“Ta ăn xong rồi, ngươi mau ra ngoài đi.” Quả nhiên vẫn là chân gà ngon nhất. Ta đem một bàn chân gà thanh lí xong liền vỗ vỗ bụng, cảm thấy mĩ mãn ngồi trên giường mà ra lệnh đuổi khách.
“Ta ra ngoài? Tại sao gì ta phải ra ngoài?” Hắn không thèm nhìn đến ta mà đặt mông ngồi ngay bên cạnh.
“Ngươi đi mau, ta phải nghỉ ngơi.” Ta mệt mỏi cả ngày, vừa định hảo hảo làm một giấc, vậy mà hắn cứ ở trong này bảo ta làm sao mà ngủ.
“Đây là phòng của ta, ngươi kêu ta phải đi đâu ?” Hắn được đằng chân lên đằng đầu, cư nhiên nằm xuống cạnh ta, mặc cho ta làm gì hắn cũng không nhúc nhích.
“Hảo, ngươi không đi thì ta đi.” Ta dùng hết sức cũng không đẩy nổi hắn, chỉ còn cách giận dỗi rời đi.
“Chậm đã, ngươi không được đi.” Hắn ôm lấy thắt lưng của ta, thuận thế trên giường lăn một vòng đem ta đặt bên dưới hắn.
Tư thế này thật là ám muội. Hắn cọ cọ, đem hơi thở phả vào cổ ta. Ta nhất thời không tự chủ được mà đỏ mặt. Cái này thật khiến ta nhớ lại đêm hôm đó, thân thể cũng phát nhiệt như vậy. Ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ấy lại giống như một bầu trời đầy sao lấp lánh.Gương mặt hắn ngày càng gần lại, ta nhắm mắt chờ đợi một nụ hôn. Kỳ thực khi được hắn hôn ta cảm thấy cũng không tệ, có một cảm giác choáng váng lâng lâng như khi uống rượu, thật phi thường thoải mái.
“Ngươi biến về nguyên hình đi.” Vốn tưởng rằng hắn sẽ hôn ta, nhưng áp lực trên mặt lại mất đi, trong lòng bỗng cảm thấy phi thường trống rỗng.
“Hả?” Hắn nói cái gì? Không cần hôn ta sao? Ta mở mắt ra thì hắn đã biến mất, quay đầu, nguyên lai hắn đang nằm bên cạnh ta.
“Ai, ngươi quay về nguyên hình đi.” Hắn phát hiện ta đang nhìn hắn đầy khó hiểu, liền lập lại lời nói.
“Nga!” Trong lòng không khỏi có một chút thất vọng, ta theo ý hắn trở về nguyên dạng. Không phải vừa rồi còn vui vẻ sao ? Bây giờ lại thay đổi sắc mặt. Ta không phải đã làm gì sai chứ? Ta úp đầu xuống gối. (Ô hô hô, thế bé muốn thế nào? Muốn hôn à? Rồi sau đó là…..? Hắc hắc….)
“Không nên suy nghĩ lung tung, ta chỉ không muốn tổn thương ngươi.” Hắn nâng ta lên, lấy tay vuốt vuốt gáy ta.
“Chủ nhân, chủ nhân.” Ta cảm động khóc lớn, cố gắng ôm lấy tay hắn. Nguyên lai hắn thấy cơ thể ta vẫn chưa hồi phục nên kiềm nén dục vọng bản thân, kêu ta biến về thử thạn, thật sự là hảo hảo chủ nhân a.
“Tiểu ngốc trảo, đến bây giờ còn kêu ta là chủ nhân ? Gọi ta là Bạch đại ca.” Hắn trừng mắt liếc ta một cái, trách ta dựa vào cách xưng hô trước kia mà gọi hắn.
“ Bạch…..Bạch đại ca.” Nga, ta vốn không có ý định rời đi, nếu tiếp tục gọi hắn là chủ nhân thì người khác sẽ hiểu lầm, nay ta thuận theo ý hắn mà đổi cách xưng hô.
