Nhưng là rất kỳ quái, yêu nữ kia kể từ sau khi bỏ chạy liền không ai biết được tung tích của nàng.
Người cuối cùng gặp qua yêu nữ, từng ở trước mặt mọi người phát ra lời thề, nói yêu quái đã bị ngựa của hắn kéo thành tàn phế, cho dù có chạy, nhất định cũng không sống được.
Chính là, ai cũng không tin, nếu là yêu quái, da thịt có bị thương đi nữa làm sao sẽ chết đây?
Huống chi, yêu quái mà cũng chết, vậy cái này…
Có điều, bốn năm này, trong chốn giang hồ cũng có chuyện lạ nổi dậy.
Tổ chức sát thủ Ẩn Nguyệt các xuất hiện một tuyệt đỉnh cao thủ, cướp của người giàu giúp người nghèo, gặp thương giết thương gặp quan giết quan, chỉ cần có tiền có quyền mà tâm là người ác, nàng đều giết, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có thất thủ qua.
Mọi người đối với người này biết rất ít, chỉ biết nàng là nữ tử, cũng chưa có bất luận kẻ nào thấy qua dung mạo.
Hoặc nói một cách khác, cho tới bây giờ cũng không có ai thấy qua dung mạo của nàng mà còn sống. Ai đã nhìn thấy qua tất cả đều phải chết.
Nữ tử này tương đối thần bí, thậm chí ngay cả Các Chủ Ẩn Nguyệt các cũng chỉ có thể thấy dung mạo được phủ khăn che mặt thôi.
Có người suy đoán, nữ tử này chính là yêu quái bò ra trong đất bùn ở lần cúng tế bốn năm trước, nói nàng không có chết, mà là hóa thân của Diêm La, số mệnh phải làm sát thủ hành tẩu trong giang hồ.
Vả lại trong lúc nàng thi hành nhiệm vụ, những người bốn năm trước có tham dự qua chuyện chôn người sống cầu mưa, một tên tiếp một tên lần lượt chết đi, ngay cả Thái Thú cũng không thoát khỏi điều xấu.
Bất quá hành tung của nàng cũng rất quỷ dị, việc làm của nàng trên giang hồ có thể không ai sánh bằng.
Quán trà bên đường là nơi tổng hộp đủ mọi loại tin tức truyền ra, mà được nói nhiều nhất, chính là quan hệ giữa nàng và Tiêu Phương.
Tiêu Phương, cũng vì vậy trở thành nhân vật trong truyền thuyết. Dịu dàng như ngọc, quạt long, khăn quấn đầu, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tất cả những thứ này đều là do người đời đánh giá về Tiêu Phương.
Dĩ nhiên, trừ đi những thứ này, còn có Bách Biến công tử, Ngọc Diện thần toán, thần y tái thế, vân…vân...
Nàng muốn nghiêng đầu nhìn xem hoàn cảnh bên cạnh một chút, hy vọng tìm được điểm để mượn lực có thể khiến cho nàng ổn định thân hình.
Tiếc là, đầu khẽ động, sợi dây cắm ở nơi cổ lại càng thu chặt.
Nàng nhìn không tới người cởi ngựa, nhưng đoán cũng đoán ra, nhất định là cùng những người lúc trước loạn chiến là một. Khuôn mặt đều là người đông phương, nhưng tướng mạo lại hoá trang, làm cho nàng một chút cũng không phân biệt được, đối phương đến tột cùng thuộc về địa phương nào.
Cảm giác hít thở không thông càng ngày càng không chịu nổi, Tần Như Thương gấp rút đến nóng nảy, hai tay vốn là nắm chặt sợi dây đột nhiên buông lỏng ra, lát sau để ở trước mắt.
Sợi dây kia mất đi lực cản, cổ của nàng lập tức gắt gao siết chặt lại, trong nháy mắt liền xuất hiện một đường máu!
Nàng khổ sở sắp ngất xỉu, nhưng lại như cũ cắn chặt hàm răng, nhấc hai cánh tay lên, lòng bàn tay hướng lên phía trước, chỉ thẳng lên bầu trời, đồng thời cặp mắt đột nhiên nổi lên một tầng sương mù.
Tần Như Thương không ngừng động tác, bàn tay lại mở ra lần nữa, cố gắng hướng về phía trước duỗi ra, bỗng nhiên, bầu trời đêm vốn đã hồi phục yên tĩnh, lại một tiếng nổ vang lên.
Ngay sau đó, mưa to lần nữa cuồn cuộn đột kích!
Nàng âm thầm quyết định, ngay lập tức muốn cho cái địa phương quỷ quái đáng ghét này một trận lũ bất ngờ, tập hợp mưa lại làm cho mưa rơi như trút nước, mênh mông cuồn cuộn hướng tới, tưới đám người hại nàng thê thảm chìm ngập đến chết!
Nhưng khi mưa to chỉ vừa tới, nàng lại kinh hoảng nhìn nghiêng phía trước, cách đó không xa, giống như có một đường ánh sáng chớp động, "Vèo..." một cái liền sáng ngời đến trước mắt.
Nàng nhìn kĩ, đó là một nam nhân bạch y, tóc dài.
Nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy ánh sáng đó, cũng không phải là thân bạch y này của hắn, mà là từ trong tay hắn ném ra một quả ám khí làm bằng bạc.
Ám khí kia biến thành những mảnh vụn pháo hoa lớn nhỏ, thẳng đến sau ót nàng bắn tới.
Tần Như Thương tự biết không cách nào trốn thoát, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, lông mi trên dưới vừa chạm vào nhau, liền cảm thấy sợi dây buộc sau ót buông lỏng ra, trong nháy mắt nàng vui sướng hít thở vào.
Tại thời điểm đó, tên cưỡi ngựa phía trước cũng cảm thấy sợi dây thắt trên cánh tay dần lỏng ra, cảm giác đang túm chặt lấy sợi dây cũng không có, lập tức lạnh run hoảng sợ.
Hắn trong lòng khiếp sợ quay đầu lại, không ngờ phát hiện sợi dây từ lâu đã bị vũ khí cắt đứt, sau lưng không có một bóng người.
......
Tần Như Thương cứ như vậy biến mất, trong chớp mắt cũng đã bốn năm.
Ở nơi này bốn năm, chuyện cúng tế hoang đường như vậy cũng làm cho người đời nhớ đến. Mặc dù Thái Thú Tế Châu ra sức áp chế lời đồn đãi, nhưng không có kết quả.
Người người sôi nổi truyền miệng nhau kể lại, nữ tử bên trong hố mộ đó bò ra là yêu quái, vì chuyện cúng tế đã chọc giận đến thần linh, cho nên mới sinh ra quỷ quái tới lấy mạng của bọn hắn.