Như Thương cảm thấy trong dạ dày bị đảo ngược, giống như có một thứ côn trùng ghê tởm đang không ngừng khuấy động ở bên trong.
Muốn nôn, lại nôn không ra.
Lưu lại người sống là vì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy thịt...
Phối hợp một câu nói như vậy, trong đầu của Như Thương càng không ngừng xuất hiện hình ảnh Quỷ Đồng gặm một cái trên đùi người còn sống giống như đang ăn đùi dê, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu vô cùng thê thảm của người bị gặm ăn.
Nàng rất muốn hít sâu một hơi để cắt ngang suy nghĩ của bản thân, nhưng mùi vị xác chết thối nát rõ ràng, đã khiến cho nàng không cách nào thuyết phục bản thân hít vào.
Thật ra thì, chuyện như vậy cũng không phải nàng chưa nghe nói qua.
Có thế hệ trước trong gia tộc, từng kể với nàng. Ở thời kỳ chiến tranh, bởi vì điều kiện gian khổ không chiếm được lương thực, đến cuối cùng có rất nhiều bộ đội phải mạo hiểm đi đến chiến trường, kéo thi thể người chết về chia nhau ăn.
Nhưng đó dù sao cũng là người chết, so với còn sống có thể nào nói như nhau.
Nhìn ra nàng không được dễ chịu, Cô Độc Chứng liền không nói chuyện với Quỷ Đồng nữa, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa thông gió.
Sắc trời bây giờ đã sầm tối, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hết toàn bộ, nhưng cát dường như lại nổi lên mãnh liệt, làm cho bầu trời hoàn toàn tối tăm mờ nhạt.
Như Thương cũng nhìn lên trên, sắc trời như vậy khiến cho nàng lại nghĩ tới cái đêm kinh khủng nhất trong sa mạc.
"Nên đi ra ngoài." Cô Độc Chứng trầm giọng mở miệng, giọng nói bình thản giống như đang kể chuyện rất bình thường trong nhà.
Trên mặt Quỷ Đồng thể hiện khẩn trương, còn có hưng phấn khó nén. Xác thực, từ lúc ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội thấy được thế giới bên ngoài, có thể mới lạ hay là mạo hiểm, rất nhiều sự vật đang chờ đợi hắn.
"Trẻ sơ sinh" mười một tuổi sắp trở thành người có một cuộc sống mới, vui buồn đều không biết trước, nhưng ai cũng hiểu, chặn đường nhất định sẽ không bằng phẳng.
Như Thương nghĩ người như bọn họ, e rằng số mạng đã định sẵn sẽ cùng an nhàn cách biệt. Cho dù bốn năm nàng ở Nhàn Nhã Sơn Trang, nhìn vào thì yên tĩnh tốt lành, nhưng trên thực tế lại nguy hiểm đáng sợ vô cùng.
Hài tử sau khi nghe lời này thật sự không hiểu, gãi gãi đầu hỏi nàng:
"Ma quỷ ta hiểu, rất nhiều người đi vào cứ gọi ta như vậy. Nhưng cái gì gọi là nhi đồng?"
Câu hỏi này cũng không nằm ngoài dự đoán, Như Thương chỉ vào hắn đáp:
"Hài tử so với ngươi nhỏ hơn một chút gọi là nhi đồng. Ừm, không sai biệt lắm trong vòng mười tuổi đi! Nhi đồng ý nghĩa chính là tiểu hài tử!"
"Nhưng ta không phải tiểu hài tử!" Quỷ Đồng có phần không vừa ý.
"Ai nha, đây chính là cái tên rất dễ nghe nha!"
Như Thương muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, bởi vì phát hiện nếu cứ tiếp tục kéo dài, Quỷ Đồng này rất có thể sẽ phát triển trở thành mười vạn cái vì sao...
Thấy giọng nói nàng không tốt, Quỷ Đồng cũng không hỏi nữa. Chỉ tự nỉ non vài lần tên mới của mình, xem ra rất cao hứng.
"Ngươi học nói chuyện như thế nào?" Lên tiếng là Cô Độc Chứng, vẫn im lìm đột nhiên lại mở miệng, chọc cho Như Thương trợn trắng mắt.
Nhưng vấn đề này đúng là nàng cũng muốn biết, hài tử từ khi sinh ra đã bị giam giữ, tất cả những người đi vào đều bị hắn đánh chết. Như vậy, hắn học nói chuyện với ai?
Quỷ Đồng vừa nghe Cô Độc Chứng đặt câu hỏi, lập tức xoay người lại đứng thẳng đối diện với hắn, trên mặt cung kính thật rõ ràng, giống như đang hành hương, nói:
"Bẩm báo chủ nhân, là học được từ những người đi vào muốn giết ta. Ngay lúc bắt đầu ta chỉ biết gọi, sau nghe được bọn họ nói, thì cảm thấy chơi vui. Vì vậy mỗi lần khi chiến đấu cùng bọn họ, đều lưu lại một người sống, để cho hắn dạy ta nói chuyện."
Như Thương thầm nghĩ, thật đúng là đứa nhỏ thông minh. Nhưng chẳng biết tại sao, nghe hắn nói như vậy, nàng theo bản năng liên tưởng đến một số chuyện khác. Chẳng qua đứt đoạn không có trật tự, trong nhất thời cũng không lý giải được.
Nhưng Quỷ Đồng vẫn đang tiếp tục nói, lập tức làm cho Tần Như Thương rất không muốn nhìn thẳng vào sự thật xảy ra:
"Đôi khi ta sẽ lưu lại vài người, bởi vì không xác định lần sau lúc nào mới có người đi vào. Người chết nếu để lâu quá sẽ thối nát, thì không thể ăn. Cho nên ta lưu vài người sống, thứ nhất là vì học nói chuyện, thứ hai, cũng là vì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy thịt từ trên người bọn họ."