Hắn chưa thấy qua mưa, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua mưa.
Cái thứ gì đó từ trên trời giáng xuống mang đến cho hắn kích thích quá mức mãnh liệt, lại thêm dáng vẻ lúc này của Như Thương, từng chút khiêu chiến với năng lực cực lớn tùy thời nảy sinh trong người hắn.
Cũng may hắn chỉ là gào lên, không có dứt khoát xông lên phía trước tấn công Như Thương.
Cô độc chứng sợ hắn tiếp tục như vậy nữa sẽ làm hỏng việc, vì vậy vội vàng đưa ra một tay, nhanh chóng bấm nhẹ phía sau gáy của hắn.
Lực đạo thật lớn, hơn nữa còn tìm đúng vị trí huyệt, hài tử đang gào thét đột nhiên liền yên tĩnh trở lại.
Sau đó duy trì tư thế ôm đầu thật lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn về phía cô độc chứng.
Hắn trầm giọng nói:
"Không phải nói, thấy cái gì cũng không cần kinh ngạc!" Sau đó chỉ ngón tay về phía Như Thương, nói: "Ta biết, hiện tại chuyện nàng làm là ở ngoài phạm vi kiến thức của ngươi, đừng nói là ngươi, mà ngay cả ta cũng giống như vậy. Nhưng ta vẫn nói câu nói đó, ở chung một chỗ, phải tin tưởng lẫn nhau. Bất kể đối phương nói cái gì làm cái gì, cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng chỉ cần nhớ nàng sẽ không hại ngươi, như vậy đã đủ."
Từng câu từng chữ như thế lần lượt rơi vào tai Như Thương, hai mắt tóe ra ánh sáng đỏ dường như có hơi nước phủ kín.
Tin tưởng! hai chữ đơn giản như vậy, nhưng quả thật là một chuyện khó nhất trên đời mấy ai có thể chân chính làm được.
Mưa đã đến, mặc dù không lớn, nhưng nàng biết đối với người Tây Dạ mà nói, đây cũng là chuyện trăm năm khó có được một lần.
Dĩ nhiên cái này vẫn chưa đủ, chẳng mấy chốc lập tức sẽ có một trận mưa lớn hơn nữa.
Nàng đang kéo thời gian, mục đích là muốn ba người nàng ra khỏi tòa tháp lâu trước rồi hãy nói.
Tự làm cái hít sâu, sau đó hạ xuống hai cánh tay.
Ánh sáng đỏ trong mắt biến mất hơn phân nửa, nhưng vẫn còn mơ hồ ửng hồng.
Nàng quay đầu, nhìn nhìn Quỷ Đồng đã đứng lên, áy náy cười một tiếng:
"Hù được ngươi! Đừng sợ! Tuy rằng ta không phải là người lương thiện gì, nhưng cũng không đến mức ra tay làm tổn thương người của mình."
"Nguồn nước!" Lời này là Cô Độc Chứng nói, về phương diện này Quỷ Đồng hoàn toàn không biết gì thế giới ở bên ngoài, chờ hắn trả lời là không có khả năng.
Như Thương gật đầu:
"Không sai, đúng là nguồn nước. Ngoại trừ Lục Châu (ốc đảo trên sa mạc), nguồn nước ngọt lớn nhất chính là trời mưa. Các ngươi nghĩ, nếu như bây giờ Tây Dạ Quốc đột nhiên đổ xuống một trận mưa, hơn nữa còn là mưa to. Mưa to dữ dội khiến cho cát vàng biến thành bùn, lớn đến nỗi đường phố trở thành sông, vậy có phải sẽ làm cho mọi người hoảng sợ hay không?"
Lời của nàng khiến Cô Độc Chứng lập tức nhíu mày, trong nháy mắt, hình như hắn đã nghĩ ra được điều gì, lại nhìn về phía Tần Như Thương thì thấy đối phương đã hướng hai cánh tay từ từ ra trước duỗi thẳng, đầu cũng hơi ngẩng lên.
Hắn và Quỷ Đồng đều tự lui ra phía sau, nhưng nghe Như Thương vẫn đang tiếp tục động tác, mặc khác lại nói:
"Ta sợ một lát sẽ chống đỡ không nổi, ngươi cõng ta."
Dứt lời, cũng không nói thêm gì nữa, cánh tay hướng lên trên, động tác thật nhanh, thoáng cái đã nâng qua khỏi đỉnh đầu.
Lúc đầu căn bản không khác gì người bình thường, đột nhiên từ trong mắt nàng nổi lên hai vầng ánh sáng màu đỏ, ánh sáng đỏ càng ngày càng đậm, dần dần đến cuối cùng không còn nhìn thấy được tròng mắt của nàng.
Quỷ Đồng khiếp sợ, theo bản năng liền trốn đến bên cạnh Cô Độc Chứng, đồng thời run rẩy chỉ vào Tần Như Thương, kinh hãi nói:
"Thì... Thì ra nàng không phải là người! Nàng là ma quỷ!"
Cô Độc Chứng không lên tiếng, chỉ giơ giơ tay lên không cho hắn nói thêm gì nữa.
Dáng vẻ Tần Như Thương lúc này thật ra cũng không dọa người, thậm chí còn vô cùng đẹp mắt.
Nhưng ánh mắt hiện ra kinh khủng lại vô cùng quỷ dị muốn bắt lấy tim phổi người này, đặc biệt là ánh sáng màu đỏ trong mắt, ngay cả khắp tòa tháp lâu này cũng bị một tầng sương mù đỏ bao phủ.
Trong phút chốc, trên đỉnh tháp vốn chỉ có khung cửa thông gió, bất chợt bị một trận gió thổi tới, ngay sau đó, nước mưa hầu như không có một chút nào liên quan đến Tây Dạ, lại hiển nhiên giáng từ trên trời xuống, xuôi theo cửa sổ bắt đầu chảy vào bên trong tháp.
Cô Độc Chứng đối với chuyện này xem thế đã đủ, nhưng Quỷ Đồng lại ôm lấy đầu lớn tiếng gào thét lên.