Cô Độc Chứng không có lên tiếng, đứng dậy đi lên trước hai bước, sau đó nghe hắn hướng về phía bóng tối, kêu một tiếng:
"Ngươi qua đây!"
Chân mày Như Thương nhíu chặt, rất muốn nói hắn: "Ngươi điên rồi?"
Nhưng suy nghĩ lại Cô Độc Chứng không phải là người xung động, bất kể hắn làm chuyện gì cũng có lý do... Ách, tất nhiên ngoại trừ ba phen mấy lượt cứu nàng, những chuyện khác, cũng đều coi như ổn thỏa.
Cũng không nhiều lời, chỉ là tự nhắc nhở lòng phải cảnh giác, đề phòng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
Tiếng Cô Độc Chứng vang vọng một hồi trong không khí, âm thanh còn chưa kịp tan đi, liền nghe đầu bên kia truyền tới một trận gào thét vô cùng sợ hãi. Giống như dã thú bị thương gặp phải thợ săn dũng mãnh, ngoài sợ hãi còn một chút tuyệt vọng.
Hai người đợi một lúc, tiếng gào khóc dần dần chấm dứt, mà người cũng không có ý định muốn đi qua. Cô Độc Chứng lên tiếng nói với hắn:
"Đừng sợ, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý, có thể đi với chúng ta ra Tháp Trấn Yêu, từ đây về sau không bao giờ trở lại Tây Dạ Quốc nữa."
Dường như lời của Cô Độc Chứng có sức hấp dẫn rất lớn đối với quỷ hài tử, hắn chẳng những không còn phát ra âm thanh giống loài lang sói, ngược lại còn có một tiếng "Ừng ực" từ trong cổ họng vang lên, nghe qua như là đang nuốt nước miếng.
"Không cần suy nghĩ quá lâu." Cô Độc Chứng vẫn lạnh lùng như vậy, không phải là cao ngạo ngông cuồng tự cao, mà đó chỉ là thói quen của hắn, không muốn tâm tư của mình bị người khác dòm ngó.
Như Thương muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng lên được một nửa lại không biết tại sao bị ngã trở về mặt đất. Nàng không cam lòng thử lại, cuối cùng đành miễn cưỡng dựa vào cánh tay Cô Độc Chứng đứng lên.
Trọng thương ban nãy tuy đã được Cô Độc Chứng kịp thời chữa trị, nhưng cũng chỉ tạm thời thông thuận lại huyết mạch, nội thương còn cần thời gian từ từ điều dưỡng.
Tần Như Thương nghĩ, chỉ mong bản thân tốt hơn một chút. Lát nữa khi ra khỏi Tháp Trấn Yêu, nhất định sẽ có một trận chiến đấu ác liệt, bản thân đừng trở thành gánh nặng là được rồi.
"Không việc gì." Như Thương lắc đầu vùng vẫy ngồi dậy.
Ngực còn đau âm ỉ, phun nhiều máu như vậy, nói không có việc gì đó là gạt người.
Nhưng cũng may trong vài năm nay, nàng hằng ngày rèn luyện điều chỉnh và bồi dưỡng thân thể không tệ, hơn nữa ý chí bản thân kiên cường, mới có thể không đến nỗi ngã xuống dậy không nổi.
"Hắn sao rồi?" Nàng nhỏ giọng hỏi, ý nói quỷ hài tử kia.
"Sợ máu ta." Cô Độc Chứng đáp như lẽ đương nhiên, sau đó đưa tay nhấc lên cánh tay Như Thương, gặng hỏi: "Thật không có việc gì?"
"Ta nói có chuyện thì sẽ như thế nào?" Nàng thở dài, chậm rãi hít sâu một hơi, bị kích thích muốn ho khan, nhưng nàng áp chế được: "Nơi này không thầy không thuốc, chỉ có một quỷ đòi mạng! Có chuyện hay không có chuyện, thì có gì khác biệt."
Lời của nàng là sự thật, Cô Độc Chứng cũng không tranh cãi, nhẹ nhàng đưa bàn tay ấn lên phần lưng của nàng, chạm đến chỗ vừa đụng vào tường đá.
Như Thương hừ nhẹ, cảm thấy có chút đau đớn.
Cô Độc Chứng không quan tâm nhiều, cố chấp dùng bàn tay ấn nhẹ theo chiều kim đồng hồ, xoa nắn từng vòng từng vòng từ chậm đến nhanh.
Mãi đến khi Tần Như Thương cảm nhận phần lưng có từng đợt hơi nóng truyền đến, đau đớn đã giảm bớt vài phần.
Động tác Cô Độc Chứng càng lúc càng nhanh, hơi nóng ma sát từ sau lưng rất nhanh truyền khắp toàn thân, quan trọng hơn chính là xuyên thấu qua cơ thể truyền lên ngực.
Như Thương cảm giác lồng ngực của nàng như có khối máu bầm tụ lại, không lên không xuống, vòng quanh không thể hòa tan, muốn ho ra cũng không được, rất là khó chịu.
Nhưng sau khi Cô Độc Chứng điều hòa, khối máu tích tụ cũng dần dần tan ra.
Lồng ngực vốn bị một khối ngăn ở giữa nay từng chút đã trở lại bình thường, chẳng những khí mạch ổn định, mà dường như máu lưu thông cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Như Thương ngồi im thư giãn một chút, đợi đến khi động tác Cô Độc Chứng dừng lại, lúc này mới thở ra một hơi, sau đó mở miệng nói:
"Đa tạ."