Mặc dù thiên hạ cũng không hoàn toàn thái bình, nhưng thấy cảnh tượng kinh thành người tới người đi, cũng đủ làm cho người ta vui vẻ, tạm thời quên đi buồn phiền.
''Chủ tử, hôm nay ngài tính đi đâu giải buồn đây?'' Tiểu Trụ Tử nhìn xung quanh, khắp nơi mới lạ, hắn là thái giám, thường ngày không ra khỏi cửa, hiếm có cơ hội đi ra nhìn một chút, sao hắn lại không nắm chặt cho tốt.
''Tùy ý đi một chút.'' Triệu Hằng ăn mặc kiểu thư sinh. Hắn muốn trông thấy cuộc sống dân gian, người ở trên cao không phải cứ ngồi ở trên điện cao là có thể hiểu rõ khó khăn dân gian, hắn biết đạo lý đó, cho nên lâu lâu sẽ xuất cung nhìn một chút.
''Chủ tử, phía trước có hồ nhân tạo, nghe nói là một công trình lớn, do Lễ Bộ Thượng Thư Lý đại nhân bỏ vốn giám đốc (giám sát đốc thúc) xây dựng, cực kỳ tinh xảo, chúng ta đi qua xem một chút được không?'' Mặc dù rõ ràng hỏi chủ tử một tiếng, nói toạc ra là bản thân hắn tò mò muốn xem. Hồ nhân tạo ư! Cái này rất mới mẻ!
''Ừ.'' Triệu Hằng cũng cảm thấy hứng thú, để Tiểu Trụ Tử dẫn đường.
''Quả thật kỳ cảnh!'' Hắn khen. Không ngờ ngay cả hồ nước cũng có thể nhân tạo, vậy tương lai có gì là không có khả năng?
''Chủ tử, hồ này xanh đậm, bốn phía trồng đầy liễu, nghĩ đến thật có phong cách riêng, nếu lúc này có một hai vị giai nhân làm bạn bên cạnh, vậy thì càng sung sướng..... Chủ tử, ngài làm sao vậy?" Trong lúc nước miếng Tiểu Trụ Tử hết sức tung bay, thấy sắc mặt chủ tử khác thường, theo tầm mắt hắn nhìn lại: ''Chủ tử, vị cô nương cũng không phải là muốn nhảy hồ chứ?'' Tiểu Trụ Tử sợ hãi. Bởi vì vị cô nương mặc giá y đỏ đứng ở nơi rất ít người, đang cởi giày, hình như muốn xuống nước, này thì đúng rồi!
Triệu Hằng không nói hai lời, nhanh chóng đi về phía vị cô nương kia, muốn kịp thời ngăn chặn trước khi nàng xuống nước. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cô nương mới đưa một chân vào trong nước, Triệu Hằng còn chưa đứng vững đã bị Tiểu Trụ Tử đuổi theo phía sau đụng phải, va chạm này khiến Triệu Hằng và vị cô nương kia mất thăng bằng, liền song song rơi vào trong nước.
''Chủ tử --'' Tiểu Trụ Tử sợ hãi kêu. Nguy rồi, rõ ràng Thái tử bị hắn đụng rơi xuống nước, hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém, hoang mang sợ hãi vội vàng muốn xuống nước cứu người.
Chân vừa mới đụng mặt nước, Triệu Hằng đã ôm cô nương kia lên bờ.
''Chủ tử, nô tài đáng chết, ngài không sao chứ?'' Tiểu Trụ Tử run sợ hỏi.
''Không có việc gì, chỉ sợ vị cô nương này có chuyện.'' Vẻ mặt Triệu Hằng khẩn trương nhìn Lộ Tử Nam uống vài ngụm nước ngất đi.
Tiểu Trụ Tử dời tầm mắt đến trên người nàng: ''Chủ tử, nàng bất tỉnh, tám phần là do uống nước quá nhiều, chen vào bao tử, ngực, ép nước ra ngoài là được.'' Hắn từng thấy qua một cung nữ không cẩn thận rơi xuống hồ cá chép, lão thái giám trong cung cũng xử lý như thế. Hắn cởi y phục của nàng ra.
Triệu Hằng ngăn cản: ''Ngươi làm cái gì?''
Mặt Tiểu Trụ Tử vô tội: ''Cứu nàng đó! Nén như vậy, nước không ra được.'' Lúc này Triệu Hằng mới buông tay, nhìn hắn định làm gì. Chỉ thấy sau khi cởi ra, Tiểu Trụ Tử đưa tay tới trước ngực nàng.
''Dừng tay!'' Triệu Hằng giận dữ ngăn cản lần nữa.
Tiểu Trụ Tử sợ hết hồn: ''Nô tài chỉ muốn ép nước trong lồng ngực nàng ra ngoài.'' Hắn vội vàng giải thích.
Vẻ mặt Triệu Hằng vẫn khó coi: ''Nói cho ta biết làm sao, ta tới.'' Hắn không cho phép bất kỳ nam nhân nào đụng vào vị cô nương này. Hắn quên Tiểu Trụ Tử là thái giám, nhưng chỉ thấy cô nương nhắm mắt này, hắn liền đau lòng, ý muốn bảo hộ tự nhiên nảy sinh mãnh liệt, mới vừa rồi nàng muốn tự tử sao? Nhưng lại không giống, cô nương đẹp vậy vì sao phải tìm chết? Nhìn nàng mặc một bộ giá y xuất hiện nơi này, cái này có chút kỳ quái.
