"Thanh Phong, một thời gian rồi ai gia không thấy ngươi, luôn thắc mắc, khoảng thời gian vừa rồi ngươi đi đâu?" Thái hậu đỡ Mộc Thanh Phong dậy, vỗ vỗ tay của hắn, ánh mắt nhu hòa.
"Thanh Phong tạ ơn Thái hậu ưu ái, gần đây đi núi Tử Linh một chuyến." Mộc Thanh Phong khiêm tốn đáp lời.
"Mẫu hậu, các người quen nhau?" Tả Phỉ Nhạn nghi ngờ nhìn bọn họ nói chuyện.
"Nhạn nhi chẳng lẽ không biết?" Thái hậu hỏi ngược lại.
"Ta không nhận ra, hôm nay không phải là lần đầu tiên gặp mặt sao?" Chẳng lẽ trước kia đã gặp mặt? Trong trí nhớ hình như không có người nào như vậy.
"Nhạn nhi, trước kia không phải là ngươi luôn bám theo Thanh Phong sao? Còn bảo hắn dẫn ngươi đi núi Tử Linh chơi." Thái hậu cho là nàng lại muốn đùa dai.
"Ngươi không nhớ ta sao?" Mộc Thanh Phong hơi có vẻ khẩn trương hỏi thăm.
"Không phải là hôm nay chúng ta mới gặp mặt sao?" Khiến cho thật giống như nàng hẳn là biết.
"Đúng a!" Có lẽ thật quên mất, không biết trong một năm này nàng đã xảy ra chuyện gì?
"Thanh Phong, nhạn nhi thân thể như thế nào?" Thái hậu quan tâm hỏi Mộc Thanh Phong.
"Công chúa thân thể không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh tâm an dưỡng, mấy ngày nữa sẽ tốt." Mộc Thanh Phong từ trong ngực lấy ra một bình bạch ngọc, đưa cho Thủy Điệp rồi dặn dò mấy câu
"Vậy thì tốt."
"Hắn? Không phải là bảo hắn đi rồi sao." Hừ... Đáng giận, nghĩ đến hắn tựu nổi giận trong bụng, thế nhưng trước mặt bao nhiêu người làm trò như vậy, làm cho nàng mất hết thể diện.
"Nhạn nhi, ngươi thật hận hoàng huynh ngươi?" Thái hậu biết nàng nổi nóng, cho nên theo suy nghĩ của nàng hỏi.
"Hận không chỉ là hận, mà còn muốn rút gân,lột da, uống máu hắn. Không cho mọi người nhắc đến hắn nữa..." Tả Phỉ Nhạn phẫn hận nói, bộ dạng thật giống như đang lăng trì Tả Dận Hạo.
"Ôi, hóa ra là như vậy!" may mà bà không đắc tội với bảo bối Nhạn Nhi, nếu không bị nàng cừu hận cũng không hay, cả những người khác cũng có suy nghĩ giống như thái hậu, may mà không đắc tội với công chúa, nếu không thì chết cũng rất thê thảm.
Bệ hạ đáng thương, mọi người đều trầm mặc cầu nguyện thay cho Tả Dận Hạo.
"Công chúa, tâm tình không nên quá kích động, người sốt cao còn chưa hạ, nên ngủ thêm một giấc" Mộc Thanh Phong nhẹ nhàng ép buộc nàng nằm xuống giường, còn thả trên chán nàng một đồ vật lạnh lạnh.
"Đây là cái gì?" Tả Phỉ Nhạn vốn là muốn nói hắn lớn mật, nhưng do lòng hiếu kỳ mà lực chú ý tập trung hết vào cái chán.
"Đây là hàn ngọc ta mang từ núi Tử Linh về, dùng để hạ sốt rất tốt." Mộc Thanh Phong cười nhẹ nhàng, làm cho nàng an tâm.
Chỉ một lát sau, tiếng hít thở đều đều đã truyền ra từ màn lụa màu tím
"Thanh Phong, ngươi cùng ai gia qua chỗ thái phi ngồi nói chuyện một chút, kể xem trong một năm này ngươi đã đi đến những đâu, ở đây đã có Thủy Liên cùng Thủy Điệp trông nom." Thái hậu thân mật kéo tay Thanh Phong đi ra ngoài.
"Thái hậu, Thái phi, tổn thương trên người Nhạn Nhi là do bệ hạ gây nên sao?" Trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh nàng bị đau ngồi mà cũng nhe răng trợn mắt, làm hắn đau lòng không sao chịu nổi.
"Đúng vậy! Cũng không biết Hoàng nhi bị sao nữa, thôi không nói chuyện bọn họ nữa, kể chuyện của ngươi đi. Từ nay về có định đi nữa không?" Thái hậu tha thiết nhìn Mộc Thanh Phong.
"Không đi!" Nhất thời cũng không biết đi đâu nữa, có lẽ đã mệt mỏi, cũng có khi do có chuyện khác thú vị chăng.
