ngoài kia, thật ra thì Hàn Lâm được hoàng thượng ban cho Biệt trang, nhưng vấn đề ở chỗ ta là Hàn Lâm mới nhậm chức, nên biệt gia của ta sau ba ngày nữa mới có thể giao cho ta.
Bất đắc dĩ, ta phải một mình khóa cửa Hàn Lâm viện, lang thang trong hoàng cung, cả hoàng cung có thể nói là đèn dầu sáng rực, tiếng hát, tiếng nhạc cụ trình diễn không ngừng truyền vào tai ta. Có thể ở trong hoàng cung hưởng thụ như thế, chỉ có hoàng đế, hoàng tử, công chúa, cùng các phi tần. Dù sao đều là người của Bạch gia!
Ta đang tính xuất cung, nhất định phải đi ngang qua ngự hoa viên, đúng lúc này trùng hợp ta thấy Bạch Nguyệt Diệu ở trong ngự hoa viên bịt mắt cùng chơi đùa với các mỹ nữ. Ta nhổ vào! Che mắt đi, che mắt đi, coi chừng đụng chết Bạch Nguyệt Diệu ngươi.
Vì để tránh cho phát sinh xung đột không cần thiết với Bạch Nguyệt Diệu, ta bước nhanh, tính rời khỏi ngự hoa viên.
Nhưng, không biết Bạch Nguyệt Diệu cố ý, hay vô tình, rõ ràng cách ta rất xa, lại đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy ta.
“Gì? Để ta đoán xem, là Thúy nhi? hay Thanh nhi đây?” Bạch Nguyệt Diệu dùng giọng điệu phóng đãng không kiềm chế được nói ở bên tai ta. Hơn nữa hai tay còn không ngừng di chuyển ở chỗ thắt lưng của ta.
Ta thấy tức giận vô cùng, nhanh chóng quay người sang, có gắng giảm tiếng của mình đến mức thấp nhất: “Bạch Nguyệt Diệu, nếu ngươi đang mượn cớ lợi dụng ta, cẩn thận ta sẽ đánh ngươi ngay trước mặt nữ tử!”
Ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu buông lỏng hai tay của hắn, sau đó tháo khăn tay che mắt xuống, một tay hắn cầm khăn xấu xa nhìn ta, nhìn mặt cũng đủ biết, hắn cố ý lợi dụng ta.
Nha hoàn chung quanh hắn đều đứng một bên cười cười, Bạch Nguyệt Diệu nhìn những nha hoàn kia một cái nói: “Các ngươi lui ra hết đi, ta có vài lời muốn nói với Lam hàn lâm!”
“Dạ” những nha hoàn kia nghe xong Bạch Nguyệt Diệu phân phó thì rối rít rời đi.
Lúc này, ta mới có thể đem lửa giận trong lòng thét lên: “Ta cho ngươi biết, Bạch Nguyệt Diệu, ngươi tưởng thế là xong hả!”
“Ủa, Lam hàn lâm, nhìn thấy bổn hoàng tử cũng không hành lễ sao?”
Ta nhẫn, ta nhẫn, ai bảo hắn là hoàng tử chứ, ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Nhị hoàng tử buổi sáng an lành, Nhị hoàng tử buổi trưa bình an, Nhị hoàng tử buổi tối ngủ ngon! Được chưa?” Ta nói xong muốn xoay người rời đi.
“Cách hoàng huynh ta xa một chút.” mặc dù ta đã quay lưng về phía Bạch Nguyệt Diệu, nhưng nghe giọng hắn hình như rất nghiêm túc.
À ha, cơ hội báo thù tới rồi, gương mặt ta tươi cười quay đầu nhìn về phía hắn: “Ai cần ngươi lo?” Thoải mái quá đi! Dù ta biết, ta quả thật là nên giữ khoảng cách với Đại hoàng tử, nhưng nghe được lời khuyên từ trong miệng Bạch Nguyệt Diệu, ta chỉ nghĩ đến chọc tức hắn!
