Hình dạng hắn điển hình như người Tây Dạ, chẳng qua đường nét trên mặt biểu hiện khoa trương rất nhiều thôi. Nói thí dụ như cái trán nhô ra, hốc mắt trũng sâu, hai mắt lõm vào trong, không có lông mi, chỉ để lộ ra hai con ngươi. Mũi thì rất cao và thẳng, gần như ngang bằng với cái trán. Miệng rộng, môi lại dày, gấp ba lần người bình thường.
Xương gò má nhô lên thật cao, tóc lộn xộn bồng bềnh xõa ra sau ót, rất đen rất dầy, còn loáng thoáng tỏa ra mùi hôi khó ngửi. Như Thương tinh mắt, thấy được ở phần trên móng tay đã biến dị có vài con rận to nhỏ đang không ngừng ngọa nguậy.
Hắn có mặc quần áo, nhưng rõ ràng cho thấy được là lấy từ trên người của người khác xuống, vạt áo bởi vì quá dài đã bị kéo đứt, tay áo cuộn lên nhiều vòng, lộ ra xương cánh tay cằn cỗi như khúc gỗ.
Như Thương trong lòng chua xót, nàng cũng đã từng trải qua tình trạng như thế, khi vừa chiếm giữ thân thể này.
"Các ngươi không sợ?" Hài tử lên tiếng hỏi, hơn nữa còn có vẻ rất buồn bực nhìn nhìn Như Thương, lại dè dặt cẩn thận bước qua dò xét Cô Độc Chứng, sau đó nói: "Những người đi vào trước đây chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của ta, sẽ kêu to ‘có quỷ’. Thật ra rất nhiều người không phải bị ta đánh chết, mà là bị hù chết." Hắn nói ra thật bình tĩnh, lý lẽ giống như là đang kể lại một câu chuyện xưa, cùng tử vong không quan hệ.
Tần Như Thương nhìn qua Cô Độc Chứng, thấy đối phương đi lên phía trước đứng bên cạnh hài tử, hắn chủ động vươn tay hướng trên đầu chứa vô số con rận vỗ vỗ hai cái, sau đó mở miệng nói:
"Không có gì đáng sợ! Theo chúng ta đi ra ngoài, thay đổi thói quen sinh hoạt, từ từ sẽ tốt."
Tần Như Thương không có chỗ để kiểm chứng lời nói của hắn là thật hay giả, nhưng nàng thấy được, lời của Cô Độc Chứng đối với quỷ hài tử mà nói, rất có hiệu quả. Chỉ thấy hắn gật gật đầu, rồi sau đó lui về sau một bước quỳ xuống.
Lần này, do quỷ hài tử ở trước dẫn đường đi về hướng cửa cầu thang. Hài tử hàng năm sinh hoạt ở trong bóng tối đã sớm thích ứng, đối với hắn mà nói, nơi này so với dưới bầu trời rải đầy nắng chói không có gì khác biệt.
Rất nhanh liền đến được cửa thông gió trong tầng lầu, Như Thương nheo mắt, cố gắng để hai mắt nàng trong thời gian ngắn nhất thích nghi với ánh sáng.
Vẻ mặt và động tác Cô Độc Chứng cũng làm giống như nàng, chỉ có hài tử kia là không giống. Hắn hình như không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại giống như là ngựa quen đường cũ đi giữa không gian, thẳng hướng đến phía dưới cửa thông gió rồi đứng lại. Sau đó ngẩng đầu lên mở rộng hai cánh tay, rất thoải mái duỗi duỗi thân người.
Thị lực Như Thương và Cô Độc Chứng cũng khôi phục rất nhanh, nàng lên tiếng nói trước:
"Ngươi quả thực rất lợi hại, hai mắt hoạt động thật tự nhiên!"
Vừa nói người cũng đồng thời đi về phía quỷ hài tử. Đến chỗ có ánh sáng sáng, chuyện thứ nhất nàng muốn làm chính là, nhìn hài tử này một chút lớn lên có hình dáng gì. Thấy nàng đến gần, hài tử hình như cũng hiểu được ý tứ của nàng.
Vì vậy chủ động xoay người, cũng không nói chuyện, đưa mặt nhìn về phía Như Thương và Cô Độc Chứng, để bọn họ xem cho rõ ràng. Đối với diện mạo của quỷ hài tử, thật ra trong lòng Như Thương đã sớm có chuẩn bị.
Ở trong hoàn cảnh ác liệt, người lại ăn thức ăn không bình thường để sống, có thể sẽ rất quái dị, thậm chí một vài chỗ nào đó không chừng còn nảy sinh kích thích bởi vì thay đổi bất ngờ. Hài tử này ăn thịt người lớn lên, nếu như vậy mà còn giống được người bình thường, chuyện này xem như một kỳ tích thật lớn.
Đúng như nàng dự đoán, hình dạng hài tử này hết sức dọa người. Đây là để cho nàng với Cô Độc Chứng thấy, chứ đổi lại người khác, e rằng sẽ kết luận hắn là ma quỷ. Như Thương đoán người hắn cao chừng một mét năm mươi, có thể còn chưa tới. Thân thể rất gầy, cổ rất nhỏ, nhưng đầu lại rất lớn.
Loại cảm giác này giống tiểu nữ sinh ăn kẹo que ở thế kỷ hai mươi mốt, phần trên đầu một cây gậy nhỏ có một khối đường hình tròn.
_________________