Tiểu Trụ Tử cảm thấy quái dị nhìn hắn một cái: ''Tuân lệnh.'' Tiểu Trụ Tử nói cho hắn phương pháp.
Hắn làm theo, không lâu sau nàng liền ói ra nước, từ từ tỉnh lại.
''Cô nương!'' Hắn tính ép thêm chút nước từ trong bụng nàng ra.
Cuối cùng nàng cũng tỉnh táo, hơn nữa nhìn thấy một tên nam tử đang giở trò với mình, vội vàng ngồi dậy, không nói lời nào tát hắn một cái: "Ngươi muốn làm gì?'' Nàng nhìn lại bộ dáng quần áo xốc xếch của mình, càng thêm kinh hoảng tột đỉnh: ''Ngươi không biết xấu hổ!'' Nàng mắng to.
Từ nhỏ đến lớn không ai dám đánh hắn, huống chi là cho hắn bạt tai, còn mắng hắn không biết xấu hổ, Triệu Hằng ngây ngẩn cả người.
''To gan!'' Tiểu Trụ Tử hét lớn. Nàng không muốn sống: ''Ngươi quá càn rỡ, lại dám đối với --''
''Câm miệng!'' Triệu Hằng quát lên, hắn không muốn bại lộ thân phận.
''Nhưng là, nàng quá vô lễ, còn tổn hại --''
''Vô lễ là các ngươi, lại dám giữa ban ngày ban mặt vô lễ với cô nương! Trong mắt các ngươi còn vương pháp hay không!'' Lộ Tử Nam giận đến phát run, vội vàng mặc y phục lại.
''Cô nương, nàng hiểu lầm, mới vừa rồi tại hạ chỉ cứu nàng." Triệu Hằng nhẫn nại giải thích.
''Cứu ta? Ta rất tốt các ngươi cứu ta làm gì?..... Ta nhớ ra rồi, đều là hai người các ngươi hai tên quỷ lỗ mãng hại ta rơi xuống nước.'' Nàng nhớ tới nàng không chịu nổi hấp dẫn từ hồ nước mát mẻ, cố ý đến nơi vắng vẻ, đang cởi giày muốn ngâm chân vào trong hồ nước mát, ai ngờ sau lưng lại có người đụng vào, nàng không biết bơi, hung hăng uống vài hớp nước, nàng cũng không nhớ chuyện tiếp theo.
''Càn rỡ! Ngươi lại còn dám mạnh miệng không kiêng ỵ, cái gì quỷ lỗ mãng, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?'' Tiểu Trụ Tử tức giận gầm rú.
''Ngươi cho rằng các ngươi là ai à? Vốn là tên quỷ lỗ mãng, nếu không làm sao ta rơi xuống nước.'' Nàng không vui rống trả.
''Ngươi còn nói, chủ tử, ta muốn chém nàng!'' Tiểu Trụ Tử thở phì phò, cô nương này quả thật có mắt không tròng, dám mạo phạm Thái tử lần nữa, rõ ràng là tìm chết!
''Lui ra!'' Triệu Hằng khiển trách, hắn không muốn dọa nàng sợ. Hắn chuyển sang Lộ Tử Nam: ''Cô nương, vừa rồi vì sao nàng tự sát?'' Hắn đưa ra nghi vấn của hắn.
Những lời này vừa lúc bị Châu Nhi đuổi kịp nghe thấy, lập tức kinh hãi: ''Tự sát? Ông trời ơi! Tiểu thư, mới vừa rồi ngài không phải thật sự nhảy cầu tự vẫn chứ, sao ngài có thể nghĩ quẩn như vậy? Lần này cô gia bỏ mạng là do hắn có phúc mỏng, không liên quan tới ngài, ngài đừng lẩn quẩn trong lòng!'' Nàng kêu khóc.
''Nàng mới vừa để tang phu quân?'' Triệu Hằng kinh ngạc nhìn nàng mặc hồng y. Vừa thành thân liền để tang phu? Khó trách nàng nghĩ không thông. Hắn có chút đau lòng.
Lộ Tử Nam khó chịu chuyển sang Châu Nhi: ''Ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó? Ta không có tự sát!'' Nàng gầm nhẹ. Thật là hoang đường, tại sao có thể xảy ra loại hiểu lầm này?
''Nhưng mới vừa rồi chúng ta rõ ràng thấy ngươi cởi giày đi xuống nước.'' Tiểu Trụ Tử không hiểu nói.
Lộ Tử Nam tức giận: ''Ta chỉ là.....chỉ là muốn ngâm chân vào nước." Nàng đỏ mặt giải thích. Chuyện này thực sự không phải là hành động mà một thục nữ cần có, nói ra khó trách khiến cho người ta ngượng ngùng. Nhưng nếu không phải do bọn họ, nàng cũng không nhếch nhác như vậy.
''Thì ra là như vậy, là tại hạ hiểu lầm ý đồ của cô nương'' Triệu Hằng nhịn cười. Nàng thật sự lo gan, cư nhiên giữa ban ngày ban mặt muốn chân không nghịch nước, thật là cô nương kinh hãi thế tục.
Thấy vẻ mặt hắn nhịn không được, Lộ Tử Nam hờn giận: ''Muốn cười thì cười, tất cả đều nhờ các ngươi ban cho!'' Nàng tức giận chỉ vào cả người ướt đẫm của mình.
Vào lúc này, Triệu Hằng trái lại có chút áy náy: ''Xin cô nương tha lỗi.'' Hắn chấp tay.
