“Không, không cần.” Ta rút tay về, chuyện này nếu kinh động Ngọc Đế thì chỉ sợ sẽ làm sự việc thêm nghiêm trọng mà thôi. Thử hỏi Ngọc Đế sao dễ dàng tác hợp cho ta và hắn, việc này nếu đem ra bàn cãi e rằng ngài lập tức bảo hắn ngay hôm đó phải thành thân. Như vậy ta và hắn xem như hết hy vọng. Việc này nên dừng lại ở đây thôi, đợi sau này có cơ hội rồi hãy nói. Nhưng sao lòng ta có chút bất an. Cảm giác giống như sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
“Hảo, hảo, tất cả theo ý ngươi.” Hắn thấy ta dáng vẻ khẩn trương liền chiều theo ý ta ngay.
“Ta đói bụng.” Miễn cưỡng bản thân vui vẻ trở lại, nhưng nghĩ đến tương lai của ta và hắn, ta chỉ thấy một màu ảm đạm.
“Hảo, ngươi cứ nằm đây nghỉ đi, ta đem đồ ăn về cho ngươi.” Hắn nhìn ta tươi cười rạng rỡ, tảng đá trong lòng ta cũng được trút bỏ phần nào.
“Ân.” Ta quay vào trong, không muốn cho hắn thấy mặt. Trước giờ đều vậy, ta hễ nghĩ gì thì trên mặt đều thể hiện ra hết.
“Đi nha.” Cửa phòng vừa đóng lại thì nước mắt ta liền trào ra, sống mũi cay cay, trong lòng đau không tả xiết. Ta ôm lấy gối, vùi mặt vào để hạ bớt tiếng nấc nghẹn ngào. Nguyên lai mùi vị biệt ly lại khiến người ta khó chịu đến vậy. Chẳng trách được những cặp tình nhân chốn trần gian khi chia lìa đều lưu luyến không rời. (Sao bé tự nhiên đi tự kỉ sớm vậy? Thấy thương chưa. Thích đùi gà ở đây đến vậy sao?)
“Đồ ăn tới rồi.” Không lâu sau, cửa phòng bật mở, ta nghe thấy tiếng hắn từ ngoài vọng vào.
“Bạch đại ca, ta ra ngay đây.” Ta nhanh chóng lau khô nước mắt, ra vẻ trấn tĩnh bước xuống giường ngồi lại cạnh bàn. Ta nhìn cả bàn bày đầy mĩ thực, cũng chẳng biết nói gì cho phải.
“Nhanh ăn đi.” Lúc này hắn đặc biệt ôn nhu, nhìn ta mỉm cười tựa đoá hoa nở rộ giữa ngày xuân, khiến lòng ta trở nên ấm áp.
“Thơm quá.” Có đồ ăn, ta tạm quên đi những chuyện không vui, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
“Ngon không?” Hắn chăm chú nhìn ta.
“Ngon.” Ta không nhanh không chậm gật đầu, đồ ăn hôm nay không hiểu sao đặc biệt ngon.
“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút đi.” Thanh âm của hắn bỗng hơi khác, nhưng do ta chỉ vùi đầu vào ăn nên không để ý cho lắm.
“Ngươi…ngươi…” Đến khi ta phát hiện có điều không ổn thì mọi chuyện đã quá muộn, ta vô lực ngã xuống bàn, tứ chi mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ha ha, thật là một con chuột ngu xuẩn.” Hắn xoay người một cái………..Không, hắn là do ảyêu nữ biến thành để hại ta.
“TA KHÔNG PHẢI CON CHUỘT, TA LÀ HOÀNG KIM THỬ.” Ta vẫn còn thì giờ để tranh cãi một vấn đề vốn chẳng liên quan gì ở đây, một chút cũng không phát hiện nguy hiểm đang cận kề.
