Đáng tiếc hài tử quỷ quái cũng không buông tha, hắn giống như bị điên kéo lê hai chân đổ máu chạy đuổi theo Cô Độc Chứng.
Cô Độc Chứng bị bắt một cánh tay, thấy tránh không thoát, nên dứt khoát dùng sức giật ra một cái, túm lấy hắn lôi đến trước mặt.
Cũng không biết hài tử quỷ quái nghĩ như thế nào, lúc cùng Cô Độc Chứng mặt đối mặt, nghĩ là rốt cuộc đã bỏ qua đánh nhau, nhưng ngược lại há ra môi đỏ răng trắng, trực tiếp hướng đến cổ Cô Độc Chứng mà cắn!
"Cẩn thận!" Ở ngoài hai bước truyền đến giọng nói yếu ớt, là của Tần Như Thương.
Hàm răng hài tử rất trắng, thậm chí còn có nổi lên chút xíu màu xanh nhạt sáng bóng.
Nàng thấy hắn há miệng ra, lập tức phản ứng được đây có thể là dấu hiệu muốn cắn người.
Vì vậy lên tiếng nhắc nhở, nhưng không nghĩ vừa dùng lực một chút, lại thêm một ngụm máu tươi nữa phun ra ngoài.
"Ngươi đừng nói chuyện!" Cô Độc Chứng thuận miệng trở lời một câu, cũng chính vì vậy làm cho động tác của hắn né tránh chậm lại, kết quả đón lấy một kích của hài tử quỷ quái.
Hắn vùng vẫy cơ thể, chuẩn bị dùng lực đẩy hài tử ra, nhưng người còn chưa chuyển động, lại nghe được hài tử "Ngao" lên một tiếng kêu kì quái, tiếp theo lấy một tay xoay ngược lại, tự mình cố sức chống đẩy, sau đó thật nhanh trốn đi.
Tiếng kêu của hài tử rất thê lương, không giống bởi vì đau đớn vừa rồi mà điên cuồng gào thét.
Hắn chính là sợ hãi, đúng là biểu hiện hoảng sợ đến cực điểm.
Thậm chí Như Thương còn nghe được âm thanh hàm răng va chạm vào nhau, là bởi vì hắn sợ mà phát run lên.
Nàng không hiểu nguyên nhân vì sao, khiến cho hài tử quỷ quái bất chợt xuất hiện hoảng sợ quá mức như vậy, nhưng hình như là Cô Độc Chứng hiểu rõ.
Chỉ thấy hắn lấy tay sờ lên cổ một chút, bởi vì bị hài tử ôm cắn mà trên đó tuôn ra một chút máu.
Trong lòng hiểu rõ ràng, cũng không để ý đến người đang trốn về chỗ tối run rẩy, quay người lại, sải vài bước liền đến trước mặt Như Thương, quỳ nửa người xuống đưa tay ra nâng nàng đứng lên, trầm giọng nói:
"Có nặng lắm không?"
Hài tử quỷ quái đau đến gào thét mãnh liệt, từng tiếng từng tiếng như loài sói hung ác.
Bên trong Tháp Trấn Yêu là hình tròn, chỉ có một cửa cầu thang, không có cửa sổ.
Âm thanh gào thét lắc lư qua lại va chạm một chỗ trong không gian. Chấn động lòng người, tinh thần không yên.
Cô Độc Chứng thấy Như Thương phát sinh ngoan độc, cũng vội vàng tấn công xuống phần chân.
Hài tử quỷ quái thấy tình hình không ổn, liền bỏ qua ý đồ muốn thoát ra hai chân mà tạo thành giãy dụa, xoay ngược lại chộp tới đầu vai Như Thương!
Mười ngón tay Như Thương đều vùi lấp trong máu thịt, trong phút bất ngờ không rút ra được, hơn nữa hài tử hành động quá nhanh, nàng căn bản không kịp né tránh.
Hai đầu vai liên tiếp bị hai tay cứng rắn như đá túm lấy, trực tiếp nhấc lên một nửa cơ thể của người ở phía dưới.
Tiếp theo đó, thân thể hài tử ngửa ra phía sau, nhân cơ hội này tích trữ khí lực, rồi liều mạng tống thẳng về phía trước:
Ngực Như Thương bị đầu đá rắn chắc đâm mạnh vào một cái, y như là bị tàu lửa nghiền xé, làm cho toàn bộ chức năng cơ thể Tần Như Thương trong nháy mắt hóa đá.
Hai tay lúc đầu dùng sức giữ chặt chân hài tử, đột nhiên nới lỏng ra một chút.
Hài tử nhân cơ hội này vùng ra, lại lấy đôi tay đọ sức với Cô Độc Chứng, sau đó nâng lên chân trái, mạnh mẽ hướng tới chỗ bị Như Thương đâm vào làm máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, xem xét lại một chút.
Lần này vô cùng nguy hiểm, hai tay của Như Thương bị tách ra khỏi phần chân, mất điểm chịu lực, kết quả lập tức bay thẳng ra ngoài.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, người giống như một món hàng bị đánh văng xa thẳng đến vách tường, lại bật trở ra rơi xuống mặt đất.
Ngực còn chưa kịp khôi phục, phần lưng lại chịu lực thêm lần nữa, Như Thương liền cảm thấy một trận tanh ngọt trong lồng ngực đang hối hả dâng lên.
Muốn dùng sức áp chế trở xuống, vừa thử một lần lại tuyên bố thất bại.
Một ngụm máu tươi thật lớn từ trong miệng phun ra ngoài!
Âm thanh máu tươi phun trên mặt đất phát ra rất đặc biệt, sắc mặt Cô Độc Chứng đột ngột thay đổi, vội vàng bỏ qua không cùng hài tử so đo, người rất nhanh chạy thẳng đến chỗ Như Thương ngã xuống...