''Chủ tử, cần gì xin tha thứ, ta thấy cô nương này cũng không phải nữ nhân đứng đắn, nếu không tại sao lại cởi giày trước mặt mọi người để lộ da thịt, chậc chậc chậc! Thật là mất hết thể thống!'' Tiểu Trụ Tử ríu rít ồn ào.
''Ai nói tiểu thư nhà ta không phải nữ nhi trong sạch, tiểu thư nhà ta đúng là ái nữ duy nhất của Học Sĩ đương triều Lộ địa nhân, ngươi còn dám càn rỡ, cẩn thận lão gia nhà ta bắt ngươi lại.'' Châu Nhi tức giận nói. Tên tiểu nô tài có tính tình bất nam bất nữ, khiến người chán ghét.
''Thì ra là Lộ cô nương, thất kính, thất kính.'' Triệu Hằng cười nói với Lộ Tử Nam. Thì ra là khuê nữ Lộ Học Sĩ.
''Hừ, biết lai lịch tiểu thư nhà ta, tin rằng các ngươi cũng không dám càn rỡ nữa." Châu Nhi đắc ý.
''Ngươi --'' Tiểu Trụ Tử tức giận muốn phát tác.
''Tiểu Trụ Tử, câm miệng! Ngươi lui qua một bên đi, ta không cho phép, không được lên tiếng nữa.'' Triệu Hằng trầm giọng.
''Vâng.'' Lúc này Tiểu Trụ Tử mới bất đắc dĩ lui sang một bên, trừng mắt Châu Nhi. Nha đầu thối!
''Cô nương --'' Triệu Hằng muốn nói với Lộ Tử Nam điều gì đó.''
Lộ Tử Nam cắt lời hắn: ''Công tử, không cần nói nữa, dù sao ta cũng không có việc gì, chuyện này coi như xong.'' Nàng hào phóng nói. Nàng sẽ không so đo với hắn.
''Đa tạ cô nương, tại hạ còn một chuyện mạo phạm, xin hỏi cô nương mặc giá y là vừa mới thành thân?'' Có rất ít cô nương mặc giá y chạy loạn trên đường, chuyện này thật không tầm thường.
Lộ Tử Nam cúi đầu nhìn giá y ướt đẫm, nhân duyên của nàng cùng một với giá y ngâm nước. Nàng chua sót không nói.
''Hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu thư nhà ta.'' Châu Nhi bất đắc dĩ trả lời thay Lộ Tử Nam.
Hắn thất vọng một trận, thành thân? Không đúng, không phải tiểu nha hoàn nói cô nương này vừa mới để tang chồng?
''Cô nương, hôn lễ hôm nay có phải không trôi chảy hay không?'' Hắn to gan hỏi.
Sắc mặt Lộ Tử Nam đột biến.
Quả thật không thích hợp: ''Nếu như cô nương không tiện nói, tại hạ cũng không miễn cưỡng.'' Hắn không muốn làm khó nàng.
Lộ Tử Nam có chút kỳ quái, nàng đã nổi danh là mệnh cứng ở toàn bộ kinh thành, tại sao vị công tử này lại không biết?
''Công tử không phải người kinh thành?'' Nàng hoài nghi hỏi.
''Chủ tử nhà ta là người kinh thành chính cống.....'' Tiểu Trụ Tử nhịn không được lại chen miệng, nhưng lập tức bị Triệu Hằng xem thường, lập tức câm miệng không dám nhiều lời.
''Người kinh thành?'' Thật là lạ, người kinh thành không biết thanh danh của nàng rất ít, tám phần là người này suốt ngày núp trong phòng, chưa từng ra bên ngoài cùng người rãnh rỗi mài răng (nhiều chuyện).
"Cô nương, có gì không đúng sao?" Hắn tò mò hỏi.
''Dĩ nhiên không đúng, toàn bộ kinh thành chưa từng nghe qua tên của tiểu thư nhà ta cũng chỉ còn dư lại hai người các ngươi thôi.'' Châu Nhi cúi đầu lầm bầm nói.
Hắn cau mày: ''Xem ra vị Lộ cô nương này rất có danh tiếng, ngược lại kiến thức ta nông cạn rồi.
''Đúng vậy.'' Châu Nhi che miệng cười trộm.
''Xin hỏi tiểu thư nhà các ngươi có cái gì nổi danh? Sẽ không phải là triều đình ban cho cái gì đền thờ trinh tiết chứ?'' Tiểu Trụ Tử khinh thường chen miệng vào, hắn mới không tin nàng có cái gì tốt truyền ngàn dặm.
Mặt Lộ Tử Nam nhất thời đỏ lên, liên tục gả cho 4 trượng phu cũng khắc chết bốn trượng phu, điều này có thể gọi là ''Có trinh tiết'' sao? Quả thật nàng không có đất dung thân: ''Châu Nhi, chúng ta đi!'' Nàng kéo Châu Nhi rời khỏi, nàng không muốn làm cho mình càng chật vật.
''Cô nương, chậm đã!'' Triệu Hằng ngăn nàng lại.
''Còn có chuyện gì?'' Nàng không nhịn được hỏi.
Hắn cởi áo khoác Tiểu Trụ Tử xuống. Bởi vì của hắn cũng ướt.
''Ngươi muốn làm gì?'' Nàng sợ hết hồn.