“Dù sao ngươi vẫn là đồ ngốc.” Ả phất ống tay áo. Ta lập tức hiện nguyên hình. Chỉ kịp thấy ả từ trong áo lấy ra một cái túi màu đen rồi đem ta bỏ vào đó.
“Buông, mau thả ta ra.” Khi bị bỏ vào trong túi, khí lực của ta cũng hồi phục nhưng làm cách nào cũng không biến trở lại nhân thân được, chỉ còn biết ra sức gào thét, dùng móng vuốt cố cào rách cái túi.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong đó đi. Ngươi không mở nổi túi Càn Khôn này đâu. Hahaha!” Thanh âm của ả thật đáng sợ, khiến ta dựng hết cả kim mao. Nhưng ả muốn bắt ta để làm gì? Sẽ không đem ta thay thế điểm tâm chứ?
“Thả ta ra, Bạch đại ca không thấy ta hắn sẽ lo lắm đó.” Hy vọng ả nể mặt Bạch đại ca mà chịu thả ta.
“Viễn vông, Bạch hổ ca ca là của ta.” Ta vì một lời mà lộng xảo thành chuyên*. Ả giờ chẳng những không thả ta mà còn dùng phép thuật che đi âm thanh của ta.
“Hừ, ngươi cho ngươi là ai hả?” Nghe tiếng đóng cửa, lòng ta rất hoang mang, biết rằng lần này khó thoát.
“Bạch đại ca, mau tới cứu ta.” Trong lòng ta thầm cầu nguyện. Ta hiện giờ chắc đã ly khai Bạch Hổ Sơn rất xa rồi. Thật không biết ả định đem ta đi đâu.
=======================
*lộng xảo thành chuyên: ý như câu “chữa lợn lành thành lợn què“. Ởđây tiểu thửđịnh lôi Bạch Hổ ra để làm Tuyết Hổ sợ mà thả hắn, nhưng không ngờ là càng làm Tuyết Hổ ghét hắn hơn.
—————Hoàn Quyển Trung—————
“Không, không cần.” Ta rút tay về, chuyện này nếu kinh động Ngọc Đế thì chỉ sợ sẽ làm sự việc thêm nghiêm trọng mà thôi. Thử hỏi Ngọc Đế sao dễ dàng tác hợp cho ta và hắn, việc này nếu đem ra bàn cãi e rằng ngài lập tức bảo hắn ngay hôm đó phải thành thân. Như vậy ta và hắn xem như hết hy vọng. Việc này nên dừng lại ở đây thôi, đợi sau này có cơ hội rồi hãy nói. Nhưng sao lòng ta có chút bất an. Cảm giác giống như sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
“Hảo, hảo, tất cả theo ý ngươi.” Hắn thấy ta dáng vẻ khẩn trương liền chiều theo ý ta ngay.
“Ta đói bụng.” Miễn cưỡng bản thân vui vẻ trở lại, nhưng nghĩ đến tương lai của ta và hắn, ta chỉ thấy một màu ảm đạm.
“Hảo, ngươi cứ nằm đây nghỉ đi, ta đem đồ ăn về cho ngươi.” Hắn nhìn ta tươi cười rạng rỡ, tảng đá trong lòng ta cũng được trút bỏ phần nào.
“Ân.” Ta quay vào trong, không muốn cho hắn thấy mặt. Trước giờ đều vậy, ta hễ nghĩ gì thì trên mặt đều thể hiện ra hết.
“Đi nha.” Cửa phòng vừa đóng lại thì nước mắt ta liền trào ra, sống mũi cay cay, trong lòng đau không tả xiết. Ta ôm lấy gối, vùi mặt vào để hạ bớt tiếng nấc nghẹn ngào. Nguyên lai mùi vị biệt ly lại khiến người ta khó chịu đến vậy. Chẳng trách được những cặp tình nhân chốn trần gian khi chia lìa đều lưu luyến không rời. (Sao bé tự nhiên đi tự kỉ sớm vậy? Thấy thương chưa. Thích đùi gà ở đây đến vậy sao?)
