"Duỗi thẳng tay!"
Quỷ Đồng hơi giật mình, hình như không phản ứng kịp.
Nhưng vẫn nhanh chóng làm theo lời nàng, hai tay duỗi đều đưa tới trước mặt nàng.
Như Thương không chút suy nghĩ, vươn ngón trỏ của nàng, xước qua một cái rất nhanh trên hai tay hắn.
Trong chớp mắt, những móng tay cứng giòn, dài đến cuốn cong khó coi, đều bị chặt đứt. Tuyệt hơn chính là, động tác Như Thương nhìn như lơ đãng, nhưng rất mau lẹ đồng thời cũng rất cẩn thận mà gạch bỏ một số đường cong còn nhô ra. Độ cong nhìn rất xinh xắn, chẳng những làm cho móng tay Quỷ Đồng dài ngắn đều đặn, hơn nữa không còn cứng ngắc như trước.
Chiêu thức ấy, ngay cả Cô Độc Chứng cũng không kiềm được phải giơ ngón tay cái.
Nhưng đối mặt với tán thưởng, Như Thương lại không có làm ra vẻ mặt đắc ý như trước kia, mà chỉ nhíu chặt chân mày, nhìn lên hướng cửa thông gió.
"Ta mang ngươi đi lên." Cô Độc Chứng đi lên trước, như là muốn nắm cánh tay Như Thương.
Nàng cự tuyệt lui về nửa bước, rồi lắc đầu, nói:
"Đi lên không là vấn đề, mà là... Một lát bất kể các ngươi nhìn thấy gì, cũng đừng kinh ngạc, càng không nên hỏi ta. Chỉ nhớ kỹ chạy ra ngoài là được! Ngươi hiểu rõ địa hình trong Vương Cung, phải tận lực dẫn dắt chúng ta chạy ra từ cửa chính. Ta có bằng hữu bên ngoài tiếp ứng, đến lúc đó chúng ta cùng đi!"
"Cửa chính?" Phát ra chất vấn là Quỷ Đồng: "Chúng ta có thể đánh đến đâu thì tính đến đó, vì sao phải chọn cửa chính? Còn nữa, sao người bằng hữu kia biết ngươi lúc nào sẽ đi ra ngoài?"
Nghi vấn của hắn rất bình thường, Như Thương thấy Cô Độc Chứng bên kia nhìn lại, tuy rằng hắn không lên tiếng, nhưng rõ ràng cũng muốn biết đáp án câu hỏi Quỷ Đồng.
Nàng thở dài, nói:
"Đến cửa chính, ta dĩ nhiên có biện pháp để bằng hữu ta biết vào lúc nào ta sẽ đi ra. Còn về cách làm thế nào... Theo các ngươi, đối với quốc gia trong sa mạc mà nói, quan trọng nhất chính là cái gì?"