Hắn cười khẽ, khoác áo lên người nàng: ''Nàng rơi xuống nước ướt đẫm toàn thân, như vậy trở về sẽ cảm lạnh." Mặc khác, hắn cũng lo lắng y phục nàng ẩm ướt dán lên thân thể lộ ra đường cong, sẽ đưa tới bọn người xấu.
Hắn càng thêm ham muốn chiếm giữ mãnh liệt, không muốn để cho người khác thấy bộ dáng của nàng.
Nàng rất cảm kích: ''Cám ơn!''
Hắn cẩn thận nhìn nàng: ''Mau trở về đi thôi!'' Hắn sẽ tra rõ hôm nay Lộ phủ xảy ra chuyện gì? Cùng với tất cả liên quan đến nàng.
Nàng có chút mất tự nhiên. Nào có ai nhìn người như vậy: ''Công tử càn rỡ rồi!'' Nàng cúi đầu trách cứ.
''Vậy sao?'' Hắn cười nhạt không nói.
Nàng căm tức nhìn hắn chằm chằm: ''Công tử luôn luôn đùa giỡn cô nương ở trên đường vậy sao?'' Chỉ cần nghĩ đến hắn là người như thế, nàng liền cảm thấy thất vọng.
''Ta không thường ra ngoài." Hắn vẫn cười nhẹ.
Đây cũng tính là câu trả lời? Nàng chán nản: ''Châu Nhi!'' Nàng kéo Châu Nhi bỏ chạy, không muốn nhiều lời với với người như hắn. Hừ!
Triều Tống, trên điện Thái Hòa.
"Hoàng nhi, con cũng biết Phụ hoàng gọi con đến là có chuyện gì quan trọng?" Hoàng đế liếc nhìn Triệu Hằng đứng dưới điện.
Lông mày anh tuấn của Triệu Hằng hơi nhíu lại: "Phụ hoàng, nhi thần ngu dốt, xin Phụ hoàng chỉ bảo.''
Hoàng đế buồn bực, còn giả bộ: ''Con thật sự không biết hay vẫn tính gây khó dễ với Phụ hoàng?'' Hắn nén giận, ngón tay không ngừng gõ nhẹ long ỷ (ghế rồng).
Triệu Hằng nhìn thoáng qua vẻ mặt Phụ hoàng, lại nhìn động tác gõ long ỷ của ngài. Đây là điềm báo mỗi khi Phụ hoàng nổi giận. Triệu Hằng nhỏ giọng nói: ''Nhi thần không dám!'' Triệu Hằng khom người.
"Không dám? Ta thấy lá gan của con rất lớn, Phụ hoàng lệnh cho con trong vòng ba tháng lập Thái tử phi, kết quả thế nào? Một năm trôi qua, ngay cả cái bóng Thái tử phi cũng không có! Con muốn Phụ hoàng tức chết hay sao!" Hoàng đế tức giận vỗ mạnh long ỷ.
"Phụ hoàng bớt giận!'' Triệu Hằng chỉ có thể kiên trì nói vậy.
''Muốn Phụ hoàng bớt giận cũng được, chỉ cần nói cho Phụ hoàng con tính khi nào lập Thái tử phi.'' Tiểu tử này không ép hắn là không được, nếu như tiếp tục buông thả cho hắn, sớm muộn gì cũng nguy hiểm cho xã tắc, dao động lòng dân.
Tuổi tác hắn đã cao, mà Thái tử vẫn không lập Thái tử phi, lại không có con nối dõi, việc này quan hệ với việc truyền thừa ngai vàng, sao lòng hắn không nóng như lửa đốt được. Hiện giờ hắn phát thương răng lạc (tóc bạc răng rụng), tùy thời có thể buông tay mà đi, hắn phải vì Vương triều Triệu gia có thể kéo dài thiên thu (đời đời) mà gánh trách nhiệm!
''Cái này.....'' Vẻ mặt Triệu Hằng khó xử. Không phải hắn không muốn lập Thái tử phi, mà là không muốn làm việc qua loa, chọn người lập phi phải là nữ tử khiến hắn động tâm, nếu không chỉ có thể khiến cho hậu cung có thêm một oán phụ thôi, tội gì phải vậy? Hắn gặp nhiều oán phụ thâm cung, Mẫu hậu cũng vậy, mặc dù con trai vinh hiển thị mẹ được nhờ, hắn lên làm Thái tử, nhưng Mẫu hậu cũng không vì vậy mà hạnh phúc, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Phụ hoàng sủng ái trước sau không phải nàng, nàng chỉ có danh hiệu mà không quan hệ đến tình yêu, cuộc sống như vậy làm người ta khó có thể chịu được, Mẫu hậu chịu đựng được, nhưng nàng khổ, hắn thấy được cũng cảm thụ được, hắn không muốn gặp người giống vậy xuất hiện bên cạnh hắn.
''Tuyển phi khó khăn như vậy sao?'' Long nhan (mặt rồng) Hoàng đế giận dữ. Đôi khi hắn thật hoài nghi đứa con này của hắn có ham mê đoạn tụ (đồng tính) hay không? Nếu như thế, hắn phải suy xét lập Thái tử khác.
Ai! Trong tất cả các Hoàng nhi của hắn thì Hằng Nhi là đứa tài hoa nhất cũng cực kỳ có mưu lược trị quốc nhất, có thể nói nhân trung chi long (rồng giữa loài người), cho nên hắn mới không lập người mà sủng phi hết sức đề cử, mà kiên trì lập Hằng Nhi làm Thái tử, hắn kỳ vọng rất nhiều vào Hằng Nhi, hi vọng Hằng Nhi không làm hắn thất vọng.