“Ngủ đi, vài ngày nữa ta sẽ đưa ngươi về Chu Tước Sơn.” Hắn đem ta thả về gối, thuận tay vuốt vuốt lông của ta.
Ta phát hiện hắn ngày càng tốt với ta, ngay cả Chu Tước Sơn hắn cũng cho ta về. Hắn vì cái gì lại đối tốt với ta như vậy ? Trong lòng ta bỗng dâng lên một ý nghĩ, sẽ không là vì hắn yêu ta chứ? Không thể nào, không thể nào…Ta chỉ là một con chuột tham ăn, luận về bối phận ta còn là sư điệt của hắn, chuyện hắn yêu ta căn bản là không có khả năng. Vậy rốt cục là vì cái gì ? Ta vẫn nghĩ không ra, nhưng ta thật hy vọng nghe hắn lưu ta lại là vì yêu ta, bởi ta phát hiện bản thân đã dần dần thích hắn.(thấy nhanh chứ thật ra cũng đượcc mấy tháng liền rồi mà, bắt đầu có cảm giác cũng được rồi nhỉ? Thế mà sao vẫn thấy nhanh XD)
“Bạch đại ca ngủ ngon.” Ta hôn tay hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
“Tiểu Kim ngủ ngon.” Hắn cũng nghiêng đầu hôn lên trán ta một chút mới nằm xuống ngủ.(Cái con chuột này cũng không nhỏ lắm nhỉ, chứ nếu nhỏ thì hôn lên trán thế nào?)
Đến nửa đêm, ta cảm thấy lạnh, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, thế nhưng một bộ lông ấm áp nhè nhẹ luồn đến trong tay ta, ta liền ôm chặt lấy, thấy ấm áp ta lập tức tiến vào mộng đẹp.
“A!” Giấc ngủ hôm qua thật ngon, đặc biệt trên người có cái gì đó thập phần thoải mái. Ta đứng lên vươn vai ngáp to một cái, cúi đầu xem trên người rốt cuộc là cái gì.
“Ta ăn xong rồi, ngươi mau ra ngoài đi.” Quả nhiên vẫn là chân gà ngon nhất. Ta đem một bàn chân gà thanh lí xong liền vỗ vỗ bụng, cảm thấy mĩ mãn ngồi trên giường mà ra lệnh đuổi khách.
“Ta ra ngoài? Tại sao gì ta phải ra ngoài?” Hắn không thèm nhìn đến ta mà đặt mông ngồi ngay bên cạnh.
“Ngươi đi mau, ta phải nghỉ ngơi.” Ta mệt mỏi cả ngày, vừa định hảo hảo làm một giấc, vậy mà hắn cứ ở trong này bảo ta làm sao mà ngủ.
“Đây là phòng của ta, ngươi kêu ta phải đi đâu ?” Hắn được đằng chân lên đằng đầu, cư nhiên nằm xuống cạnh ta, mặc cho ta làm gì hắn cũng không nhúc nhích.
“Hảo, ngươi không đi thì ta đi.” Ta dùng hết sức cũng không đẩy nổi hắn, chỉ còn cách giận dỗi rời đi.
“Chậm đã, ngươi không được đi.” Hắn ôm lấy thắt lưng của ta, thuận thế trên giường lăn một vòng đem ta đặt bên dưới hắn.
Tư thế này thật là ám muội. Hắn cọ cọ, đem hơi thở phả vào cổ ta. Ta nhất thời không tự chủ được mà đỏ mặt. Cái này thật khiến ta nhớ lại đêm hôm đó, thân thể cũng phát nhiệt như vậy. Ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ấy lại giống như một bầu trời đầy sao lấp lánh.Gương mặt hắn ngày càng gần lại, ta nhắm mắt chờ đợi một nụ hôn. Kỳ thực khi được hắn hôn ta cảm thấy cũng không tệ, có một cảm giác choáng váng lâng lâng như khi uống rượu, thật phi thường thoải mái.