“Đồ ăn tới rồi.” Không lâu sau, cửa phòng bật mở, ta nghe thấy tiếng hắn từ ngoài vọng vào.
“Bạch đại ca, ta ra ngay đây.” Ta nhanh chóng lau khô nước mắt, ra vẻ trấn tĩnh bước xuống giường ngồi lại cạnh bàn. Ta nhìn cả bàn bày đầy mĩ thực, cũng chẳng biết nói gì cho phải.
“Nhanh ăn đi.” Lúc này hắn đặc biệt ôn nhu, nhìn ta mỉm cười tựa đoá hoa nở rộ giữa ngày xuân, khiến lòng ta trở nên ấm áp.
“Thơm quá.” Có đồ ăn, ta tạm quên đi những chuyện không vui, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
“Ngon không?” Hắn chăm chú nhìn ta.
“Ngon.” Ta không nhanh không chậm gật đầu, đồ ăn hôm nay không hiểu sao đặc biệt ngon.
“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút đi.” Thanh âm của hắn bỗng hơi khác, nhưng do ta chỉ vùi đầu vào ăn nên không để ý cho lắm.
“Ngươi…ngươi…” Đến khi ta phát hiện có điều không ổn thì mọi chuyện đã quá muộn, ta vô lực ngã xuống bàn, tứ chi mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ha ha, thật là một con chuột ngu xuẩn.” Hắn xoay người một cái………..Không, hắn là do ảyêu nữ biến thành để hại ta.
“TA KHÔNG PHẢI CON CHUỘT, TA LÀ HOÀNG KIM THỬ.” Ta vẫn còn thì giờ để tranh cãi một vấn đề vốn chẳng liên quan gì ở đây, một chút cũng không phát hiện nguy hiểm đang cận kề.
“Dù sao ngươi vẫn là đồ ngốc.” Ả phất ống tay áo. Ta lập tức hiện nguyên hình. Chỉ kịp thấy ả từ trong áo lấy ra một cái túi màu đen rồi đem ta bỏ vào đó.
“Buông, mau thả ta ra.” Khi bị bỏ vào trong túi, khí lực của ta cũng hồi phục nhưng làm cách nào cũng không biến trở lại nhân thân được, chỉ còn biết ra sức gào thét, dùng móng vuốt cố cào rách cái túi.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong đó đi. Ngươi không mở nổi túi Càn Khôn này đâu. Hahaha!” Thanh âm của ả thật đáng sợ, khiến ta dựng hết cả kim mao. Nhưng ả muốn bắt ta để làm gì? Sẽ không đem ta thay thế điểm tâm chứ?
“Thả ta ra, Bạch đại ca không thấy ta hắn sẽ lo lắm đó.” Hy vọng ả nể mặt Bạch đại ca mà chịu thả ta.
“Viễn vông, Bạch hổ ca ca là của ta.” Ta vì một lời mà lộng xảo thành chuyên. Ả giờ chẳng những không thả ta mà còn dùng phép thuật che đi âm thanh của ta.
“Hừ, ngươi cho ngươi là ai hả?” Nghe tiếng đóng cửa, lòng ta rất hoang mang, biết rằng lần này khó thoát.
“Bạch đại ca, mau tới cứu ta.” Trong lòng ta thầm cầu nguyện. Ta hiện giờ chắc đã ly khai Bạch Hổ Sơn rất xa rồi. Thật không biết ả định đem ta đi đâu.
=======================
lộng xảo thành chuyên: ý như câu “chữa lợn lành thành lợn què“. Ởđây tiểu thửđịnh lôi Bạch Hổ ra để làm Tuyết Hổ sợ mà thả hắn, nhưng không ngờ là càng làm Tuyết Hổ ghét hắn hơn.
—————Hoàn Quyển Trung—————