Triệu Hằng cúi thấp đầu: ''Phụ hoàng, chọn lập Thái tử phi thận trọng biết bao, Nhi thần --"
''Nếu biết chuyện này phải thận trọng, nên biết, bên ngoài đã nghị luận ầm ĩ về con, nhưng nếu con vẫn không có con nối dõi, sẽ dao động đến địa vị Thái tử của con, con phải biết Phụ hoàng dụng tâm lương khổ!''
Làm sao hắn không biết lợi hại trong này: ''Nhi thần hiểu, nhưng tuyển phi thì cũng phải có người, Nhi thần --''
Hoàng đế lại cắt ngang lời hắn: ''Chọn người thì dễ, ngày mai lâm triều ta liền tuyên bố một tháng sau vì con tuyển phi, muốn tất cả các đại thần chọn nữ nhi quan lại, tạo điều kiện cho con tuyển chọn! Như vậy, mặc dù mắt con cao hơn đầu, Phụ hoàng không tin con chọn không ra một người.'' Hôm nay nói gì hắn cũng muốn ép Hằng Nhi thực hiện trách nhiệm này, không thể để hắn tiếp tục hồ đồ nữa.
''Phụ hoàng --''
''Không cần nói nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy, trở về chờ tin tức tuyển phi đi!'' Trẫm xem con còn dám tìm thêm lý do đùn đẩy!
Vẻ mặt Triệu Hằng đau khổ. Nào có bức hôn như vậy?
''Lui ra đi!'' Hoàng đế đắc ý nói. Lần này cho con trốn cũng không thoát.
Triệu Hằng bất đắc dĩ: ''Nhi thần cáo lui.'' Hắn buồn bực nhanh chóng rời khỏi điện Thái Hòa.
''Thái tử, nô tài thấy vẻ mặt người đau khổ, có phải Hoàng thượng lại bức hôn ngài hay không?'' Tiểu Trụ Tử chuyên môn hầu hạ Triệu Hằng vẫn canh giữ bên ngoài điện Thái Hòa, thấy Triệu Hằng ra ngoài lập tức nhìn mặt gửi lời đuổi theo. Đây là công phu ba năm làm thái giám hắn có được. Hơn nữa đối với tâm sự chủ tử hắn càng thêm đắn đo chuẩn xác, cho nên tuổi còn trẻ đã được chọn để làm nô tài bên cạnh Thái Tử, đây chính là vận may trời ban cho hắn, một ngày kia chủ tử trở thành Hoàng đế, hắn có thể uy phong, đến lúc đó chức Tổng quản trong cung ngoài hắn ra thì còn ai đảm nhiệm được.
Triệu Hằng kìm nén tức giận không nói một câu, về thẳng Đông cung, mới mở miệng nói: "Phụ hoàng ép ta một tháng sau tuyển phi."
Tiểu Trụ Tử đồng tình nhìn chủ tử: ''Theo nô tài thấy, ngài dứt khoát nhắm hai mắt tùy tiện chọn một người, đỡ phải suốt ngày hờn dỗi với Hoàng thượng.'' Đồng tình thì đồng tình, Tiểu Trụ Tử không hy vọng chuyện như vậy làm ảnh hưởng tới sự sủng ái của Hoàng thượng với chủ tử.
''Khốn kiếp! Tuyển Thái tử phi đâu phải là trò đùa!'' Triệu Hằng giận dữ.
Tiểu Trụ Tử thấy tình thế không đúng, nhất thời sơ xuất nói sai, lập tức quỳ xuống: ''Nô tài đáng chết, xin Thái tử thứ tội!'' Hắn chảy mồ hôi đầm đìa, Thái tử luôn luôn không giận mà uy, ít có thời điểm nổi giận thật sự, nhưng một khi nổi giận là long trời lở đất, khiến lòng người không ngừng run sợ.
Triệu Hằng vung tay lên: ''Về sau không được nhắc lại những lời này.''
''Dạ dạ dạ, nô tài không dám nữa.'' Tiểu Trụ Tử gật đầu như giã tỏi. Thấy sắc mặt Triệu Hằng hòa hoãn, hắn vội vàng dâng trà lấy lòng: ''Thái tử, xin bớt giận.''
''Hừ!'' Triệu Hằng nhận lấy. Tiểu Trụ Tử giỏi nhìn mặt gửi lời, nịnh nọt vuốt mông ngựa, nhưng mà trình độ trung thành thì chân thật đáng tin, nếu không mình cũng sẽ không để cho hắn theo bên người nhiều năm như vậy.
''Thái tử, thứ cho nô tài cả gan nói thêm một câu, lập phi cũng là chuyện sớm muộn, nhưng nếu Thái tử từ đầu đến cuối..... Nô tài nói là nếu như Thái tử không gặp được người ngưỡng mộ, chẳng lẽ cả đời không lập phi sao?'' Tốt nhất Thái tử lập phi nhanh lên, tránh cho một đám vương công quý tộc thiên kim tiểu thư bám lấy hắn không tha, muốn hắn tiến tiến cử các nàng cho Thái tử, người nào cũng muốn làm chủ Đông cung, tiến tới mẫu nghi thiên hạ.
Dĩ nhiên, mẫu nghi thiên hạ là một trong những nguyên nhân những giai nhân (người đẹp) này nhào tới chủ tử, nhưng chủ yếu nhất vẫn là khí độ và phong thái khác hẳn người thường, không phải Tiểu Trụ Tử hắn nói khoác, Thái tử là nam nhân tuấn tú bất phàm nhất mà hắn từng gặp, có thể phục vụ chủ tử như vậy, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui cộng thêm cực kỳ vinh hạnh.
