Cô Độc Chứng không lên tiếng, cũng không biết là có nghe được hay không. Nàng cũng không hỏi nhiều, nhưng lại nhìn về phía hài tử mở miệng nói:
"Có vài thứ này nọ nhiều khi nhìn rất ngon miệng, nhưng lại có độc nha! Nói thí dụ như ta! Ngươi cảm thấy ta nhìn giống với loại người sẽ khoanh tay chịu trói sao? Cho nên, nếu quyết định muốn đứng chung một con đường, cần nhớ kỹ ‘khi nào nên đánh, và khi nào không nên đánh!’."
Hai người bọn họ nói đến mức này, tuy quỷ hài tử lại không hiểu việc đời nhưng nghe ra cũng có vài phần không thoải mái. Hơn nữa Cô Độc Chứng bôi vết máu lên váy áo Như Thương, trong lòng hắn hoảng sợ áp chế ham muốn xuống.
Cô Độc Chứng biết suy nghĩ trong đầu hắn, cũng không nói thêm cái gì. Quay về phía sau, ngồi dựa lên vách tường đá khép hờ mắt, vẫn là bộ dạng ngủ không tỉnh.
Như Thương cho rằng hắn sẽ không nói nữa, vì vậy nhìn thoáng qua quỷ hài tử, rất muốn nghỉ ngơi, nhưng lại không yên tâm. Tuy hắn là người, nhưng so với mãnh thú ăn thịt người thật sự không có gì khác nhau.
Muốn nàng an tâm, hiện tại đúng là không làm được.
"Ngươi qua đây!" Nàng chủ động vẫy tay.
Quỷ hài tử sửng sốt một chút, trừng to mắt trực tiếp nhìn chằm chằm về phía nàng, qua một lúc lâu, mới hỏi:
"Ngươi không sợ ta ăn ngươi sao?"
Như Thương gật đầu:
"Sợ!"
"Vậy vì sao còn muốn kêu ta đi qua?" Vẻ mặt hài tử kinh ngạc.
Hắn sinh hoạt ở trong tháp này đã từ nhỏ, suy nghĩ mọi việc đơn giản, trong một lúc rất khó suy đoán rõ lòng dạ con người.
"Ta nói rồi, có vài thứ thoạt nhìn rất ngon miệng, nhưng nó sẽ có độc. Nếu ngươi không muốn tự tìm phiền phức cho mình, thì đừng nên có tâm tư hay hành động gì đối với ta. Vả lại, ngươi cố ý muốn ăn ta, ta đây tránh cũng vô dụng. Ngươi đến đây, chúng ta nói chuyện một chút."
Nàng vẫy tay về phía hắn, quỷ hài tử lúc này rất vui vẻ mà đi tới đối diện.
"Ngươi nói đúng!" Hắn mở miệng: "Là ta không tốt, ta không nên nói như vậy với ngươi. Bởi vì ta có chút không thể khống chế được bản thân, nhưng nếu các ngươi nguyện ý trợ giúp ta, những thứ này, ta đều có thể sửa đổi. "
Cô Độc Chứng đi tới ngồi xuống bên cạnh nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi thấy không thoải mái sao?"
Như Thương không mở mắt, chỉ hỏi ngược lại:
"Có phải sắc mặt trắng bệch, nhìn vào giống như sắp chết?"
Trong lời nói của nàng mang theo chút chế nhạo, nhưng sự thật đúng là như thế.
Tần Như Thương tự biết bản thân có tật xấu này, nàng thuộc mưa tộc (gia tộc gọi mưa) từ mấy trăm năm nay, mỗi thế hệ mưa tộc đều sẽ xuất hiện một người kế thừa dị năng có thể gọi mưa.
Hễ ai biết có mưa tộc tồn tại, cũng đều đối với gia tộc này vừa kính vừa sợ, nhưng lại rất ít người biết. Người mưa tộc bị thương, hoặc là khi thể lực chống đỡ hết nổi, thì biểu hiện sẽ càng đáng sợ hơn. Đó chính là sắc mặt trắng bệch, giống như tro tàn.
Tần Như Thương đã từng trải qua một lần như vậy, khi đó cũng tò mò lấy ra cái gương nhỏ mang bên người, tự xem mặt mình. Nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, liền ném nó đi xa.
Đúng vậy, rất đáng sợ. Người chết có hình dạng như thế nào thì nàng như thế đó.
"Bộ dạng này của ngươi nhìn rất ngon miệng!" Nói chuyện là quỷ hài tử, vừa nói vừa kéo lê hai chân bị thương đi đến trước mặt Như Thương.
Nàng mở mắt ra, từ trong ánh mắt hài tử thấy được một tia thèm muốn và kiềm chế, giống như khi một chén thịt nướng được mang lên để trước mặt người bình thường, nhưng lại cảnh cáo hắn không thể lấy ăn.
Cô Độc Chứng nhíu chặt lông mày, đưa tay phải lên ngay vết thương nơi cổ vuốt một cái. Máu vết thương đã đông lại nhưng bởi vì bị hắn dùng sức như vậy, đang bắt đầu chảy ra ngoài. Hắn lấy bàn tay dính đầy máu quét lên váy áo Tần Như Thương, quỷ hài tử thấy hắn làm như vậy liền lui thẳng về phía sau, khoảng cách phải hơn ba thước.
"Ta nói rồi!" Cô Độc Chứng trầm giọng lên tiếng: "Ta không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đồng bạn của ta."
Nàng thở dài, nhìn hài tử liếc mắt một cái, sau đó xoay qua Cô Độc Chứng nhỏ giọng nói:
"Ta tên là Tần Như Thương! Như của như ý, còn Thương là đại biểu cho tử vong."