“Ngươi đã thích đến gần hoàng huynh ta như vậy, cần gì làm quan, trực tiếp làm phi của hoàng huynh ta là được rồi?”
“Đúng ha! Sao ta không ngờ nhỉ! Đề nghị này của ngươi không tệ, ta sẽ cẩn thận suy tính lại!” Ta làm bộ bừng tỉnh hiểu ra nói với Bạch Nguyệt Diệu
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu nhất thời tràn đầy khí giận, nhưng rất nhanh đã hóa giải: “Ơ, thế nào? Giờ không thích Huyễn Ngâm Phong nữa, lại để mắt tới hoàng huynh của ta?”
“...” Bạch Nguyệt Diệu đơn giản là tên khốn kiếp, ta làm sao có thể không thích Huyễn Ngâm Phong nữa chứ? Ta làm sao có thể quên hắn? Nhưng ta thật sự không muốn, mỗi lần nhớ tới câu nói của Huyễn Ngâm Phong lúc cự tuyệt ta, ta đều vô cùng đau lòng, mỗi lần ta nhớ tới bóng dáng Huyễn Ngâm Phong, ta đều nhớ vô cùng, nhưng hiện giờ hắn ở đâu? Ta hoàn toàn không biết, ta rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng thấy được hắn thì thế nào chứ? Cho nên ta khống chế mình không ngờ hắn nữa, nhưng tên khốn Bạch Nguyệt Diệu lại lần nữa nhắc tới! Hận! Hận!
Ta không tiếp tục cãi vã với Bạch Nguyệt Diệu nữa, vẻ mặt tràn đầy bi thương, xoay người rời đi.
“Nè!” Bạch Nguyệt Diệu vẻ mắt mất mát kéo ta lại: “Không phải ngươi bị Huyễn Ngâm Phong đá đi ngàn dặm rồi chứ?” Nghe xong lời của hắn, ta tức giận quay đầu, nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.
“Đúng! Đúng! Đúng! Ngươi hài lòng chưa?” Ta giận giữ thét lên với hắn.
“Vậy, ngươi từ quan đi, sau đó trở về làm con gái, bổn hoàng tử sẽ miễn cưỡng để ngươi làm phi được không?” Lúc Bạch Nguyệt Diệu hỏi ta, vẻ mặt lộ ra cảm giác cười như không cười. Bất kể hắn là nghiêm túc, hay là giả vờ toan tính, ta cũng sẽ không đáp ứng hắn! Bởi vì ta chỉ thích Huyễn Ngâm Phong, bởi vì ta muốn làm quan!
“Ngươi đi chết đi! Cho dù Huyễn Ngâm Phong không thích ta, ta cũng sẽ không coi trọng ngươi đâu!” Nói xong, ta bỏ rơi Bạch Nguyệt Diệu đứng đó giận giữ bỏ đi!
Bạch Nhật Uyên dẫn ta tới Hàn Lâm viện, cùng hàn huyên với ta một lúc thì rời đi, ha ha, ta xem về sau ngồi ở chỗ này, cùng với những đồng sự khác ở Hàn Lâm viện, trong lòng có chút vui vẻ rồi, vì hàn lâm học sĩ thật ra chính là cố vấn của Hoàng thượng, Tể tướng triều đình đều được chọn từ Hàn Lâm viện mà ra. Cho nên ta vẫn có hy vọng làm Thừa tướng, mà cả Hàn Lâm viện cộng thêm ta mới có ba người, mà hai người kia đều đã ở tuổi gần thất thập cổ lai hi rồi.
“Hai vị đồng liêu vãn bối xin ra mắt!” Nếu muốn ra mặt nói gì đi nữa thì trước tiên cũng phải tạo mối quan hệ cho tốt đã, hai vị lão bá này chính là đồng nghiệp sau này của ta, nếu ta có bất hòa với bọn họ, thế thì hỏng nhất định sẽ là ta, vì bọn họ luận về tư chất dù sao đi nữa so với ta vẫn kinh nghiệm hơn rất nhiều, có rất nhiều thứ ta phải thỉnh giáo bọn họ.