Triệu Hằng vốn phiền muộn trong lòng, lúc ngày nghe Tiểu Trụ Tử nói xong càng thêm phiền, đứng dậy vào trong thay y phục.
Tiểu Trụ Tử thấy thế vội vàng theo vào: ''Thái tử, ngài lại muốn cải trang ra ngoài à?'' Thật tốt, có thể theo xuất cung sống phóng túng một phen rồi.
''Ừ, lúc này ngươi đừng đi theo.'' Triệu Hằng nói. Lúc này hắn xuất cung chỉ muốn yên lặng một chút, nếu mang theo nô tài kia, làm sao tai hắn có thể yên tĩnh được.
''Vậy sao được, không có nô tài, người nào bảo vệ an toàn của ngài.....''
''Ngươi bảo vệ ta?'' Triệu Hằng bật cười.
Nhất thời sắc mặt Tiểu Trụ Tử xanh tím. Đúng vậy, võ công Thái tử cực kỳ cao cường, mỗi lần ra cửa gặp phiền toái, hắn trốn còn mau hơn bất kỳ ai khác, nhìn một mình Thái tử xuất chiêu, nói đến thật xấu hổ, này cũng giống như chủ tử nâng kiệu cho nô tài rồi. ''Thái tử..... Tuy nói võ công Tiểu Trụ Tử không đủ, nhưng chân chạy việc rất lành nghề, không phải mỗi lần xuất cung, nô tài cũng chuẩn bị ổn thỏa phương diện ăn uống sao.'' Dù nói thế nào cũng muốn cứng rắn nặn ra điểm công dụng, nếu không Thái tử thật sự bỏ lại hắn ra ngoài một mình, nếu có sơ xuất gì, hắn sẽ mất đầu.
Nhưng nói đi thì nói lại, nếu quả thật có sơ xuất, hắn lại có thể thế nào?
Ít nhất người đang ở ngoài cung, chạy trốn thuận tiện hơn. Hắn bi quan nghĩ.
Triệu Hằng liếc hắn: ''Được rồi! Coi như ngươi nói có lý, chuẩn bị một chút, chúng ta xuất cung.''
Phủ Lộ Đại Học Sĩ.
Hôm nay là lần thứ ba trong năm Lộ phủ giăng đèn kết hoa gả nữ nhi, nghiêm khắc mà nói, nếu tính một lần vào cuối năm ngoái, bây giờ coi như là lần thứ tư rồi.
Mặc dù khắp nơi trong phủ có thể thấy được chữ hỉ đỏ, lại không có một người tươi cười, không phải khẩn trương, mà là cuối đầu cầu trời phù hộ, khách mời cũng lần lượt giảm mạnh, so với cảnh tượng hôn lễ lần đầu tiên, lần thứ tư vắng vẻ hơn nhiều. Tính toán một chút, khách mời tới tham gia tiệc mừng chỉ có hai mươi người, lấy Lộ lão gia làm quan trên triều hơn mười năm lại giữ chức vị quan trọng, hôn lễ khiêm tốn và tân khách thưa thớt là có nguyên nhân.
Ngay cả Lộ lão gia cũng lo lắng đứng ngồi không yên, liên tục nhìn ra cửa, trong mong tân lang (chú rễ) bình an nhanh chóng xuất hiện. Dáng vẻ này không giống như gả nữ nhi, trái lại muốn làm tang sự.
Lần này gả con gái, Lộ Cháng Tây ngay cả ý định chào hỏi khách khứa cũng không có.
''Lão gia, uống chút trà sâm, chớ khẩn trương, lần này nhất định sẽ thành.'' Tay Lộ phu nhân bưng trà sâm không nhịn được run rẩy, tràn ra miệng chén không ít.
Lộ Chánh Tây lắc đầu: ''Nàng còn nói ta đừng khẩn trương, ta thấy phu nhân còn khẩn trương hơn cả ta.''
Lộ phu nhân định để trà sâm xuống, sụt sùi khóc: ''Người ta lo lắng thôi!''
Hắn vội vàng bước tới nhìn xung quanh, chỉ sợ bị người nhìn thấy: ''Đừng khóc, để người thấy, lại cho rằng.....'' Ài!
Lộ phu nhân lập tức lau nước mắt trên mặt: ''Thật xin lỗi, thiếp nhất thời không khống chế được.'' Nàng thật vô dụng, nhưng chỉ là..... Ài!
''Lão gia, phu nhân, không xong không xong!'' Tiểu Tứ hốt hoảng chạy vào.
Lộ Chánh Tây ngã ngồi trên ghế dựa: ''Chẳng lẽ lại.....'' Giọng hắn run rẩy.
Mặt Lộ phu nhân cũng trắng bệch.
Tiểu Tứ đồng tình gật đầu: ''Tân lang mới lại đi.''
Tiểu Tứ vừa nói xong, Lộ phu nhân không nhịn được khóc lớn: ''Thiếp thật thương nữ nhi.....''
Lộ Chánh Tây thở dài: ''Đây là lần thứ tư Nam Nhi để tang chồng trước hôn lễ rồi, nói đi, lần này tân lang chết như thế nào.....'' Hắn bi phẫn mà kiên cường hỏi.
''Khởi bẩm lão gia, lần này trên đường đón dâu, tân lang té từ trên ngựa xuống, gãy cổ chết ngay tại chỗ.''