"Thanh Phong, một thời gian rồi ai gia không thấy ngươi, luôn thắc mắc, khoảng thời gian vừa rồi ngươi đi đâu?" Thái hậu đỡ Mộc Thanh Phong dậy, vỗ vỗ tay của hắn, ánh mắt nhu hòa.
"Thanh Phong tạ ơn Thái hậu ưu ái, gần đây đi núi Tử Linh một chuyến." Mộc Thanh Phong khiêm tốn đáp lời.
"Mẫu hậu, các người quen nhau?" Tả Phỉ Nhạn nghi ngờ nhìn bọn họ nói chuyện.
"Nhạn nhi chẳng lẽ không biết?" Thái hậu hỏi ngược lại.
"Ta không nhận ra, hôm nay không phải là lần đầu tiên gặp mặt sao?" Chẳng lẽ trước kia đã gặp mặt? Trong trí nhớ hình như không có người nào như vậy.
"Nhạn nhi, trước kia không phải là ngươi luôn bám theo Thanh Phong sao? Còn bảo hắn dẫn ngươi đi núi Tử Linh chơi." Thái hậu cho là nàng lại muốn đùa dai.
"Ngươi không nhớ ta sao?" Mộc Thanh Phong hơi có vẻ khẩn trương hỏi thăm.
"Không phải là hôm nay chúng ta mới gặp mặt sao?" Khiến cho thật giống như nàng hẳn là biết.
"Đúng a!" Có lẽ thật quên mất, không biết trong một năm này nàng đã xảy ra chuyện gì?
"Thanh Phong, nhạn nhi thân thể như thế nào?" Thái hậu quan tâm hỏi Mộc Thanh Phong.
"Công chúa thân thể không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh tâm an dưỡng, mấy ngày nữa sẽ tốt." Mộc Thanh Phong từ trong ngực lấy ra một bình bạch ngọc, đưa cho Thủy Điệp rồi dặn dò mấy câu
"Vậy thì tốt."
"Hắn? Không phải là bảo hắn đi rồi sao." Hừ... Đáng giận, nghĩ đến hắn tựu nổi giận trong bụng, thế nhưng trước mặt bao nhiêu người làm trò như vậy, làm cho nàng mất hết thể diện.
"Nhạn nhi, ngươi thật hận hoàng huynh ngươi?" Thái hậu biết nàng nổi nóng, cho nên theo suy nghĩ của nàng hỏi.
"Hận không chỉ là hận, mà còn muốn rút gân,lột da, uống máu hắn. Không cho mọi người nhắc đến hắn nữa..." Tả Phỉ Nhạn phẫn hận nói, bộ dạng thật giống như đang lăng trì Tả Dận Hạo.
"Ôi, hóa ra là như vậy!" may mà bà không đắc tội với bảo bối Nhạn Nhi, nếu không bị nàng cừu hận cũng không hay, cả những người khác cũng có suy nghĩ giống như thái hậu, may mà không đắc tội với công chúa, nếu không thì chết cũng rất thê thảm.
Bệ hạ đáng thương, mọi người đều trầm mặc cầu nguyện thay cho Tả Dận Hạo.
"Công chúa, tâm tình không nên quá kích động, người sốt cao còn chưa hạ, nên ngủ thêm một giấc" Mộc Thanh Phong nhẹ nhàng ép buộc nàng nằm xuống giường, còn thả trên chán nàng một đồ vật lạnh lạnh.
"Đây là cái gì?" Tả Phỉ Nhạn vốn là muốn nói hắn lớn mật, nhưng do lòng hiếu kỳ mà lực chú ý tập trung hết vào cái chán.
"Đây là hàn ngọc ta mang từ núi Tử Linh về, dùng để hạ sốt rất tốt." Mộc Thanh Phong cười nhẹ nhàng, làm cho nàng an tâm.
Chỉ một lát sau, tiếng hít thở đều đều đã truyền ra từ màn lụa màu tím
"Thanh Phong, ngươi cùng ai gia qua chỗ thái phi ngồi nói chuyện một chút, kể xem trong một năm này ngươi đã đi đến những đâu, ở đây đã có Thủy Liên cùng Thủy Điệp trông nom." Thái hậu thân mật kéo tay Thanh Phong đi ra ngoài.
"Thái hậu, Thái phi, tổn thương trên người Nhạn Nhi là do bệ hạ gây nên sao?" Trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh nàng bị đau ngồi mà cũng nhe răng trợn mắt, làm hắn đau lòng không sao chịu nổi.
"Đúng vậy! Cũng không biết Hoàng nhi bị sao nữa, thôi không nói chuyện bọn họ nữa, kể chuyện của ngươi đi. Từ nay về có định đi nữa không?" Thái hậu tha thiết nhìn Mộc Thanh Phong.
"Không đi!" Nhất thời cũng không biết đi đâu nữa, có lẽ đã mệt mỏi, cũng có khi do có chuyện khác thú vị chăng.