Lại nhìn về phía cô độc chứng, trong ánh mắt có chút mê ly, còn đang tràn ngập một chút chờ đợi.
Trong lòng cô độc chứng bỗng nhiên "Lộp bộp", không tự giác bước chân lên phía trước, đồng thời đưa tay qua đón lấy cánh tay Như Thương.
Tay của hắn vừa tới, nàng vốn đang đứng rất tốt, nhưng bỗng nhiên như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã vào ngực cô độc chứng.
"Ngươi làm sao vậy?" Hắn mở miệng, vừa ôm lấy người vừa vội vàng nói: "Nhịn xuống! Dù sao cũng không được hộc máu!"
Trong lồng ngực Như Thương đang lấp đầy một ngụm máu to sắp phải phun ra, nhưng khi nghe cô độc chứng khuyên lời này, lại liên tiếp nuốt trở vào.
Một luồng mùi tanh từ trong cổ họng bốc lên, thật ghê tởm, nhưng cũng may người còn tỉnh táo.
Quỷ Đồng thấy bộ dạng nàng như vậy cũng sợ hãi, vội vàng chạy đi qua.
Hài tử hình như đã nghĩ tới điều gì, nhìn dáng vẻ Như Thương đang thống khổ, rốt cuộc lên tiếng, tràn đầy tự trách nói:
"Thật xin lỗi, là ta làm ngươi bị thương thành như vậy."
Như Thương khoát khoát tay, không cùng hắn tranh cãi, chỉ nhìn về phía cô độc chứng nói:
"Cõng ta, nhanh chóng đi ra ngoài!"
"Ân." Cô độc chứng gật đầu, rồi tiến lên một bước ngồi nửa người xuống, để cho Như Thương vững vàng đặt lên lưng của mình.
Rồi sau đó cũng không kéo dài, nhấc chân hướng trên vách tường đá, người nhẹ nhàng nhảy vọt lên một cái, lại duỗi thẳng một cánh tay bắt lấy cửa thông gió.
Đợi tay nắm chặt, đồng thời thả Như Thương ở phía sau xuống, dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay của nàng, bản thân nhảy ra ngoài trước, sau đó trở lại kéo người lên.
Cửa thông gió này quá nhỏ, bên cạnh còn có tảng đá, hắn sợ cứ như vậy đi ra sẽ làm Như Thương bị thương, cho nên mới cẩn thận như thế.
Sau khi hai người vội vã đi ra, Quỷ Đồng đi sát ở phía sau cũng nhảy lên theo.
Động tác một người so với hai người phải nhanh hơn nhiều, nhưng Quỷ Đồng lại hơi có vẻ do dự. Rất dễ hiểu, bởi vì hắn đối với thế giới mới lạ ở bên ngoài, vẫn còn có điều nghi kỵ.
Hắn chưa thấy qua mưa, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua mưa.
Cái thứ gì đó từ trên trời giáng xuống mang đến cho hắn kích thích quá mức mãnh liệt, lại thêm dáng vẻ lúc này của Như Thương, từng chút khiêu chiến với năng lực cực lớn tùy thời nảy sinh trong người hắn.
Cũng may hắn chỉ là gào lên, không có dứt khoát xông lên phía trước tấn công Như Thương.
Cô độc chứng sợ hắn tiếp tục như vậy nữa sẽ làm hỏng việc, vì vậy vội vàng đưa ra một tay, nhanh chóng bấm nhẹ phía sau gáy của hắn.
Lực đạo thật lớn, hơn nữa còn tìm đúng vị trí huyệt, hài tử đang gào thét đột nhiên liền yên tĩnh trở lại.
Sau đó duy trì tư thế ôm đầu thật lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn về phía cô độc chứng.
Hắn trầm giọng nói:
"Không phải nói, thấy cái gì cũng không cần kinh ngạc!" Sau đó chỉ ngón tay về phía Như Thương, nói: "Ta biết, hiện tại chuyện nàng làm là ở ngoài phạm vi kiến thức của ngươi, đừng nói là ngươi, mà ngay cả ta cũng giống như vậy. Nhưng ta vẫn nói câu nói đó, ở chung một chỗ, phải tin tưởng lẫn nhau. Bất kể đối phương nói cái gì làm cái gì, cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng chỉ cần nhớ nàng sẽ không hại ngươi, như vậy đã đủ."
Từng câu từng chữ như thế lần lượt rơi vào tai Như Thương, hai mắt tóe ra ánh sáng đỏ dường như có hơi nước phủ kín.
Tin tưởng! hai chữ đơn giản như vậy, nhưng quả thật là một chuyện khó nhất trên đời mấy ai có thể chân chính làm được.
Mưa đã đến, mặc dù không lớn, nhưng nàng biết đối với người Tây Dạ mà nói, đây cũng là chuyện trăm năm khó có được một lần.
Dĩ nhiên cái này vẫn chưa đủ, chẳng mấy chốc lập tức sẽ có một trận mưa lớn hơn nữa.
Nàng đang kéo thời gian, mục đích là muốn ba người nàng ra khỏi tòa tháp lâu trước rồi hãy nói.
Tự làm cái hít sâu, sau đó hạ xuống hai cánh tay.
Ánh sáng đỏ trong mắt biến mất hơn phân nửa, nhưng vẫn còn mơ hồ ửng hồng.
Nàng quay đầu, nhìn nhìn Quỷ Đồng đã đứng lên, áy náy cười một tiếng:
"Hù được ngươi! Đừng sợ! Tuy rằng ta không phải là người lương thiện gì, nhưng cũng không đến mức ra tay làm tổn thương người của mình."