“Ngươi biến về nguyên hình đi.” Vốn tưởng rằng hắn sẽ hôn ta, nhưng áp lực trên mặt lại mất đi, trong lòng bỗng cảm thấy phi thường trống rỗng.
“Hả?” Hắn nói cái gì? Không cần hôn ta sao? Ta mở mắt ra thì hắn đã biến mất, quay đầu, nguyên lai hắn đang nằm bên cạnh ta.
“Ai, ngươi quay về nguyên hình đi.” Hắn phát hiện ta đang nhìn hắn đầy khó hiểu, liền lập lại lời nói.
“Nga!” Trong lòng không khỏi có một chút thất vọng, ta theo ý hắn trở về nguyên dạng. Không phải vừa rồi còn vui vẻ sao ? Bây giờ lại thay đổi sắc mặt. Ta không phải đã làm gì sai chứ? Ta úp đầu xuống gối. (Ô hô hô, thế bé muốn thế nào? Muốn hôn à? Rồi sau đó là…..? Hắc hắc….)
“Không nên suy nghĩ lung tung, ta chỉ không muốn tổn thương ngươi.” Hắn nâng ta lên, lấy tay vuốt vuốt gáy ta.
“Chủ nhân, chủ nhân.” Ta cảm động khóc lớn, cố gắng ôm lấy tay hắn. Nguyên lai hắn thấy cơ thể ta vẫn chưa hồi phục nên kiềm nén dục vọng bản thân, kêu ta biến về thử thạn, thật sự là hảo hảo chủ nhân a.
“Tiểu ngốc trảo, đến bây giờ còn kêu ta là chủ nhân ? Gọi ta là Bạch đại ca.” Hắn trừng mắt liếc ta một cái, trách ta dựa vào cách xưng hô trước kia mà gọi hắn.
“ Bạch…..Bạch đại ca.” Nga, ta vốn không có ý định rời đi, nếu tiếp tục gọi hắn là chủ nhân thì người khác sẽ hiểu lầm, nay ta thuận theo ý hắn mà đổi cách xưng hô.
“Ngủ đi, vài ngày nữa ta sẽ đưa ngươi về Chu Tước Sơn.” Hắn đem ta thả về gối, thuận tay vuốt vuốt lông của ta.
Ta phát hiện hắn ngày càng tốt với ta, ngay cả Chu Tước Sơn hắn cũng cho ta về. Hắn vì cái gì lại đối tốt với ta như vậy ? Trong lòng ta bỗng dâng lên một ý nghĩ, sẽ không là vì hắn yêu ta chứ? Không thể nào, không thể nào…Ta chỉ là một con chuột tham ăn, luận về bối phận ta còn là sư điệt của hắn, chuyện hắn yêu ta căn bản là không có khả năng. Vậy rốt cục là vì cái gì ? Ta vẫn nghĩ không ra, nhưng ta thật hy vọng nghe hắn lưu ta lại là vì yêu ta, bởi ta phát hiện bản thân đã dần dần thích hắn.(thấy nhanh chứ thật ra cũng đượcc mấy tháng liền rồi mà, bắt đầu có cảm giác cũng được rồi nhỉ? Thế mà sao vẫn thấy nhanh XD)
“Bạch đại ca ngủ ngon.” Ta hôn tay hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
“Tiểu Kim ngủ ngon.” Hắn cũng nghiêng đầu hôn lên trán ta một chút mới nằm xuống ngủ.(Cái con chuột này cũng không nhỏ lắm nhỉ, chứ nếu nhỏ thì hôn lên trán thế nào?)
Đến nửa đêm, ta cảm thấy lạnh, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, thế nhưng một bộ lông ấm áp nhè nhẹ luồn đến trong tay ta, ta liền ôm chặt lấy, thấy ấm áp ta lập tức tiến vào mộng đẹp.
“A!” Giấc ngủ hôm qua thật ngon, đặc biệt trên người có cái gì đó thập phần thoải mái. Ta đứng lên vươn vai ngáp to một cái, cúi đầu xem trên người rốt cuộc là cái gì.