"Nguồn nước!" Lời này là Cô Độc Chứng nói, về phương diện này Quỷ Đồng hoàn toàn không biết gì thế giới ở bên ngoài, chờ hắn trả lời là không có khả năng.
Như Thương gật đầu:
"Không sai, đúng là nguồn nước. Ngoại trừ Lục Châu (ốc đảo trên sa mạc), nguồn nước ngọt lớn nhất chính là trời mưa. Các ngươi nghĩ, nếu như bây giờ Tây Dạ Quốc đột nhiên đổ xuống một trận mưa, hơn nữa còn là mưa to. Mưa to dữ dội khiến cho cát vàng biến thành bùn, lớn đến nỗi đường phố trở thành sông, vậy có phải sẽ làm cho mọi người hoảng sợ hay không?"
Lời của nàng khiến Cô Độc Chứng lập tức nhíu mày, trong nháy mắt, hình như hắn đã nghĩ ra được điều gì, lại nhìn về phía Tần Như Thương thì thấy đối phương đã hướng hai cánh tay từ từ ra trước duỗi thẳng, đầu cũng hơi ngẩng lên.
Hắn và Quỷ Đồng đều tự lui ra phía sau, nhưng nghe Như Thương vẫn đang tiếp tục động tác, mặc khác lại nói:
"Ta sợ một lát sẽ chống đỡ không nổi, ngươi cõng ta."
Dứt lời, cũng không nói thêm gì nữa, cánh tay hướng lên trên, động tác thật nhanh, thoáng cái đã nâng qua khỏi đỉnh đầu.
Lúc đầu căn bản không khác gì người bình thường, đột nhiên từ trong mắt nàng nổi lên hai vầng ánh sáng màu đỏ, ánh sáng đỏ càng ngày càng đậm, dần dần đến cuối cùng không còn nhìn thấy được tròng mắt của nàng.
Quỷ Đồng khiếp sợ, theo bản năng liền trốn đến bên cạnh Cô Độc Chứng, đồng thời run rẩy chỉ vào Tần Như Thương, kinh hãi nói:
"Thì... Thì ra nàng không phải là người! Nàng là ma quỷ!"
Cô Độc Chứng không lên tiếng, chỉ giơ giơ tay lên không cho hắn nói thêm gì nữa.
Dáng vẻ Tần Như Thương lúc này thật ra cũng không dọa người, thậm chí còn vô cùng đẹp mắt.
Nhưng ánh mắt hiện ra kinh khủng lại vô cùng quỷ dị muốn bắt lấy tim phổi người này, đặc biệt là ánh sáng màu đỏ trong mắt, ngay cả khắp tòa tháp lâu này cũng bị một tầng sương mù đỏ bao phủ.
Trong phút chốc, trên đỉnh tháp vốn chỉ có khung cửa thông gió, bất chợt bị một trận gió thổi tới, ngay sau đó, nước mưa hầu như không có một chút nào liên quan đến Tây Dạ, lại hiển nhiên giáng từ trên trời xuống, xuôi theo cửa sổ bắt đầu chảy vào bên trong tháp.
Cô Độc Chứng đối với chuyện này xem thế đã đủ, nhưng Quỷ Đồng lại ôm lấy đầu lớn tiếng gào thét lên.
Như Thương quay đầu nhìn, mở miệng nói:
"Duỗi thẳng tay!"
Quỷ Đồng hơi giật mình, hình như không phản ứng kịp.
Nhưng vẫn nhanh chóng làm theo lời nàng, hai tay duỗi đều đưa tới trước mặt nàng.
Như Thương không chút suy nghĩ, vươn ngón trỏ của nàng, xước qua một cái rất nhanh trên hai tay hắn.
Trong chớp mắt, những móng tay cứng giòn, dài đến cuốn cong khó coi, đều bị chặt đứt. Tuyệt hơn chính là, động tác Như Thương nhìn như lơ đãng, nhưng rất mau lẹ đồng thời cũng rất cẩn thận mà gạch bỏ một số đường cong còn nhô ra. Độ cong nhìn rất xinh xắn, chẳng những làm cho móng tay Quỷ Đồng dài ngắn đều đặn, hơn nữa không còn cứng ngắc như trước.
Chiêu thức ấy, ngay cả Cô Độc Chứng cũng không kiềm được phải giơ ngón tay cái.
Nhưng đối mặt với tán thưởng, Như Thương lại không có làm ra vẻ mặt đắc ý như trước kia, mà chỉ nhíu chặt chân mày, nhìn lên hướng cửa thông gió.
"Ta mang ngươi đi lên." Cô Độc Chứng đi lên trước, như là muốn nắm cánh tay Như Thương.
Nàng cự tuyệt lui về nửa bước, rồi lắc đầu, nói:
"Đi lên không là vấn đề, mà là... Một lát bất kể các ngươi nhìn thấy gì, cũng đừng kinh ngạc, càng không nên hỏi ta. Chỉ nhớ kỹ chạy ra ngoài là được! Ngươi hiểu rõ địa hình trong Vương Cung, phải tận lực dẫn dắt chúng ta chạy ra từ cửa chính. Ta có bằng hữu bên ngoài tiếp ứng, đến lúc đó chúng ta cùng đi!"
"Cửa chính?" Phát ra chất vấn là Quỷ Đồng: "Chúng ta có thể đánh đến đâu thì tính đến đó, vì sao phải chọn cửa chính? Còn nữa, sao người bằng hữu kia biết ngươi lúc nào sẽ đi ra ngoài?"
Nghi vấn của hắn rất bình thường, Như Thương thấy Cô Độc Chứng bên kia nhìn lại, tuy rằng hắn không lên tiếng, nhưng rõ ràng cũng muốn biết đáp án câu hỏi Quỷ Đồng.
Nàng thở dài, nói:
"Đến cửa chính, ta dĩ nhiên có biện pháp để bằng hữu ta biết vào lúc nào ta sẽ đi ra. Còn về cách làm thế nào... Theo các ngươi, đối với quốc gia trong sa mạc mà nói, quan trọng nhất chính là cái gì?"