Như Thương cần phải nhìn thẳng vào vấn đề, nhưng trong lúc này rất khó giải thích được rõ ràng, liền chọn cái chính nói với hắn:
"Ta nói đều là tình hình thật tế, ngươi là thái tử Đông Thục Quốc, khi còn bé bị bắt trở thành con tin đưa đến nơi quỷ quái này. Ta đến đây là để cứu ngươi ra ngoài, sau đó sẽ đưa ngươi trở về Đông Thục. Đương nhiên... Nếu ngươi bằng lòng, ta cũng có thể giống như Quỷ Đồng xem ngươi là chủ nhân, ngươi trở về Đông Thục, ta cũng đi theo."
"Tại sao?" Giải thích của nàng Cô Độc Chứng nghe ra rất không hợp quy luật: "Tại sao ngươi muốn tới cứu ta? Ngươi là người Đông Thục?"
"Không phải." Như Thương lắc đầu: "Ta... Ta là có thù oán với người Tây Dạ, không muốn thấy bọn họ sống tốt, cho nên mới muốn cứu ngươi ra ngoài, cố ý để cho bọn họ tức chết!"
Lời nàng nói rất giả tạo, đừng nói Cô Độc Chứng hoài nghi, ngay cả Quỷ Đồng cũng không tin.
Nhưng mà đối phương vẫn không vạch trần lời nói dối của nàng, hắn chỉ thuận miệng "Nga" một tiếng, sau đó không đặt câu hỏi nữa.
Thấy hắn rất ăn ý lựa chọn trầm mặc, Như Thương thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu quả thật muốn truy cứu tới cùng, thật đúng là nàng không biết phải giải thích như thế nào.
Trầm mặc, là thói quen vốn có của Cô Độc Chứng, nếu tra hỏi đó mới không phải là tác phong làm việc của hắn.
Thật ra thì giữa hai người họ cũng không có gì để tiếp tục hỏi nữa, nếu hỏi đến bí mật của hai bên.Có lẽ Cô Độc Chứng sẽ không nói ra, mà chỉ nói... Không biết!
Đối với vấn đề hắn trả lời không được, hắn sẽ ném ra một câu "Không biết" để giải quyết tất cả, làm cho người ta nóng lòng nhưng phải đành chịu.
"Đi thôi!" Nàng nhẹ giọng lên tiếng, rồi chỉ chỉ cửa thông gió: "Trời quá tối cũng không tốt!"
Nghe nàng nói như vậy, hai người còn lại cũng nhanh nhẹn hẳn lên, Quỷ Đồng đã bắt đầu xoa tay, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến.
"Nếu như móng tay ta không vướng bận thế này, có thể sẽ đánh tốt hơn một chút." Hắn than thở, vô cùng phiền chán (vì phiền phức mà chán ghét) kéo kéo mười móng tay dài xoắn cong của mình.
"Trước khi đi ra ngoài, ta còn có chuyện muốn xác định lại." Là Cô Độc Chứng lên tiếng, thật ngoài ý muốn, trong lời nói còn mang theo một chút do dự.
Tần Như Thương kinh ngạc quay đầu, khi nhìn qua lại thấy trong ánh mắt thận trọng của hắn có chút mê mang.
"Chuyện gì?" Nàng mở miệng hỏi.
Cô Độc Chứng cũng nhìn về phía nàng, rất nghiêm túc nói:
"Rời khỏi Tây Dạ, chúng ta đi đâu?"
Như Thương sửng sốt, theo bản năng lời nói liền lao ra khỏi miệng:
"Đương nhiên là đi Đông Thục!"
Thế nhưng lời này cũng không có gợi lên sự đồng tình của Cô Độc Chứng, ngược lại khiến cho nghi hoặc của hắn càng nhiều hơn.
"Đông Thục là nơi nào? Chính là quốc gia bên ngoài sa mạc sao? Tại sao phải đi nơi đó?"
Những câu hỏi liên tiếp khiến cho Như Thương phát lạnh từng cơn, nàng nhìn về phía Cô Độc Chứng, người mà bị bắt đến Tây Dạ "Đông Thục thái tử", trước mắt đủ loại dấu hiệu đều cho thấy rõ ràng Cô Độc Chứng chính cái người thái tử kia, nhưng vì sao hắn lại nói mình không biết Đông Thục?
Nga! Đúng rồi, Như Thương hình như đã sáng tỏ.
Trước đây hắn có kể qua, chỉ biết bản thân ngủ một giấc, khi tỉnh lại người đã được vớt ra ngoài từ trong bồn thuốc, sau đó móng tay đều bị đen...
Hài tử năm tuổi phải trải qua khó khăn lớn như vậy, quên mất một số chuyện cũng là lẽ đương nhiên. Nàng nhớ lại, trước kia nói đến thân thế Cô Độc Chứng, thì phản ứng của hắn có chút đặc biệt.
Đột nhiên biết được bản thân không nhớ gì, rồi lại thấy những việc đó với bản thân có liên quan, quả thật hơi khó chấp nhận. Nếu đúng là đã quên, nàng cũng không khó giải thích vì sao Cô Độc Chứng có cơ hội rời khỏi Tây Dạ, nhưng lại không đi.
Hắn không nhớ được thân thế của mình, như vậy ngoại trừ từ nhỏ đã ở Tây Dạ, sợ cũng không có nơi khác để đi. Có lẽ hắn chỉ là nhất thời hiếu kỳ muốn đi ra nhìn xem một chút, nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là phải trở lại nơi được gọi là nhà.
"Ngươi từng nói qua ta là thái tử Đông Thục, lời này là thật, hay chỉ tùy tiện nói mà thôi?" Cô Độc Chứng nghĩ đến lời nói ban nãy, vì thế muốn hỏi lại nàng.