Ba lần trước hắn còn có thể khóc một hồi vì tiểu thư, nhưng sau ba lần khóc, lần này là lần thứ tư, Tiểu Tứ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Số tiểu thư thật khổ, nàng ra đời không lâu, phu nhân mời thầy tướng số coi mệnh cho nàng, mệnh bàn vừa mở nói tiểu thư mang mệnh khắc phu, cả đời không thể lấy chồng, nếu không tuân theo thiên mệnh, phu quân ắt gặp tai họa bất ngờ, nhưng lão gia, phu nhân cố tình không tin quỷ thần. Bọn họ chỉ có một nữ nhi, trăm phương ngàn kế muốn gả tiểu thư đi, kết quả đối tượng đầu tiên kết hôn là Tam công tử Mã Thượng Thư, hai nhà môn đăng hộ đối, tiến hành rất vui vẻ thuận lợi, kết quả tân lang chết thê chết thảm, mới bước một bước vào Lộ gia đón dâu thì vấp phải cánh cửa té nhào. Vốn cho là chỉ té xuống không có gì đáng ngại, nào biết hắn ngã xuống không dậy nổi, đi đời nhà ma, này nói ra ai tin?
Vị cô gia thứ hai, lão gia hao chút tâm tư mới nói động được Thất công tử Lý Thị Lang chịu đưa sính lễ cưới tiểu thư, nhưng bà mai mới đưa tặng phẩm, tối hôm sau tân lang đi chơi gái, chết trong ôn nhu ngay tại đêm đó. Từ đó các công tử chỉ cần nghe nói tiểu thư Lộ gia, ai cũng mất hồn mất vía, không ai dám lĩnh giáo nữa.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, lão gia bức bách ngược lại môn sinh của mình, cũng chính là tân khoa Thám hoa mới ra lò. Thám hoa xui xẻo này thì thảm, đang bái đường với tiểu thư, vừa đang muốn tuyên phu thê giao bái, đột nhiên toàn thân hắn co quắp. Hai mắt trợn trừng, không tới một khắc liền tuyên bố tử vong, hôn lễ lại tuyên bố thất bại lần thứ ba.
Lúc này lão gia không cầu công danh, chỉ muốn thuận lợi gả tiểu thư đi, mời tới một thầy tướng sĩ đặc biệt do Tuyền Châu giới thiệu, tìm một nam tử mang mệnh cứng, nam tử này không biết tiểu thư nên mới lừa cưới thành công, ai ngờ hắn lại..... Đáng thương nha! Tiểu Tứ lắc đầu than vãn.
''Gọi người đi nhặt xác, trấn an người nhà của hắn chưa?'' Lộ lão gia vô lực hỏi. Chuyện đã tới đây, sợ là đời này Nam Nhi không có mệnh xuất giá, ngay cả nam tử mệnh cứng cũng có thể khắc chết, đời này nàng không còn trông cậy vào lập gia đình, mà Lộ gia đến đời này coi như chặt đứt hương khói. Hắn cảm thấy tuyệt vọng
''Không cần lão gia phân phó, hạ nhân đã biết nên xử lý thế nào rồi.'' Thiếu chút nữa Tiểu Tứ nói ra các huynh đệ đối với loại tình huống giao phó này đã rất có kinh nghiệm.
''Lão gia, sau này Nam Nhi nhà chúng ta nên làm sao bây giờ?'' Lộ phu nhân rất lo lắng, bi thương không dứt.
''Còn có thể làm sao!'' Hắn dậm chân.
''Chẳng lẽ không quản hạnh phúc của Nam Nhi chúng ta sao?'' Lộ phu nhân đau lòng hỏi.
''Chúng ta tạo nghiệt còn chưa đủ? Trước sau bốn mạng người rồi đó!'' Lộ Chánh Tây đau lòng nói.
''Nhưng."
''Nương, đừng khóc nữa, tại sao con phải lập gia đình, giữ con ở bên cạnh chăm sóc hai người cả đời không tốt sao.'' Tân nương (cô dâu) Lộ Tử Nam hôm nay đẩy bình phong xuất hiện. Nàng chịu đủ rồi, nếu không phải vì cha mẹ, nàng sẽ không đi thử hôn lễ hoang đường này hết lần này tới lần khác, hiện giờ đã thành trò cười cho cả kinh thành, nàng không muốn để người ta cười nhạo nữa, lại càng không muốn giết hại người vô tội.
''Đứa ngốc, nữ nhân cuối cùng cũng phải có người dựa vào.'' Lộ phu nhân cảm thấy bi ai như cũ vì nữ nhi.
''Ai nói, nữ tử không có phu quân vẫn có thể an nhàn sung sướng.'' Lộ Tử Nam lạc quan nói. Nàng còn lâu mới muốn phục tùng phu quân, lại nói cũng không phải nàng không lấy, mà là vận mệnh nàng nhất định không thể gả, tội gì chống tối số mệnh.
''Con --'' Lộ Chánh Tây than thở. Nếu không thì có thể thế nào? Thật hy vọng chính mình có lạc quan như nữ nhi.
''Nam Nhi, nếu không chúng ta đưa con đến Dương Châu chỗ dượng làm Tổng đốc, xin hắn làm chủ hôn tuyển chọn phu quân cho con.'' Lộ phu nhân nổi lên hy vọng. Trước mắt, ở kinh thành nữ nhi có tiếng xấu rõ ràng không thể gả đi, chỉ có dời đến Dương Châu thử một chút, nói không chừng có thể gặp được người có thể hóa giải mạng khắc phu của Nam Nhi.
