Cô Độc Chứng nói xong lần thứ hai, cũng không lên tiếng nữa, vẫn đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ.
Như Thương cũng không thúc giục, nàng biết, nhiều khi nên đợi thì phải đợi.
Nếu như quỷ hài tử thật sợ máu Cô Độc Chứng, vậy cũng có thể thu phục hắn để sử dụng.
Có một người như vậy giúp đỡ, rời khỏi Tây Dạ sẽ thêm một phần thắng.
Chờ đợi rất lâu, đặc biệt là ở đây không có ánh sáng cũng không có khái niệm về thời gian, nếu không phải ba người đều có lực ý chí không giống với người thường, sợ rằng không đói chết, bản thân cũng bị điên mất.
Như Thương rất bội phục quỷ hài tử kia, ở điều kiện như thế này mà có thể sinh tồn mười một năm, loại cố chấp kiên cường cố sống này đổi lại là nàng, nhất định cũng sẽ cam bại hạ phong. (yếu kém chấp nhận thất bại)
Như Thương tự biết thân thể không tốt, không muốn "Phạt đứng" với Cô Độc Chứng. Sau khi ngồi xuống mặt đất, tự giác nhắm hai mắt lại, một mặt dùng nội công tâm pháp Tiêu Phương từng dạy cho nàng điều trị khí mạch, mặt khác nghĩ giằng co một lát với quỷ hài tử này cũng tốt.
Nàng cần thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, muốn rời Tây Dạ cũng cần dùng chút thủ đoạn. Nàng có thể dẫn mưa, nhưng lúc tiến hành công pháp cần tụ hợp tinh lực, tập trung suy nghĩ rất hao tổn năng lực.
Tình trạng hiện tại của bản thân nhất định là không được, đến lúc đó chỉ sợ công pháp làm không đến một nửa, đã phải hộc máu.
Ba người đều có suy nghĩ riêng, tầng hai của tháp bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường, giống như không có hô hấp, nếu không phải tim mỗi người đều đang đập, thì mọi người cũng hoài nghi nơi này hẳn là không có người đang sống.
Hoàn cảnh như vậy khiến Như Thương nghĩ tới đơn vị an ninh quốc gia ở thế kỷ hai mươi mốt, khi thẩm vấn tội phạm quan trọng sẽ sử dụng đến một thủ đoạn, đó là nhốt họ trong một không gian riêng biệt, chỉ có bóng đèn nhỏ bằng cái cốc, nhưng công xuất thật lớn, trắng sáng đến chói mắt. Bốn phía vách tường đều là ô vuông nho nhỏ bằng nhau, rậm rạp chằng chịt, người bình thường chỉ cần nhìn vào sẽ có cảm giác choáng váng.
Cô Độc Chứng không có lên tiếng, đứng dậy đi lên trước hai bước, sau đó nghe hắn hướng về phía bóng tối, kêu một tiếng:
"Ngươi qua đây!"
Chân mày Như Thương nhíu chặt, rất muốn nói hắn: "Ngươi điên rồi?"
Nhưng suy nghĩ lại Cô Độc Chứng không phải là người xung động, bất kể hắn làm chuyện gì cũng có lý do... Ách, tất nhiên ngoại trừ ba phen mấy lượt cứu nàng, những chuyện khác, cũng đều coi như ổn thỏa.
Cũng không nhiều lời, chỉ là tự nhắc nhở lòng phải cảnh giác, đề phòng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
Tiếng Cô Độc Chứng vang vọng một hồi trong không khí, âm thanh còn chưa kịp tan đi, liền nghe đầu bên kia truyền tới một trận gào thét vô cùng sợ hãi. Giống như dã thú bị thương gặp phải thợ săn dũng mãnh, ngoài sợ hãi còn một chút tuyệt vọng.
Hai người đợi một lúc, tiếng gào khóc dần dần chấm dứt, mà người cũng không có ý định muốn đi qua. Cô Độc Chứng lên tiếng nói với hắn:
"Đừng sợ, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý, có thể đi với chúng ta ra Tháp Trấn Yêu, từ đây về sau không bao giờ trở lại Tây Dạ Quốc nữa."
Dường như lời của Cô Độc Chứng có sức hấp dẫn rất lớn đối với quỷ hài tử, hắn chẳng những không còn phát ra âm thanh giống loài lang sói, ngược lại còn có một tiếng "Ừng ực" từ trong cổ họng vang lên, nghe qua như là đang nuốt nước miếng.
"Không cần suy nghĩ quá lâu." Cô Độc Chứng vẫn lạnh lùng như vậy, không phải là cao ngạo ngông cuồng tự cao, mà đó chỉ là thói quen của hắn, không muốn tâm tư của mình bị người khác dòm ngó.
Như Thương muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng lên được một nửa lại không biết tại sao bị ngã trở về mặt đất. Nàng không cam lòng thử lại, cuối cùng đành miễn cưỡng dựa vào cánh tay Cô Độc Chứng đứng lên.
Trọng thương ban nãy tuy đã được Cô Độc Chứng kịp thời chữa trị, nhưng cũng chỉ tạm thời thông thuận lại huyết mạch, nội thương còn cần thời gian từ từ điều dưỡng.
Tần Như Thương nghĩ, chỉ mong bản thân tốt hơn một chút. Lát nữa khi ra khỏi Tháp Trấn Yêu, nhất định sẽ có một trận chiến đấu ác liệt, bản thân đừng trở thành gánh nặng là được rồi.