Ta hướng tới hai vị lão bá kia đánh tiếng gọi xong, bọn họ trên dưới quan sát ta, sau đó khinh miệt hừ một tiếng, nói: “Trẻ tuổi chính là trẻ tuổi, chỉ biết nịnh hót là không được, sau này ngươi nên theo chúng ta học một chút đi!”
“Dạ, vậy sau này xin phiền hai vị tiền bối chiếu cố cho vãn bối nhiều hơn.” A, cậy già lên mặt, cứ để bọn họ xem thường ta đi, sau này ta nhất định khiến ông nịnh hót ta, xem cho kỹ bản lĩnh đích thực của Lam Điệp Nhi đi!
Thu xếp xong bàn làm việc, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài đã là nửa đêm rồi. Buồn bực, ta muốn ở ngoài kia, thật ra thì Hàn Lâm được hoàng thượng ban cho Biệt trang, nhưng vấn đề ở chỗ ta là Hàn Lâm mới nhậm chức, nên biệt gia của ta sau ba ngày nữa mới có thể giao cho ta.
Bất đắc dĩ, ta phải một mình khóa cửa Hàn Lâm viện, lang thang trong hoàng cung, cả hoàng cung có thể nói là đèn dầu sáng rực, tiếng hát, tiếng nhạc cụ trình diễn không ngừng truyền vào tai ta. Có thể ở trong hoàng cung hưởng thụ như thế, chỉ có hoàng đế, hoàng tử, công chúa, cùng các phi tần. Dù sao đều là người của Bạch gia!
Ta đang tính xuất cung, nhất định phải đi ngang qua ngự hoa viên, đúng lúc này trùng hợp ta thấy Bạch Nguyệt Diệu ở trong ngự hoa viên bịt mắt cùng chơi đùa với các mỹ nữ. Ta nhổ vào! Che mắt đi, che mắt đi, coi chừng đụng chết Bạch Nguyệt Diệu ngươi.
Vì để tránh cho phát sinh xung đột không cần thiết với Bạch Nguyệt Diệu, ta bước nhanh, tính rời khỏi ngự hoa viên.
Nhưng, không biết Bạch Nguyệt Diệu cố ý, hay vô tình, rõ ràng cách ta rất xa, lại đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy ta.
“Gì? Để ta đoán xem, là Thúy nhi? hay Thanh nhi đây?” Bạch Nguyệt Diệu dùng giọng điệu phóng đãng không kiềm chế được nói ở bên tai ta. Hơn nữa hai tay còn không ngừng di chuyển ở chỗ thắt lưng của ta.
Ta thấy tức giận vô cùng, nhanh chóng quay người sang, có gắng giảm tiếng của mình đến mức thấp nhất: “Bạch Nguyệt Diệu, nếu ngươi đang mượn cớ lợi dụng ta, cẩn thận ta sẽ đánh ngươi ngay trước mặt nữ tử!”
Ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu buông lỏng hai tay của hắn, sau đó tháo khăn tay che mắt xuống, một tay hắn cầm khăn xấu xa nhìn ta, nhìn mặt cũng đủ biết, hắn cố ý lợi dụng ta.
Nha hoàn chung quanh hắn đều đứng một bên cười cười, Bạch Nguyệt Diệu nhìn những nha hoàn kia một cái nói: “Các ngươi lui ra hết đi, ta có vài lời muốn nói với Lam hàn lâm!”
“Dạ” những nha hoàn kia nghe xong Bạch Nguyệt Diệu phân phó thì rối rít rời đi.
Lúc này, ta mới có thể đem lửa giận trong lòng thét lên: “Ta cho ngươi biết, Bạch Nguyệt Diệu, ngươi tưởng thế là xong hả!”