''Nương --'' Lộ Tử Nam quả thật muốn điên rồi. Chết nhiều người như vậy, nương còn chưa từ bỏ ý định.
''Nương con nói rất có lý.'' Lộ Chánh Tây vốn tuyệt vọng cũng nghiêm túc suy tính khả năng này.
Lộ Tử Nam sắp bất tỉnh: ''Phụ thân, ngài làm ơn đừng làm thế nữa, con không muốn hại người nữa, ngài để cho nữ nhi sống yên ổn qua một đời, đừng tổn đức nữa.'' Đối với những người bỏ mạng vì điều này, nàng cảm thấy áy náy hơn đau lòng, bọn họ có tội gì? Chỉ vì muốn thành thân với nàng mà gặp phải tai họa bất ngờ? Nàng cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, mỗi lần nghĩ đến, nàng có lạc quan đi nữa cũng cảm thấy nặng nề.
''Con nói gì vậy, cha mẹ làm vậy còn không phải đều vì con, nếu quả thật có nghiệp chướng thì để cha mẹ tới gánh, sẽ không để cho con gặp báo ứng gì.'' Lộ Chánh Tây vô cùng tức giận nói.
Lộ Tử Nam nổi đóa: ''Phụ thân, coi như con cần xin cha được không, buông tha cho con đi, tâm ý con đã quyết, cuộc đời này không lập gia đình nữa!''
"Con là đứa không ra gì, uổng công chúng ta từ nhỏ xem con như trân bảo, con hồi báo chúng ta như vậy đó!'' Lộ Chánh Tây tức giận nói.
''Nam Nhi, nhanh xin lỗi phụ thân, xem con làm phụ thân tức giận kìa!'' Lộ phu nhân không đành lòng nữ nhi chịu phạt, vội vàng nói.
''Không, lần này con tuyệt đối không thỏa hiệp, thỏa hiệp tiếp sẽ có người vô tội mất mạng, phụ thân, sao người nhẫn tâm như vậy? Những người này cũng có người nhà, chúng ta nên suy nghĩ cho họ."
Sao hắn không biết, nhưng bị nữ nhi giáo huấn trước mặt, hắn thẹn quá thành giận: ''Câm miệng! Phụ thân làm tất cả là vì ai? Con lại giáo huấn phụ thân!''
Lộ Tử Nam buông tiếng thở dài: ''Con biết rõ phụ thân làm tất cả đều vì con, nhưng là, nếu thật muốn tốt cho con, nên dừng tất cả đáng sợ này lại, giờ phút này nữ nhi đã thành yêu nữ khắc phu trong mắt người khác rồi, nếu tiếp tục như vậy nữa, ngài là ép nữ nhi tìm chết. Phụ thân, van cầu ngài cho nữ nhi một chút không gian nghỉ ngơi đi!'' Nàng khẩn cầu.
''Con cho rằng phụ thân nhẫn tâm sao? Chỉ vì con là hương khói duy nhất của Lộ gia, nếu con không có cách nào xuất giá, Lộ gia tuyệt hậu từ đây, ngày sau con bảo phụ thân đối mặt với liệt tổ liệt tông thế nào.'' Hắn lão lệ tung hoành mà nói ra.
''Phụ thân.....'' Lộ Tử Nam bất đắc dĩ.
''Nam Nhi, nghe lời nương, đi Dương Châu một chuyến, thử một lần nữa?'' Lộ phu nhân khóc khẩn cầu.
''Không!'' Lộ Tử Nam kiên quyết, nàng không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, nguy hại đến người vô tội: ''Nương, đây không phải vấn đề thử hay không, mỗi một lần thử là một cái mạng đó!''
''Con -- Mặc kệ con có đồng ý hay không, ta và nương con cũng đã quyết định an bài mọi chuyện thỏa đáng, liền đưa con đến chỗ dượng ở Dương Châu.'' Lộ Chánh Tây không muốn khai thông với nàng nữa, dứt khoát quyết định làm vậy.
''Phụ thân, ngài không thể ép buộc nữ nhi, nữ nhi có chết cũng không muốn đi Dương Châu.'' Lộ Tử Nam không lùi bước.
''Cũng không phải do con!'' Tâm ý hắn đã quyết. Hắn muốn thử một lần nữa, cũng không tin vận mệnh Lộ gia nhất định đoạn mạch.
Lộ Tử Nam giận đến ném bỏ mũ phượng vẫn ôm trong tay chạy ra ngoài.
''Nam Nhi --'' Lộ phu nhân nóng lòng muốn đuổi theo.
Lộ Chánh Tây kéo tay nàng: ''Phu nhân, để cho nàng ra ngoài suy nghĩ một chút cũng tốt.'' Có lẽ nàng nghĩ thông suốt khổ tâm cha mẹ.
''Nhưng.....'' Lộ phu nhân vẫn không yên lòng.
''Nam Nhi cần hít thở không khí, đừng lo lắng, Châu Nhi đã đi theo, nàng sẽ đuổi kịp Nam Nhi.
Lộ phu nhân không khỏi đau buồn; ''Lão gia, đời trước chúng ta tạo nghiệt gì? Mới có thể khiến kiếp này của Nam Nhi như thế, hu.....'' Nàng khóc không thành tiếng.
Lộ Chánh Tây cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu. Tất cả đều là số mệnh!