"Ngươi xem ngươi xem!" Như Thương dùng giọng nói nhẹ nhàng thoái mái, tận lực không để cho bản thân và Cô Độc Chứng ngột ngạt, tránh cho quỷ hài tử sinh ra khẩn trương.
"Đầu hàng sớm một chút không phải tốt hơn sao? Việc gì phải chịu khốn khổ như vậy."
Nàng là nói chân của nó! Về phương diện tổn thương là do một tay nàng gây ra, trong lòng có chút hối hận. Nàng có nội thương, quỷ hài tử có ngoại thương, một lát có thể ảnh hưởng hành động trốn khỏi đây?
Nói tới, Cô Độc Chứng cũng có vết thương ở trên cổ, vừa bị người cắn, có điều so với hai người nàng, vết thương kia thật sự không tính là gì.
Hài tử khẽ hừ một tiếng không để ý lời của nàng, nhưng mà Như Thương lập tức nghĩ đến bản thân cũng bị đối phương đánh cho trọng thương, không khỏi hậm hực khịt khịt mũi, thầm nói: Huề nhau!
Cô Độc Chứng vẫn không nhúc nhích, đợi hài tử đến gần, rất nghiêm túc ngước lên dò xét hắn một lúc. Năng lực nhìn trong tối hắn mạnh hơn Như Thương, nhưng Như Thương cũng không thừa nhận, hắn ở trong bóng tối như vậy có thể thấy rõ được điều gì.
Không có đi lại Cô Độc Chứng, Như Thương ngồi xổm người xuống, muốn xem vết thương quỷ hài tử một chút. Hài tử sống cô độc một mình, thói quen cảnh giác rất cao, đối với hắn mà nói, mỗi một động tác của người khác và tấn công bản thân đều có liên quan.
Cho nên khi Như Thương vừa ngồi xuống, hắn theo bản năng liền lui về sau một bước, sau đó nâng lên một chân, nhắm thẳng ngay mặt Như Thương đá tới. Như Thương bị hắn làm cho giật mình, nhưng cũng lập tức phản ứng trở lại ‘chuyện gì xảy ra’, vì vậy vội vàng giơ lên một tay bắt giữ lấy mắt cá chân, đồng thời cất giọng nói:
"Đừng sợ! Ta chỉ muốn xem thương thế của ngươi!"
Sức lực hài tử rất lớn, Như Thương thân có nội thương, tuy rằng không bị hắn đá trúng, nhưng chống lại một cước đó, vẫn khiến cho lồng ngực từng cơn khó chịu, sau đó ngã xuống mặt đất.
Cô Độc Chứng cũng vội vàng ngồi xổm người xuống đỡ nàng, tiếp theo lại ngẩng đầu lên hướng về phía hài tử nói:
"Ngươi nói ai sợ chết!" Hài tử kia rõ ràng bị làm nổi giận, kèm theo lời vừa nói còn gào thét một trận.
Như Thương không biết làm sao, vội vàng lên tiếng:
"Đủ! Ngươi cũng đừng có làm ra hành động này nữa! Một người đang sống rất tốt, động một chút liền y như sói rống to, ai chịu nổi?"
Hai người không ai nhường ai, mỗi người một câu thật sôi nổi, Cô Độc Chứng có chút nhức đầu, không thể không lên tiếng ngăn lại:
"Tiểu huynh đệ, vẫn là câu nói đó, đi hay không đi, ngươi tự lựa chọn! Chúng ta không thể tiếp tục ở lại trong tháp, thời gian lâu như vậy cũng không có người vào tháp, cố chấp thêm nữa, ngươi sẽ chết đói!"
"Ngươi là người Tây Dạ?" Lời nói kiên định của Cô Độc Chứng vừa thốt lên, hài tử liền khẩn trương thăm dò."Ngươi và những người đó là một bọn? Nếu không sao đối với nơi này biết được nhiều chuyện như vậy?"
Trong lời nói rõ ràng còn mang theo suy tư, Như Thương thầm nghĩ không tốt, hài tử với người Tây Dạ tích trữ quá nhiều oán hận, mặc dù trước đó hắn động lòng với lời nói Cô Độc Chứng, nhưng nếu nó nghĩ bên nàng là đồng bọn của người Tây Dạ, sợ là nỗ lực trước đó sẽ bị thất bại trong gang tấc.
Nàng cướp lời đáp:
"Không phải! Chúng ta đều là người Trung Nguyên! Hắn là thái tử Đông Thục Quốc, từ nhỏ đã bị người Tây Dạ bắt tới làm con tin! Ta chính là đến cứu hắn! Tính ra, chúng ta xem như là đồng mệnh tương liên!"
"Là thật?" Hài tử nghi ngờ, ngay lúc này Như Thương cảm giác được, Cô Độc Chứng đang sánh vai với mình đột nhiên run lên một cái.
Lòng nàng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đáp:
"Là thật!"
"... Được!" Quỷ hài tử rốt cuộc có quyết định, chẳng qua lời này cũng là hướng về phía Cô Độc Chứng nói: "Chủ nhân, ta nguyện ý đi theo ngươi!"
Tần Như Thương liếc mắt, cũng không nói thêm gì nữa. Quỷ hài tử chủ động đi đến trước mặt bọn họ, động tác rất chậm, lần này không phải bởi vì sợ, mà là hai chân đang bị thương.