“Ủa, Lam hàn lâm, nhìn thấy bổn hoàng tử cũng không hành lễ sao?”
Ta nhẫn, ta nhẫn, ai bảo hắn là hoàng tử chứ, ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Nhị hoàng tử buổi sáng an lành, Nhị hoàng tử buổi trưa bình an, Nhị hoàng tử buổi tối ngủ ngon! Được chưa?” Ta nói xong muốn xoay người rời đi.
“Cách hoàng huynh ta xa một chút.” mặc dù ta đã quay lưng về phía Bạch Nguyệt Diệu, nhưng nghe giọng hắn hình như rất nghiêm túc.
À ha, cơ hội báo thù tới rồi, gương mặt ta tươi cười quay đầu nhìn về phía hắn: “Ai cần ngươi lo?” Thoải mái quá đi! Dù ta biết, ta quả thật là nên giữ khoảng cách với Đại hoàng tử, nhưng nghe được lời khuyên từ trong miệng Bạch Nguyệt Diệu, ta chỉ nghĩ đến chọc tức hắn!
“Ngươi đã thích đến gần hoàng huynh ta như vậy, cần gì làm quan, trực tiếp làm phi của hoàng huynh ta là được rồi?”
“Đúng ha! Sao ta không ngờ nhỉ! Đề nghị này của ngươi không tệ, ta sẽ cẩn thận suy tính lại!” Ta làm bộ bừng tỉnh hiểu ra nói với Bạch Nguyệt Diệu
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu nhất thời tràn đầy khí giận, nhưng rất nhanh đã hóa giải: “Ơ, thế nào? Giờ không thích Huyễn Ngâm Phong nữa, lại để mắt tới hoàng huynh của ta?”
“...” Bạch Nguyệt Diệu đơn giản là tên khốn kiếp, ta làm sao có thể không thích Huyễn Ngâm Phong nữa chứ? Ta làm sao có thể quên hắn? Nhưng ta thật sự không muốn, mỗi lần nhớ tới câu nói của Huyễn Ngâm Phong lúc cự tuyệt ta, ta đều vô cùng đau lòng, mỗi lần ta nhớ tới bóng dáng Huyễn Ngâm Phong, ta đều nhớ vô cùng, nhưng hiện giờ hắn ở đâu? Ta hoàn toàn không biết, ta rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng thấy được hắn thì thế nào chứ? Cho nên ta khống chế mình không ngờ hắn nữa, nhưng tên khốn Bạch Nguyệt Diệu lại lần nữa nhắc tới! Hận! Hận!
Ta không tiếp tục cãi vã với Bạch Nguyệt Diệu nữa, vẻ mặt tràn đầy bi thương, xoay người rời đi.
“Nè!” Bạch Nguyệt Diệu vẻ mắt mất mát kéo ta lại: “Không phải ngươi bị Huyễn Ngâm Phong đá đi ngàn dặm rồi chứ?” Nghe xong lời của hắn, ta tức giận quay đầu, nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.
“Đúng! Đúng! Đúng! Ngươi hài lòng chưa?” Ta giận giữ thét lên với hắn.
“Vậy, ngươi từ quan đi, sau đó trở về làm con gái, bổn hoàng tử sẽ miễn cưỡng để ngươi làm phi được không?” Lúc Bạch Nguyệt Diệu hỏi ta, vẻ mặt lộ ra cảm giác cười như không cười. Bất kể hắn là nghiêm túc, hay là giả vờ toan tính, ta cũng sẽ không đáp ứng hắn! Bởi vì ta chỉ thích Huyễn Ngâm Phong, bởi vì ta muốn làm quan!
“Ngươi đi chết đi! Cho dù Huyễn Ngâm Phong không thích ta, ta cũng sẽ không coi trọng ngươi đâu!” Nói xong, ta bỏ rơi Bạch Nguyệt Diệu đứng đó giận giữ bỏ đi!