"Trước khi đi ra ngoài, ta còn có chuyện muốn xác định lại." Là Cô Độc Chứng lên tiếng, thật ngoài ý muốn, trong lời nói còn mang theo một chút do dự.
Tần Như Thương kinh ngạc quay đầu, khi nhìn qua lại thấy trong ánh mắt thận trọng của hắn có chút mê mang.
"Chuyện gì?" Nàng mở miệng hỏi.
Cô Độc Chứng cũng nhìn về phía nàng, rất nghiêm túc nói:
"Rời khỏi Tây Dạ, chúng ta đi đâu?"
Như Thương sửng sốt, theo bản năng lời nói liền lao ra khỏi miệng:
"Đương nhiên là đi Đông Thục!"
Thế nhưng lời này cũng không có gợi lên sự đồng tình của Cô Độc Chứng, ngược lại khiến cho nghi hoặc của hắn càng nhiều hơn.
"Đông Thục là nơi nào? Chính là quốc gia bên ngoài sa mạc sao? Tại sao phải đi nơi đó?"
Những câu hỏi liên tiếp khiến cho Như Thương phát lạnh từng cơn, nàng nhìn về phía Cô Độc Chứng, người mà bị bắt đến Tây Dạ "Đông Thục thái tử", trước mắt đủ loại dấu hiệu đều cho thấy rõ ràng Cô Độc Chứng chính cái người thái tử kia, nhưng vì sao hắn lại nói mình không biết Đông Thục?
Nga! Đúng rồi, Như Thương hình như đã sáng tỏ.
Trước đây hắn có kể qua, chỉ biết bản thân ngủ một giấc, khi tỉnh lại người đã được vớt ra ngoài từ trong bồn thuốc, sau đó móng tay đều bị đen...
Hài tử năm tuổi phải trải qua khó khăn lớn như vậy, quên mất một số chuyện cũng là lẽ đương nhiên. Nàng nhớ lại, trước kia nói đến thân thế Cô Độc Chứng, thì phản ứng của hắn có chút đặc biệt.
Đột nhiên biết được bản thân không nhớ gì, rồi lại thấy những việc đó với bản thân có liên quan, quả thật hơi khó chấp nhận. Nếu đúng là đã quên, nàng cũng không khó giải thích vì sao Cô Độc Chứng có cơ hội rời khỏi Tây Dạ, nhưng lại không đi.
Hắn không nhớ được thân thế của mình, như vậy ngoại trừ từ nhỏ đã ở Tây Dạ, sợ cũng không có nơi khác để đi. Có lẽ hắn chỉ là nhất thời hiếu kỳ muốn đi ra nhìn xem một chút, nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là phải trở lại nơi được gọi là nhà.
"Ngươi từng nói qua ta là thái tử Đông Thục, lời này là thật, hay chỉ tùy tiện nói mà thôi?" Cô Độc Chứng nghĩ đến lời nói ban nãy, vì thế muốn hỏi lại nàng.
Như Thương cảm thấy trong dạ dày bị đảo ngược, giống như có một thứ côn trùng ghê tởm đang không ngừng khuấy động ở bên trong.
Muốn nôn, lại nôn không ra.
Lưu lại người sống là vì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy thịt...
Phối hợp một câu nói như vậy, trong đầu của Như Thương càng không ngừng xuất hiện hình ảnh Quỷ Đồng gặm một cái trên đùi người còn sống giống như đang ăn đùi dê, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu vô cùng thê thảm của người bị gặm ăn.
Nàng rất muốn hít sâu một hơi để cắt ngang suy nghĩ của bản thân, nhưng mùi vị xác chết thối nát rõ ràng, đã khiến cho nàng không cách nào thuyết phục bản thân hít vào.
Thật ra thì, chuyện như vậy cũng không phải nàng chưa nghe nói qua.
Có thế hệ trước trong gia tộc, từng kể với nàng. Ở thời kỳ chiến tranh, bởi vì điều kiện gian khổ không chiếm được lương thực, đến cuối cùng có rất nhiều bộ đội phải mạo hiểm đi đến chiến trường, kéo thi thể người chết về chia nhau ăn.
Nhưng đó dù sao cũng là người chết, so với còn sống có thể nào nói như nhau.
Nhìn ra nàng không được dễ chịu, Cô Độc Chứng liền không nói chuyện với Quỷ Đồng nữa, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa thông gió.
Sắc trời bây giờ đã sầm tối, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hết toàn bộ, nhưng cát dường như lại nổi lên mãnh liệt, làm cho bầu trời hoàn toàn tối tăm mờ nhạt.
Như Thương cũng nhìn lên trên, sắc trời như vậy khiến cho nàng lại nghĩ tới cái đêm kinh khủng nhất trong sa mạc.
"Nên đi ra ngoài." Cô Độc Chứng trầm giọng mở miệng, giọng nói bình thản giống như đang kể chuyện rất bình thường trong nhà.
Trên mặt Quỷ Đồng thể hiện khẩn trương, còn có hưng phấn khó nén. Xác thực, từ lúc ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội thấy được thế giới bên ngoài, có thể mới lạ hay là mạo hiểm, rất nhiều sự vật đang chờ đợi hắn.
"Trẻ sơ sinh" mười một tuổi sắp trở thành người có một cuộc sống mới, vui buồn đều không biết trước, nhưng ai cũng hiểu, chặn đường nhất định sẽ không bằng phẳng.
Như Thương nghĩ người như bọn họ, e rằng số mạng đã định sẵn sẽ cùng an nhàn cách biệt. Cho dù bốn năm nàng ở Nhàn Nhã Sơn Trang, nhìn vào thì yên tĩnh tốt lành, nhưng trên thực tế lại nguy hiểm đáng sợ vô cùng.